Siêu Cấp Binh Vương

Chương 58: Bức Cung

Chương 58: Bức Cung


Sau khi cùng Lý Vĩ nói chuyện phiếm qua loa, Diệp Khiêm mới chậm rãi đứng dậy đi về phía Hứa Nhã Oánh.
Khẽ cười, Diệp Khiêm nói: "Cô Hứa, đã lâu không gặp, cô hẳn là vẫn còn nhớ tôi chứ?"
"Nhớ...
nhớ rõ, anh là bạn trai Nhu Nhu." Hứa Nhã Oánh run rẩy đáp.
"Trí nhớ cô Hứa không tệ." Diệp Khiêm cười nhạt, nói tiếp: "Cô Hứa hẳn biết lý do tôi cho người đưa cô đến đây chứ?"
"Không...
không biết." Hứa Nhã Oánh hoảng sợ nói.
"Anh cũng biết, tôi chỉ là một công chức nhà nước bình thường thôi, tôi không có tiền.
Anh Diệp, van cầu anh nể mặt Nhu Nhu mà thả tôi đi."
Diệp Khiêm hơi nhíu mày, nói: "Cô Hứa đang coi thường trí thông minh của tôi đấy à? Tôi biết cô không có khả năng hãm hại tôi, tôi cũng không muốn làm khó cô, cô chỉ cần nói cho tôi biết kẻ đứng sau là ai là được."
Hứa Nhã Oánh biết mình không thể qua mặt được nữa.
Cô thầm mắng Âu Dương Thiên Minh trong lòng.
Hắn rõ ràng đã cam đoan rằng Diệp Khiêm phải đợi đến ngày ra tòa mới biết cô là nhân chứng, vậy mà bây giờ hắn đã biết nhanh như vậy rồi.
Đây chẳng phải là đẩy cô vào chỗ chết sao?
"Boss, miệng cô ta cứng rắn ghê.
Cứ giao cho tôi, tôi sẽ cho cô ta nếm thử Thập đại cực hình thời Mãn Thanh, tôi không tin cô ta còn không chịu nói." Lý Vĩ đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, hung dữ nhìn Hứa Nhã Oánh.
"Tôi nói, tôi nói!" Hứa Nhã Oánh hoảng sợ vội vàng nói.
"Nhưng anh phải hứa với tôi, tuyệt đối không được nói cho hắn biết là tôi khai ra, nếu không tôi chết chắc." Hứa Nhã Oánh biết rõ sự tàn độc của Âu Dương Thiên Minh, giết người đối với hắn chẳng khác nào một trò chơi.
Nếu hắn biết cô đã bán đứng hắn, cô chắc chắn không thể sống yên ở thành phố này được nữa.
"Mẹ kiếp, còn dám ra điều kiện à?" Lý Vĩ quát lên hung hăng.
Diệp Khiêm chỉ cười nhạt, nói: "Thật ra dù cô không nói, tôi vẫn có thể điều tra ra là ai.
Tôi chỉ đang cho cô một cơ hội thôi, nếu cô không muốn nắm lấy, vậy đừng trách tôi." Nói xong, Diệp Khiêm quay người bỏ đi.
Rõ ràng, hắn chuẩn bị giao Hứa Nhã Oánh cho Lý Vĩ xử lý.
Đối với Diệp Khiêm, Hứa Nhã Oánh có lẽ còn chút quen thuộc nên nỗi sợ hãi cũng vơi đi phần nào, nhưng đối với Lý Vĩ thì cô ta lại tràn đầy kinh hãi.
Thấy Diệp Khiêm sắp rời đi, Hứa Nhã Oánh cuống quýt giãy giụa, quỳ rạp xuống chân Diệp Khiêm, dụi đầu vào bắp chân hắn, nói: "Tôi nói, tôi nói! Là Âu Dương Thiên Minh, tất cả đều do Âu Dương Thiên Minh chủ mưu."
"Âu Dương Thiên Minh?" Diệp Khiêm lẩm bẩm.
Ấn tượng của hắn về Âu Dương Thiên Minh không sâu lắm, trước đây chỉ gặp hắn một lần ở quán bar Mê Say và một lần trong trường học.
Diệp Khiêm vốn không thèm để mắt đến loại người cậy quyền thế của cha mình mà ngang ngược bên ngoài.
Lúc đầu thấy Âu Dương Thiên Minh ở lớp 03 khoa tiếng Pháp, Diệp Khiêm còn hơi sững sờ, cảm thấy đời người thật sự là hữu duyên.
Nhưng Diệp Khiêm không hề phát hiện Âu Dương Thiên Minh có gì bất thường, không ngờ tên nhóc này lại âm hiểm đến mức giăng bẫy hãm hại mình đến chết.
"Vậy còn Triệu Tạ? Ai đã giết Triệu Tạ?" Diệp Khiêm hỏi.
"Là Âu Dương Thiên Minh, chính hắn đã giết Triệu Tạ." Hứa Nhã Oánh cuống quýt trả lời.
Diệp Khiêm hơi sững sờ.
Dù Âu Dương Thiên Minh muốn hãm hại mình, cũng không cần phải tự mình đi giết người rồi giá họa cho mình chứ? Làm vậy chẳng phải quá ngu ngốc sao.
"Tại sao hắn phải giết Triệu Tạ?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.
"Bởi vì...
bởi vì Triệu Tạ phát hiện tôi và Âu Dương Thiên Minh..." Hứa Nhã Oánh ấp úng nói.
Mặc dù Hứa Nhã Oánh không nói ra, Diệp Khiêm cũng đoán được đại khái.
Chắc chắn Hứa Nhã Oánh đã quyến rũ Âu Dương Thiên Minh, và khi hai người đang hành sự thì bị Triệu Tạ phát hiện.
Kết quả, Âu Dương Thiên Minh giết Triệu Tạ, rồi dứt khoát nghĩ cách giá họa cho Diệp Khiêm.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
"Sau đó hắn bảo cô nói là tận mắt thấy tôi giết Triệu Tạ, rồi để cha hắn gây áp lực lên cấp dưới, lợi dụng cảnh sát để kết tội tôi, khiến tôi chết không có đối chứng, đúng không?" Diệp Khiêm nói.
Hứa Nhã Oánh im lặng gật đầu, hoảng sợ nhìn Diệp Khiêm, nói: "Tôi đã nói hết mọi thứ rồi, xin anh tha cho tôi, tôi không muốn chết.
Đúng, đúng, còn nữa, tôi có băng ghi hình Âu Dương Thiên Minh giết Triệu Tạ lúc đó."
"Hửm?" Diệp Khiêm hơi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: "Sao cô lại có thứ này?"
"Âu Dương Thiên Minh có một sở thích quái lạ, hắn thích quay lại những cảnh riêng tư.
Lúc đó Triệu Tạ đến quá đột ngột, máy quay chưa kịp tắt.
Có lẽ vì quá căng thẳng, Âu Dương Thiên Minh đã quên mất chuyện này.
Thế nên tôi đã cất cuộn băng đó đi, phòng khi sau này hắn trở mặt, tôi có thể dùng nó để uy hiếp hắn." Hứa Nhã Oánh thành thật kể lại.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên không sai.
Diệp Khiêm thầm nghĩ.
Hắn không ngờ Âu Dương Thiên Minh lại có sở thích này, ánh mắt không khỏi chuyển sang Lý Vĩ.
Lý Vĩ ngạc nhiên nói: "Boss, anh nhìn tôi làm gì? Tôi khác hắn nha, cái đó của tôi là nghệ thuật."
Nhớ đến chuyện này, Diệp Khiêm cảm thấy buồn cười.
Không ngờ Âu Dương Thiên Minh lại có cùng sở thích với Lý Vĩ, nhưng Lý Vĩ chắc chắn còn khoe mẽ hơn tên nhóc kia.
Mỗi lần làm xong chuyện, hắn đều không thể chờ đợi được mà muốn chiếu cảnh "dũng mãnh" của mình cho các anh em Răng Sói xem.
"Cuộn băng?" Diệp Khiêm hỏi.
Hắn thầm nghĩ, nếu Hứa Nhã Oánh nói là sự thật, e rằng Âu Dương Thiên Minh không chỉ có một cuộn băng như vậy.
Hắn không hứng thú xem những màn kịch nghệ thuật trên giường của Âu Dương Thiên Minh, nhưng hắn cảm thấy nếu có thể lấy được tất cả những thứ này thì chắc chắn sẽ hữu dụng cho mình.
"Ở...
ở nhà tôi." Hứa Nhã Oánh nói.
"Đi thôi, dẫn chúng tôi đi lấy." Diệp Khiêm nói.
Sau đó, hắn chuyển ánh mắt sang Lý Vĩ, ý bảo tên nhóc này phụ trách canh giữ Hứa Nhã Oánh.
Cơ hội tốt như vậy, Lý Vĩ đương nhiên không bỏ qua.
Hắn đi đến bên cạnh Hứa Nhã Oánh, ôm lấy cô ta, cười hắc hắc: "Vừa nãy tôi không để ý, hóa ra cô có một nốt ruồi ở đây nha." Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm nốt ruồi trên ngực Hứa Nhã Oánh.
Nếu Lý Vĩ thực sự muốn làm nhục mình, Hứa Nhã Oánh cũng không quá bận tâm.
Chỉ cần giữ được cái mạng nhỏ, đừng nói là để Lý Vĩ làm nhục, ngay cả để bọn họ luân phiên nhau thì cô ta cũng không hề gì.
Tuy nhiên vẻ mặt Lý Vĩ trông như một tên sắc lang, nhưng nhớ lại bộ dạng hung thần ác sát vừa rồi của hắn, Hứa Nhã Oánh không dám có bất kỳ hành động quá phận nào, ngoan ngoãn để Lý Vĩ ôm mình rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang này, đi về phía nhà cô ta...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất