Say Mộng Giang Sơn

Chương 806: Lộ bí mật

“ Lư Lăng Vương” cười rồi nói:
- Không sao cả, tuy nhiên ta cần mua một số dược liệu để chế thêm thuốc cải trang mới, Huyện Lỗ Sơn này quá nhỏ, dược liệu ta cần sợ rằng ở đây không có đủ, nhưng có một số thứ có thể dùng cái khác để thay thế, hiệu quả tuy có kém hơn một tí nhưng vẫn có khả năng làm giả mà như thật.

Nàng thản nhiên nói:
- Dù sao cũng không thể có người ngoài xông vào bên cạnh ta mà nhìn kỹ, nếu thật sự có người ngoài tới được gần ta thì khi đó việc ta cải trang hay không, giống hay không giống thực ra cũng không có tác dụng gì lắm.

Giọng nói của nàng dịu dàng dễ nghe, tuyệt đối là giọng của con gái, nghe qua giọng nói của nàng đều biết, đây chính là nàng, là Cổ Trúc Đình

Thực ra trong suốt chặng đường này, tuy Dương Phàm đã tuyên bố Vương gia là giả, là do Cổ cô nương giả mạo thành, nhưng nàng trên suốt đường đi không quản người trước kẻ sau, từ đầu đến cuối đều xuất hiện trước mặt mọi người dưới hình dáng và giọng nói của Lư Lăng Vương, hành động tác phong giống y chang với Lư Lăng Vương, bình thường thì thì bộ dạng ngơ ngơ, khi gặp phải kẻ địch thì sợ hãi cùng với phản ứng chậm chạp cũng giống hoàn toàn.

Ban đầu mọi người vẫn còn thầm khen Cổ cô nương không ngờ có thể giả mạo giỏi tới mức như vậy, nhưng dần dần rất nhiều người thầm xuất hiện sự hoài nghi , cho rằng Giáo ÚyDương Giáo Úy đã tráo đổi thật giả tại cầu treo Minh Tu, Vị Lư Lăng Vương giả mạo này thực ra mới là thật, thật thật giả giả, bầy bố mê trận.

Nhưng khi vị “ Lư Lăng Vương” trước mắt vừa mở miệng nói thì đúng là giọng của Cổ Trúc Đình, trên mặt nàng vẫn còn lộ ra một khoảng phần da mặt tuyệt đối chỉ thuộc về da mặt của nữ giới, lúc này mọi người không thể không tin rồi, hóa ra Giáo ÚyDương Giáo Úy thật sự rất to gan, thật sự chỉ lệnh cho hai người Hứa Lương và Cao Oánh bảo hộ cho Vương gia.

Dương Phàm hơi cau mày, nói:
- Kế hoạch đánh lạc hướng thích khách mở đường thoát cho Vương gia của chúng ta vừa mới bắt đầu, thời gian này tuyệt đối không thể để cho thích khách thấy được sở hở, ta cùng ngươi đi tìm loại thuốc làm phần da mặt, ngươi cần nhanh chóng cải trang trở lại.

“Lư Lăng Vương” gật đầu đồng ý, Lý Khỏa Nhi háo hức nói:
- Ta cũng đi, cả chặng đường này ta bị kìm đến phát điên rồi
Tiểu quận chúa thời khắc này có thân phận tôn quý nhất trong đoàn, nàng đặt ra yêu cầu ngay trước mặt mọi người Dương Phàm cũng không dám bác bỏ chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Lam Ích Thanh nói:
- Giáo Úy, Các tỷ muội cũng cần ra ngoài mua một số thứ, trên cả chặng đường nhiều thứ đã dùng hết rồi, các tỷ muội đều rất chật vật, đoạn đường còn lại chúng ta sợ là còn nhiều nguy hiểm, cơ hội muốn vào lại thành phụ đều ngày càng giảm, cho nên...., người xem...

Lan Ích Thanh vừa nói nhiều nữ vệ binh liền thầm đỏ mặt, nữ nhân ra ngoài phiền phức hơn nam nhân rất nhiều, kể cả khi họ giả trang thành nam nhân thì bên trong họ vẫn là nữ nhân, thứ họ tất yếu phải có không phải là phấn son, chì kẻ mà là vì đặc tính sinh lý nam nữ không giống nhau bắt buộc cần chuẩn bị một số thứ.

Lan Ích Thanh tuy rằng nói hàm ý nhưng trước mặt bao nhiêu nam nhân đề xuất việc này khiến các nữ vệ không tránh khỏi bối rối.

Dương Phàm ngẫm nghĩ rồi nói:
- Được! Dù sao trong tiệm cũng không có mấy thứ cần phải trông, trừ mấy người bị thương những người khác đều có thể ra ngoài dạo quanh, nhưng mọi người cần nhớ rõ, mỗi nhóm người ít nhất có hai người cùng đi trong đó bắt buộc phải có một nữ trong nhóm. Mấy người xuất thân từ Bách Kỵ các ngươi diễu võ dương oai, chỉ có hay gây sự, ta thật không mong muốn lại xảy ra rắc rối như sự việc Phòng Lăng, Nội vệ các ngươi giúp ta trông chừng bọn họ!

Mọi người lần lượt đồng ý, cùng nhau hẹn kết nhóm ra ngoài, có nhóm tạo thành bởi những mấy người, đợi đến khi trong phòng trống không, chỉ còn lại Dương Phàm, “ Lư Lăng Vương” và Lý Khỏa Nhi, Hoàng Húc Sưởng, Dương Phàm hạ thấp giọng nói với Hoàng Húc Sưởng:
- Huyện Lỗ Sơn là thành trì thứ nhất mà chúng ta phản Bắc tất yếu phải đi qua, tại nơi này chúng tất có kẻ liên lạc, nếu như nội gián có hành động thì chính vào hôm nay!

Hoàng Húc Sưởng trừng to mắt, trong mắt lộ ra sát khí dữ tợn:
- Ta hiểu! đợi ta tóm được kẻ ăn cây táo, rào cây sung khốn khiếp đó, hư,hư hư!

***

Quán dịch Huyện Lỗ Sơn mới có một vị quan viên đi qua đất này vào trọ tại đây, thân phận thật sự của ông ta không có ai biết rõ, cũng không có ai biết ông ta cuối cùng là muốn đi về hướng nào, từ trước tới giờ, quan viên đi Nam về Bắc đi qua nơi này trừ những ai công vụ không gấp muốn đi men theo đường để ngắm phong cảnh hoặc muốn thăm bạn bè trong Huyện ngoài ra thời gian các quan viên dừng chân tại Quán dịch đều không quá hai ngày.

Lỗ Sơn là một huyện nhỏ, không có phong cảnh đặc sắc nào cho nên người của Dịch quán nhiều năm lại đây vẫn chưa thấy bao giờ trong Quán dịch có người ở trọ tới tám chín ngày, lần này bọn họ cuối cùng cũng được chứng kiến một lần.
Vị quan viên mới họ Lý tên Đỉnh Tân này đã trọ liền chín ngày tại Quán dịch huyện Lỗ Sơn, đã vậy còn có ý chưa muốn dời đi.

Tuy nhiên, ông ta là người mà huyện lệnh của bản huyện đích thân đi cùng đưa tới, cho nên người trong Quán dịch cũng không dám hỏi gì hơn, chỉ quan tâm tới việc hầu hạ tốt vị quan viên này một ngày ba bữa, nước mát canh ấm, không để cho vị quý nhân này tìm được sai sót nào là được. Dù sao ở cũng được, ăn cũng chẳng sao, đều không tiêu dùng gì đến trong nhà của bọn họ.

Vị quý nhân tên Lý Đỉnh Tân này giao du bốn biển, trọ ở đây chín ngày mỗi ngày đều có người chạy tới Quán dịch tìm ông ta, thần thần bí bí cũng không biết cuối cùng là làm cái gì. Bản chất có ý nghĩ là nhiều hơn một việc không bằng bớt hơn một việc, Dịch thừa tất cả đều giả câm giả điếc, không nghe không hỏi.

Đến tầm chiều, có một người tên Lý Đại Dũng xông vào Dịch quán, trên vai bị thương, hung dữ ác ôn, dường như một kẻ liều mạng, Dịch thừa ngăn lại liền bị tát thẳng vào mặt, đối phương giơ ra Quy Phù, Dịch thừa mới biết, tên hung đồ ác ôn bỏ mẹ này không phải là nhân vật tầm thường, hắn là một viên gia tướng của Ngụy Vương phủ.

Dịch thừa không dám ngăn cản, mặc cho hắn xông vào bên trong, lập tức trong phòng trọ của viên quan Lý Đỉnh Tân liền truyền ra một loạt tiếng chửi bới, nghe giọng đó, trước tiên là Lý Đại Dũng lớn tiếng chửi Lý Đỉnh Tân, tiếp theo là Lý Đỉnh Tân lớn tiếng chửi Lý Đại Dũng, hai người chửi mắng nhiệt tình, Dịch thừa từ xa nghe thấy trong lòng cũng không phải không thấy vui vẻ gì.

Nhưng mà trong khi nghe hai bên bọn họ chửi mắng lẫn nhau có nghe thấy nói tới cái gì mà Lương Vương Ngụy Vương, Vị Dịch thừa này không ngốc, hiểu được lai lịch của bọn họ bất phàm, hành tung lại lén lút như vậy, sợ rằng là cùng nhau làm những việc không chính trực gì cho cam. Sợ bị rước họa vào thân, vị Dịch thừa này cũng không dám nghe thêm, liền nhanh chân chạy xa,từ xa vẫn còn vọng tiếng hai người đập bàn đạp ghế là chửi bới lẫn nhau, một mình trốn đi tìm thú vui.

Đến khi hoàng hôn, lại có một người ăn mặc như một người bán hàng rong cũng chạy tới Dịch quán mà tìm người, buổi sáng vị Dịch thừa bị tát một cái giờ đã có kinh nghiệm, lần này không trực tiếp động thủ đuổi người, đầu tiên hỏi lai lịch của đối phương, quả nhiên là người tới tìm Lý Đỉnh Tâm, Dịch thừa không dám chậm trễ , lập tức dẫn hắn ta đi tìm Lý Đỉnh Tân, sau đó ngoan ngoãn rời đi.

- Ngươi nói cái gì!

Lý Đỉnh Tân nghe tên bán hàng rong bẩm báo tức thời kinh hãi,từ sau bàn đứng phắt dậy, một tay túm cổ tên bán hàng rong trừng mắt mà nói:
- Nói thật!

Bán hàng rong dùng sức gật đầu, nói một cách khẳng định:
- Cực kỳ chính xác! Tiểu nhân nhận được tin tức chính là như vậy, tên Dương Phàm đó sau khi gặp phải mai phục tại Trấn Cô Thủy liền nghĩ ra phương pháp này, mạo hiểm cho Lư Lăng Vương đơn độc lên Bắc, hắn ta liền tìm được một Lư Lăng Vương giả dụ tai mắt của chúng ta!

Lý Đỉnh Tâm nghiến răng nghiến lợi mà rằng:
- Hoắc Kỳ Lân cái tên phế nhân, bình thường khoác lác nổ rung trời, vẫn không phải bại trong gang tấc? hừ!

Bán hàng rong thám thính nói:
- Hôm nay nghe người ta nói, trên quan đạo Lỗ Dương có vô số thi thể, chẳng lẽ người của chúng ta cũng đã đánh với bạn họ một trận?

Lý Đỉnh Tân nói:
- Không phải người của chúng ta, là người của Ngụy Vương, cũng là một đám phế nhân, tên Thẩm Hoằng Nghị ngu ngốc đó chết rồi, tên khốn nạn Lý Đại Dũng lại còn chạy tới...

Nói đến đây Lý Đỉnh Tân đột nhiên ngừng lại, biến sắc nói:
- Hỏng rồi! tên Lý Đại Dũng đó trước khi đi còn nói phải tập trung người ngựa, cho dù đánh một trận mà phải đốt đuốc đánh trận cùng phải khiến cho đoàn người bọn chún trôn thân tại đây. Nếu như hắn tập trung tất cả những người bố trí phân tán trên các thông đạo đều tập trung về đây thì không phải là chúng kế điệu hổ lý sơn của Dương Phàm rồi sao? Không được! Ta phải đi tìm hắn!

Lý Đỉnh Tân vôi vàng bước ra hai bước xong lại cảm giác không ổn, gấp gáp gọi tới một tên thủ hạ, dặn dò kỹ lưỡng với hắn ta rồi phân phó:
- Mau đi! Một nam một nữ lại thêm một người già khoảng năm mươi, hai! Mục tiêu như vậy thật khó tìm vậy sao!

Phân phó tên thủ hạ rời đi xong Lý Đỉnh Tân mới vội vàng ra ngoài, đợi khi hắn ta tới nhà trọ nơi Lý Đại Dũng ở thì đoàn người của Lý Đại dũng đã thanh toán rời đi rồi, chỉ lưu lại mấy kẻ bị thương tật tại trong nhà trọ mà kêu gào lăn lộn, Khi hỏi bọn họ hướng đi của Lý Đại Dũng, những người này mắt lớn nhìn mắt nhỏ căn bản là không ra lời, tức đến Lý Đỉnh Tân đóng sầm cửa mà đi.

*****

Những người vào trong Huyện mua vật phẩm tư nhân lục đục trở về nhà trọ, người cuối cùng về không bao lâu Hoàng Húc Sưởng mới vội vàng trở về, đến phòng của Dương Phàm khi không thấy người liền tới phòng của “ Lư Lăng Vương”, lúc này mới nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi tại đó, rèm trong phòng được cuốn lên có thể nhìn thấy “Lư Lăng Vương” đang soi gương mà sửa sang.

Nam nhân tuy cũng cần phải soi gương chải đầu, chỉnh tu dung nhan, nhưng mà với bộ dạng như nữ nhi vẽ mày tô son để trang điểm, thì tao nhã khó tránh liền biến thành kinh hãi. Hoàng Húc Sưởng chỉ đánh mắt một cái liền lạnh run cả người, rõ ràng là một người nam nhân tuổi hơn năm mươi thân thể mập mạp, mặt đầy nếp nhăn vậy mà ngón tay lại cong thành ngón tay hoa lan, động tác như phong thái của một nữ tử, Hoàng Húc Sưởng làm sao còn dám nhìn thêm.

Dương Phàm vừa nhìn thấy y tới vội vàng bước tới đón, không đợi hắn ta nói liền ngắt lời rằng:
- Đi theo ta, tới chỗ ta rồi nói sau.

Dương Phàm dẫn Hoàng Húc Sưởng tới chỗ của hắn, Hoàng Húc Sưởng lập tức quỳ một chân xuống nắm tay quyền thỉnh tội.

Dương Phàm ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng lữ soái, ngươi làm cái gì vậy?

Hoàng Húc Sưởng vừa xấu hổ vừa hận mà rằng:
- Bỉ chức đã phụ sự giao phó của Giáo Úy!

Dương Phàm sắc mặt trầm xuống, hỏi:
- Sao vậy!

Hoàng Húc Sưởng rằng:
- Nội gián... ta vẫn chưa tra ra được!

Dương Phàm hơi cau mày, rằng:
- Nói ta nghe tình hình một cách tường tận

Hoàng Húc Sưởng nói:
- Bọn bọ sau khi ra ngoài, chúng ta liền theo dõi kỹ lưỡng, nội thị vệ đều nhận được chỉ đạo của ta, đối với tất cả những người tình nghi đều theo dõi thận trọng nhất, nơi những người này đi nhiều nhất là quán bán rượu thịt, rượu thì không dám mua, nhiều nhất là mua cân thịt đầu lợn, tai lợn gì đó.

Hoàng Húc Sưởng nói:
- Ngoài ra, bọn họ đi dạo linh tinh tuy cũng có tiếp xúc với người trong phố phường nhưng không từng mua qua cái gì nữa, đối với mỗi người mà bọn họ có tiếp xúc qua thân thể và nói chuyện mà người khác không thể nghe thấy, ta đều tăng cường giám sát, kết quả không có bất kỳ dị trạng nào, sau khi bọn họ rời đi những kẻ được tiếp xúc qua cũng không vọi vàng rời đi.

Dương Phàm lặng lẽ nói:
- Nội gián... nhất định có! Tin tức cũng nhất định bị tiết lộ ra ngoài rồi! Không phải không có người khả nghi, chỉ là chúng ta chưa có phát hiện!

Hoàng Húc Sưởng khấu đầu nói:
- Vâng, Hoàng mỗ ngu dốt, hỏng kế lớn của Giáo Úy, xin Giáo Úy xử phạt!

Dương Phàm bỗng nhiên cười, bước nhanh đi về phía trước, đặt tay lên khuỷu tay Hoàng Húc Sưởng mà nâng dậy, nói rằng:
- Tiết lộ thì tiết lộ rồi, cũng không phải việc gì to tát, Hoàng lữ soái không cần phải tự trách.

Tai họa lớn ngất trời vậy mà bị hắn nói nhẹ như mây trôi gió thổi!!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất