Siêu Cấp Binh Vương

Chương 15: Khiêu Chiến

Chương 15: Khiêu Chiến


Nghe Lý Hạo nói Diệp Khiêm là nhị ca của hắn, Tăng Đại Phú quả thực giật mình không ít.
Hắn cũng đã hiểu rõ mục đích của đối phương lần này, nói dễ nghe là cầu xin mình rút lại lời khai, nói khó nghe là cảnh cáo mình.
Cường long còn không áp được địa đầu xà, huống hồ mình không phải cường long, mà đối phương cũng chẳng phải hạng xoàng, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì người gặp xui xẻo cuối cùng chắc chắn là mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tăng Đại Phú, Lý Hạo cũng rất phẫn nộ, dù sao hắn là kẻ đã làm bố mình bị thương.
Thế nhưng vì muốn cứu Diệp Khiêm ra, cơn tức này đành phải tạm thời nuốt xuống.
Tăng Đại Phú có được địa vị như ngày hôm nay không chỉ dựa vào vận may của bản thân, cho nên khi Lý Hạo nói ra ý định của mình, hắn không chút do dự liền đồng ý.
Nhận được câu trả lời của Tăng Đại Phú, Lý Hạo cười ha ha một tiếng, khách sáo nói vài câu xã giao rồi rời khỏi bệnh viện, lái xe thẳng đến đồn cảnh sát nơi giam giữ Diệp Khiêm.
Vương Vũ đã đến cục cảnh sát từ sáng sớm, vừa vào cửa đã hỏi: "Tên khốn đó ở đâu?" Ngày hôm qua bị Diệp Khiêm chọc tức không ít, lại còn bị hắn chiếm tiện nghi, mình lại yếu đuối mà khóc, sau khi về càng nghĩ càng ấm ức, cho nên sáng sớm đã chạy tới, chính là muốn trả lại gấp đôi tất cả những gì mình phải chịu đựng ngày hôm qua cho Diệp Khiêm.
"Ở trong phòng tạm giam ạ." Viên cảnh sát phụ trách thấy Vương Vũ sáng sớm đã hùng hổ, sợ rước họa vào thân, nào dám trêu chọc cô ta.
Đang lúc nói chuyện, Dương Vĩ cũng tới, thấy Vương Vũ, lập tức lộ ra vẻ đắc ý, tiến đến nói: "Tiểu Vũ, em không sao chứ? Anh đã giúp em dạy dỗ tên tiểu lưu manh đó rồi, tối qua đã nhốt hắn vào phòng giam dành cho tội phạm nghiêm trọng, hôm nay hắn đừng hòng lành lặn mà ra ngoài, vui vẻ lên nhé."
"Ai cần anh giúp, chuyện của tôi tôi tự giải quyết, không cần anh nhúng tay." Vương Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói.
Sau đó hừ lạnh một tiếng, đi về phía phòng tạm giam.
Lòng tốt lại bị coi là vô dụng, Dương Vĩ bị Vương Vũ mắng cho ngớ người ra, sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn.
Nhìn bóng lưng Vương Vũ, Dương Vĩ tức giận nói: "Đồ chết tiệt, đắc ý cái gì, nếu không phải vì bố em là phó bí thư thị ủy, anh mới chẳng thèm quan tâm em." Nói xong, hắn vẫn đi theo Vương Vũ về phía phòng tạm giam.
Đến cửa phòng giam, Dương Vĩ không khỏi giật mình.
Hắn vẫn nghĩ hôm nay Diệp Khiêm chắc chắn sẽ bầm dập khắp người, kết quả không phải vậy, Diệp Khiêm vậy mà đang nhàn nhã nằm trên giường, những tên tội phạm hung hãn thường ngày đều ngoan ngoãn ở một bên mát xa, xoa bóp cho hắn.
Ở đây đâu giống ngồi tù, rõ ràng là đến để hưởng thụ mà.
"Diệp Khiêm, anh cút ra đây cho tôi!" Thấy Diệp Khiêm vẻ mặt nhàn nhã, Vương Vũ lớn tiếng quát.
Tên khốn này, bắt nạt mình mà vẫn có thể bình yên hưởng thụ ở đây, hắn coi cục cảnh sát là cái nơi nào chứ.
Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Người đẹp, nhớ anh đến vậy sao, sáng sớm đã đến thăm anh rồi? Có phải tối qua nhớ anh mà mất ngủ không?"
"Mất ngủ cái đầu anh ấy! Tôi đến xem anh chết chưa thôi." Vương Vũ mắng.
"Ai, lòng dạ đàn bà đúng là độc nhất mà, dù gì chúng ta cũng đã có 'tiếp xúc thân mật' rồi, sao em có thể đối xử với anh như vậy chứ." Diệp Khiêm thở dài, vẻ mặt rất đau lòng.
Nghe Diệp Khiêm nói xong, Dương Vĩ và đám phạm nhân đều ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vương Vũ.
Dương Vĩ trong lòng càng thầm nghĩ, con ranh thối tha này trước mặt tao thì giả vờ thanh cao, hóa ra cũng là đồ lẳng lơ, vậy mà lại thông đồng với một tên tiểu lưu manh đến mức đó.
"Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi móc mắt các người ra hết bây giờ!" Vương Vũ nghiêm nghị quát đám phạm nhân.
Đám phạm nhân bĩu môi, quay đầu tiếp tục mát xa cho Diệp Khiêm.
"Diệp Khiêm, nếu anh là đàn ông thì ra đây đấu với tôi!" Vương Vũ lớn tiếng nói.
"Quyết đấu?" Diệp Khiêm không nhịn được cười lên, nói: "Người đẹp, em không phải bị úng não đấy chứ? Em nghĩ bây giờ là thời Trung Cổ Châu Âu à, vả lại, tại sao anh phải đấu với em?"
"Sao nào? Anh sợ à, anh căn bản không phải đàn ông!" Vương Vũ mắng.
"Anh có phải đàn ông hay không thì em thử với anh chẳng phải sẽ biết sao.
Em là con gái nhà lành, đừng có không đâu lại động tay động chân, ngại chết đi được.
Hay là về nhà học đàn piano, vẽ tranh gì đó đi, không thì sau này khó mà gả chồng được đấy." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
Cũng không hiểu vì sao, hôm qua nhìn Vương Vũ khóc chạy ra khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Khiêm trong lòng rất áy náy; nhưng hôm nay thấy cô nàng này, lại không nhịn được muốn đấu võ mồm với cô ta.
"Tôi có lấy chồng hay không thì ai cần anh lo, dù sao cũng không phải gả cho anh." Vương Vũ nói.
"Em có muốn gả thì anh cũng phải muốn cưới chứ, em bạo lực như vậy cưới về nhà chẳng phải ngày nào cũng đánh nhau sao, anh chịu không nổi đâu." Diệp Khiêm nói.
Dương Vĩ đứng một bên bị cuộc đối thoại của họ làm cho há hốc mồm, ở đây đâu giống cuộc đối thoại giữa cảnh sát và tội phạm, rõ ràng là một đôi tình nhân nhỏ đang liếc mắt đưa tình mà.
"Lưu manh, tên khốn, anh không phải đàn ông!" Vương Vũ tức giận mắng.
Diệp Khiêm một bộ dạng "lợn chết không sợ nước sôi", nói: "Tôi chính là lưu manh, tôi chính là tên khốn, thì sao nào, em cắn tôi đi!"
Vương Vũ tức giận nổi trận lôi đình, quát Dương Vĩ đứng một bên: "Còn không mở cửa cho tôi!"
Dương Vĩ mặt lạnh tanh, trừng mắt nhìn Vương Vũ, cuối cùng lườm Diệp Khiêm một cái đầy hung hãn, rồi vẫn mở cửa.
Theo hắn, sở dĩ Vương Vũ đối xử với mình như vậy hoàn toàn là vì Diệp Khiêm, trong lòng hắn hận ý đối với Diệp Khiêm càng dâng cao.
Đồng thời trong lòng hắn càng thầm mắng Vương Vũ, sớm muộn gì cũng sẽ trừng trị cô ta một trận.
Cửa phòng giam vừa mở ra, Vương Vũ liền xông thẳng vào.
Liếc nhìn đám phạm nhân, Vương Vũ quát: "Tất cả cút ngay cho tôi!"
Thà đắc tội tiểu nhân, chứ đừng đắc tội đàn bà.
Đám phạm nhân nào dám trêu chọc Vương Vũ đang tức giận mất hết lý trí, nhao nhao tránh ra.
Diệp Khiêm nhìn Vương Vũ, giả vờ vẻ mặt căng thẳng, nói: "Em...
em muốn làm gì? Đừng có làm bậy nha, anh sẽ la lên 'biến thái' đấy!" Vừa nói còn che ngực mình, như thể Vương Vũ muốn cưỡng bức hắn vậy.
Vương Vũ hừ một tiếng, cúi người túm lấy cánh tay Diệp Khiêm, cắn mạnh xuống.
"Á..." Diệp Khiêm đau điếng kêu lên một tiếng, mắng: "Móa, em là chó à, cắn thật luôn đấy!"
Vương Vũ vẻ mặt đắc ý, nói: "Sao nào? Tôi cắn đấy."
"Được rồi, hảo hán không chấp phụ nữ." Diệp Khiêm quay đầu đi, mặc kệ.
Ai ngờ Vương Vũ vẫn không chịu buông tha, càng nắm chặt cánh tay Diệp Khiêm.
"Còn nữa hả?" Diệp Khiêm nói: "Cứ thế này anh phải phản công đấy nhé."
"Đến đi, bổn cô nương đây còn lâu mới sợ anh." Vương Vũ nắm chặt cánh tay Diệp Khiêm không buông, ngạo nghễ nói.
"Móa, xem ra hôm nay không dạy dỗ em một trận thì không được rồi." Diệp Khiêm nói xong, cánh tay hơi dùng sức, thuận thế kéo Vương Vũ lại.
Hắn xoay người, đè Vương Vũ xuống giường...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất