Say Mộng Giang Sơn

Chương 687: Ân sủng có lúc tận

Bởi vì một loạt chuẩn bị mà Tiết Hoài Nghĩa tỉ mỉ vạch ra đã bị hủy trong một bữa cơm trưa, trong lúc nhất thời khiến cho Tiết Hoài Nghĩa có chút chân tay luống cuống, tất cả những dự định ban đầu đều bị hỏng rồi, lão không biết nên làm sao, cái gọi là Đại Pháp sẽ trở thành một lần tuần duyệt nhàm chán mà nữ hoàng bệ hạ đến thăm chùa Bạch Mã.

Nữ hoàng đang dâng hương ở chính điện, thầm khấn vài câu, Tiết Hoài Nghĩa liền ngượng ngùng mệnh lệnh cho các tăng lữ hát “Đại Vân Kinh” trong đình viện rộng lớn.

Một số hành động khác người phải được đưa ra ở thời khắc thích hợp nhất, mới có thể tạo được hiệu quả mới mẻ. Tiết Hoài Nghĩa vốn định thông qua một loạt những niềm vui bất ngờ, trước tiên khiến cho nữ hoàng vui vẻ, cuối cùng mới thông qua “Thiên Tăng Tụng” tiếng tăm lẫy lừng để đạt đến cao trào của ngày Đại Pháp hôm nay.

Hiện này không có bất cứ chăn đệm và mai phục nào, trực tiếp tế “Thiên Tăng Tụng” vô vị khiến người ta mất hứng. Hơn nữa, “Thiên Tăng” đã không còn tồn tại, bây giờ những tăng lữ có thể vinh quang xuất hiện trên sân khấu tổng cộng không quá hơn hai trăm người. Bọn họ buổi sáng tới rất sớm, còn chưa ăn sáng, bữa trưa cũng chưa ăn, một đám lộn xộn khiến bọn họ vô cùng giận dữ, cho nên tiếng tụng cũng bớt đi phần trang nghiêm thần thánh, chỉ còn lại tiếng u u ru người ta ngủ.

Trên khuôn mặt Võ Tắc Thiên không có chút biểu hiện nào, không vui mừng, cũng không phải không hài lòng, bà ta chỉ lãnh đạm mà nhìn những tăng lữ đang chắp tay tụng kinh, đến nỗi Tiết Hoài Nghĩa mấy lần lấy hết dũng cảm ra nói mấy câu nịnh nọt, cũng chưa dám nói ra.

Đúng lúc này, bên ngoài chùa Bạch Mã đột nhiên vọng lại tiếng chiêng trống leng keng. Tiếng trống vang dội rất có lực, mỗi một dùi trống đánh xuống, không chỉ có mặt trống da trâu rung động, mà lòng người cũng rung động theo.

Tiếng trống sôi nổi này ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong chùa Bạch Mã. Lúc này có người chạy đến trước chùa Bạch Mã khua chiêng gõ trống, là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, bên ngoài còn có lính trông coi, nhưng tiếng trống kia chẳng những không vang lên, mà còn càng ngày càng tới gần, dường như đi về hướng trong chùa Bạch Mã.

Dường như không còn ai nhìn những tăng lữ tụng kinh nữa, tất cả mọi người đều hướng ra phía ngoài, những tăng lữ tụng kinh lúc này cũng ngừng tụng kinh uể oải, quay đầu nhìn ra phía ngoài.

- Tùng tùng tùng… cắc!

Tiếng chiêng trống vang lên rất mạnh, không khí tràn đầy sự vui vẻ của ngày lễ tết, âm thanh càng ngày càng gần. Nhưng mọi người còn chưa nhìn thấy người gõ trống khua chiêng, đã nhìn thấy một người thanh niên mặc bộ quần áo bảy màu, tay cầm một Tú Cầu đỏ xuất hiện ở cổng, nhẹ nhàng nhảy mũa, tư thế nhảy cứng cáp khỏe mạnh.

Người nọ vừa giơ vừa vung tú cầu, liền có một con sư tử mắt vàng răng bạc, lông bờm đỏ rực nhảy từ cửa vào, tiếng chiêng trống trở thành “Thái Bình Lạc” mà mọi người quen thuộc. Con sư tử cao hơn trượng dưới sự chỉ đạo của sư tử lang trở mình, ngã xuống, nhảy lên, đứng thẳng, bái triều, vô cùng oai hùng.

Ngay sau đó, con sư tử thứ hai, sư tử thứ ba… từng con sư tử dưới sự hướng dẫn của sư tử lang, lần lượt tiến vào trong viện, khiến cho đám tăng lữ dạt sang một bên, lộ ra một khoảng trống trong đình viện.

Võ Tắc Thiên nhìn chằm chằm không chớp mắt vào sư tử lang, một hồi lâu, trên mặt dần dần lộ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Đó là Trương Dịch Chi. Trương Dịch Chi đầu đội khăn đỏ, mặc áo bảy màu, tay cầm một quả Hồng Tú Cầu, tư thế hiên ngang, đáng yêu không tả được.

Hôm nay hai huynh đệ cũng tham gia yến hội cung đình, chỉ là tuy rằng trong triều đình ai nấy đều biết bọn họ là trai lơ của nữ hoàng, nhưng trong tình huống long trọng này, bọn họ lại không thể lấy thân phận của người trong cung để tham gia yến tiệc, đúng như chính bọn họ nói: Không có danh phận.

Nhưng bọn họ vẫn là quan, vốn dĩ có chức quan nhàn tản thừa kế từ phụ tổ, sau khi được Võ Tắc Thiên sủng ái, bọn họ lại liên tục thăng quan, sớm đã đủ tư cách tham gia yến tiệc cung đình. Nhưng bọn họ thấy thân phận là quan vào cung, tham gia cung yến, lại không thể ở bên nữ hoàng, nữ hoàng cũng không thể lúc nào cũng chăm nom được cho hai tiểu tình nhân này.

Lúc Võ Tắc Thiên muốn đến chùa Bạch Mã, hai người kia liền không thấy bóng dáng đâu. Võ Tắc Thiên cho rằng hai người bọn họ ngại đến chùa Bạch Mã không được tự nhiên, chưa từng đi theo đến chùa, mãi đến lúc này mới hiểu, hóa ra bọn họ muốn cho mình một niềm vui.

Võ Tắc Thiên tất nhiên vui mừng, Tiết Hoài Nghĩa lại giận đến mặt mũi trắng bệch. Lão vốn dĩ màu da trắng nõn, lúc này lại trắng bệch một mảng, cắt không còn giọt máu.

Dựa vào tính cách từ trước đến nay của Tiết Hoài Nghĩa, lúc này e là sớm đã cầm quyền sắt lớn xông lên đánh người rồi. Nhưng, bây giờ không phải ngày trước, lão không dám, đặc biệt là người đang múa sư tử kia chính là Trương Dịch Chi, đặc biệt là nét mặt nữ hoàng lộ vẻ vui mừng.

Ngày hội Thượng Nguyên, khắp chốn vui mừng, lão muốn nịnh cho nữ hoàng vui vẻ, người khác đương nhiên cũng có thể nịnh cho nữ hoàng vui vẻ, lão có lí do gì mà động thủ đánh người?

- Ngũ Lang ở đây, còn Lục Lang đâu?

Võ Tắc Thiên theo bản năng bước lên phía trước hai bước, nhìn sư tử lang đang hướng dẫn sư tử nhảy múa, nhìn một lượt tất cả mọi người, nhìn đến nỗi ánh mắt mọng nước cũng không thấy Trương Xương Tông, lúc này Trương Dịch Chi dẫn một hùng sư đang tiến ngày càng gần, nữ nội vệ hai bên Võ Tắc Thiên lấp tức tiến lên một bước, còn chưa kịp ngăn cản, đã bị Võ Tắc Thiên đuổi đi.

Con sư tử đến bậc thềm ngay trước mặt Võ Tắc Thiên, bắt đầu nhảy múa tại chỗ, gãi ngứa, rũ lông, liếm lông, giống như đúc, dáng điệu ngây thơ chân thành, khiến cho Võ Tắc Thiên bật cười.

Bỗng nhiên, một người thanh niên mặc bộ áo sư tử, dưới chân là đôi giày hình móng sư tử cúi xuống, một người thanh niên tuấn tú khác mặc bộ trang phục võ sĩ màu hồng, giẫm lên đùi của gã, lại chớp chớp mắt vàng về phía Võ Tắc Thiên, lớn tiếng nói với bà ta:
- Ngày hội Thượng Nguyên, khắp chốn đều mừng vui, Xương Tông chúc Ngũ hoàng an khang khỏe mạnh, vạn thọ vô cương!

Khuôn mặt tuấn tú của TXT ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, Võ Tắc Thiên nhìn vừa thấy đau lòng, vừa thấy vui mừng. Nếu như không phải bây giờ thật sự không thích hợp, bà ta sớm đã rút khăn tay ra tiến lên phía trước lau mồ hôi cho y rồi. Võ Tắc Thiên liên tục nói:
- Hay lắm, hay lắm! Ngũ Lang, Lục Lang, các ngươi thật là có lòng rồi!

Võ Tắc Thiên mừng như mở cờ, nhưng lại quên còn có rất nhiều hoàng thân triều thần đi theo mình, trực tiếp xưng hô thân mật như vậy. Trương Dịch Chi giơ tú câu lên, lại nói với Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ, trên con đường Định Đỉnh, chúng thần còn sắp xếp đội múa bách sư và múa ngư long, mời bệ hạ cùng các vị hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần cùng thưởng thức!

- Tốt, tốt lắm!

Võ Tắc Thiên mặt mày hớn hở nói với các chúng thần:
- Bãi giá, các khanh cùng trẫm đi đến con đường Định Đỉnh, xem múa Bách Sư, múa Ngư Long!

Tiết Hoài Nghĩa tức giận đến nỗi lỗ mũi bốc khói, nhưng không dám tỏ thái độ gì, chỉ có thể ngượng ngập nói:
- Bệ hạ… hay là nghe thiên tăng đã… À không! Tụng Bách Phật. Ở thiện phòng nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi, bần tăng lo long thể bệ hạ…

Võ Tắc Thiên sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói:
- Trẫm sức khỏe tốt, không cần phải nghỉ ngơi, bãi giá!

- Hoàng đế khởi giá!

Trong tiếng chiêng trống, chín con sư tử do Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi dẫn dắt, phía sau là Hoàng đé và Văn võ bá quan, cứ như vậy bỏ qua Tiết Hoài Nghĩa, lũ lượt kéo nhau ra ngoài.

Tiết Hoài Nghĩa đứng thẳng người ở đó, nhìn đám người lộn xộn rời đi. Không ai quay đầu lại liếc lão một cái, cho dù là vẻ mặt châm biếm hay ánh mắt trào phúng.

Thần thái trong ánh mắt của Tiết Hoài Nghĩa dần dần ảm đám, lão đứng ở đó như một khối điêu khắc đá. Phía xa xa phía dưới hành lang, trong miếu, những bách tính còn lại không nhiều đều sôi nổi đi theo xem múa Bách sư và múa Ngư Long, chỉ còn lại một mình Dương Phàm đứng ở đó.

Chúng đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa ngơ ngác nhìn nhau, một hồi lâu sau, Hoằng Nhất mới thận trọng bước lên trên, sợ hãi nói:
- Sư phụ, chúng ta…

Tiết Hoài Nghĩa vừa quay người lại, quơ lấy cuốn kinh trên hương án ném về phía đầu Hoằng Nhất, khiến cho Hoằng Nhất sợ đến nỗi không dám trốn, chỉ vội vã nhắm mắt lại. Hồi lâu sau, cuốn kinh chưa hề nện vào đầu y, Hoằng Nhất lặng lẽ mở to mắt, không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy trong mắt Tiết Hoài Nghĩa đầy nước mắt, nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra.

Hoằng Nhất chưa từng nhìn thấy Tiết Hoài Nghĩa rơi lệ, y sợ đến nỗi quỳ xuống trên mặt đất, giọng run run nói:
- Sư phụ!

Tiết Hoài Nghĩa chậm rãi cúi đầu, nhìn cuốn kinh trong tay. Đây là cuốn kinh “Đại Vân Kinh” mà lão bảo các cao tăng như Tam Sơn Đại Sư dùng máu trâu để chép lại, đương nhiên, ở bên ngoài thì vẫn nói là lão dùng máu của chính mình để chép lại, vốn định dâng “Thiên Tăng Tụng” cho nữ hoàng, đáng tiếc người ta…

Từng giọt nước mắt của Tiết Hoài Nghĩa rơi lã chã trên kinh thư, nhuộm cho Kinh văn biến thành một mảng màu đỏ.

Chúng đệ tử đều vây quanh, rụt rè gọi lão:
- Sư phụ!

Tiết Hoài Nghĩa đột nhiên bật cười lớn, vừa cười, vừa ra sức xé kinh thư, xé thành từng mẫu từng mẩu, hung hăng ném lên không trung.

Kinh văn bay lả tả đầy trời như những con bươm bướm máu.

Tiết Hoài Nghĩa chầm chậm đi về phía sau viện, cánh tay buông thõng xuống, bóng dáng cao lớn chứa đầy nỗi cô đơn và sự thê lương.

Hoằng Nhất đưng lên, mơ hồ nhìn bóng dáng của lão. Hoằng Lục đứng bên cạnh khẽ nói:
- Đại Sư huynh, chúng ta… Có cần đi an ủi sư phụ không?

Hoằng Nhất nhìn một lượt các sư huynh, mọi người theo bản năng lùi xuống một bước. Lúc nổi giận Tiết Hoài Nghĩa sẽ đánh người, lúc này biểu hiện trước nay chưa từng có của lão, e không chỉ đơn giản là đánh người, lúc này ai còn dám khuyên lão, mà khuyên cái gì?

Một bàn tay to lớn vỗ lên vai Hoằng Lục, Hoằng Lục quay đầu nhìn, chỉ thấy Dương Phàm đã đến trước mặt từ lúc nào.

Hắn vỗ vỗ vai Hoằng Lục mấy cái, nói với mấy người khác:
- Các ngươi đi đuổi đám hòa thượng ở góc tường kia đi, ta đi khuyên nhủ Tiết Sư!

Chúng đệ tử mừng rỡ, bọn họ đều biết Tiết Sư đối đãi đặc biệt với Thập Nhất sư đệ này, không ngừng gật đầu đồng ý.

Tiết Hoài Nghĩa đi đến hậu viện như một cái xác không hồn, lão đứng lại giữa tháp lâm, ánh mắt mông lung.

Dương Phàm chầm chậm đi đến phía sau lão, đứng lại ở cách đó một trượng, cùng lão trầm mặc hồi lâu, chậm rãi hỏi:
- Sao Tiết Sư lại đau lòng?

Tiết Hoài Nghĩa run rẩy nói:
- Ta… bên nàng đã hơn mười năm, hơn mười năm đó!

Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Thế thì đã làm sao? Tiết Sư có thật sự thích bà ta một ngày không?

Tiết Hoài Nghĩa bỗng nhiên xoay người, ánh mắt nhìn Dương Phàm giống như phóng hỏa.

Dương Phàm không hề sợ hãi, ngược lại lời nói càng thêm cay nghiệt:
- Đệ tử còn nhớ rõ, Tiết Sư sau khi uống say có nói những lời chân tình với đệ tử, người chán ghét bà ta, cực kì ghét người đàn bà đó. Lúc người chung giường với bà ta, vừa làm ra vẻ say mê lấy lòng bà ta, vừa phải chịu đựng sự ghê tởm và khinh bỉ. Nếu như bà ta không sủng hạnh sư phụ nữa, lẽ nào không phải là một sự giải thoát hay sao?

Tiết Hoài Nghĩa rít lên:
- Ta không cam lòng! Ta không cam lòng! Ta ở bên nàng đã hơn mười năm…

Dương Phàm cười cười, giọng điệu càng thêm sắc bén:
- Thế thì đã sao? Chẳng lẽ người chưa từng đạt được cái gì sao? Năm đó Tiết Sư là ai, chỉ là một người bán thuốc đầu đường, nếu Thiên kim công chúa không giới thiệu người với bà ta, bây giờ người là cái gì? Vẫn là một người bán thuốc đầu đường!

Tiết Hoài Nghĩa giống như bị một bàn tay vô hình trong không khí đấm mạnh một cái, lão lảo đảo lùi hai bước, sắc mặt càng tái nhợt.

Dương Phàm nói:
- Hơn mười năm nay, người ở bên bà ta, nhận được vô số của cải, quyền thế và địa vị. Vương hầu dắt ngựa cầm đèn cho người, Tể tướng mặc người đánh chửi làm nhục, người thu thiệt gì sao? Nếu như người chỉ là lấy nhan sắc làm bà ta vui vẻ, chưa từng cùng bà ta sống một ngày chân tình, vậy thì bị người khác thay thế, người cần gì phải đau khổ buồn bã?

- Ta hiểu được ý của ngươi!

Tiết Hoài Nghĩa vốn đã kích động đến mức toàn thân run rẩy, nhưng lão bỗng nhiên bình tĩnh lại, nói:
- Ta biết ngươi muốn thức tỉnh ta, ta biết…

Lão chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn bảo tháp mọc đầy rêu xanh, trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói:
- Để cho ta yên tĩnh một chút, để ta một mình… suy nghĩ cho thật kĩ!

Dương Phàm gật đầu, quay người bước ra ngoài. Khi đi ra bên ngoài tháp lâm, hắn dừng bước, nói với Tiết Hoài Nghĩa:
- Thất sủng như thế, đối với Tiết Sư mà nói, không phải là một sự giải thoát hay sao? Chỉ cần người đồng ý, từ giờ phút này trở đỉ, người có thể sống một cuộc sống chân chính!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất