Siêu Cấp Binh Vương

Chương 79: Vũ Hội Đầy Biến Động (4)

Chương 79: Vũ Hội Đầy Biến Động (4)


"C-K-Í-T...T...T..." Một tiếng chói tai vang lên khi Ngụy Thành Long đặt ngón tay xuống phím đàn.
Hắn giật mình, vội vàng dừng lại.
Do dự một lát, Ngụy Thành Long lần nữa gõ xuống, nhưng vẫn phát ra tiếng "Xèo...xèo" chói tai.
Những người trong vũ hội không khỏi nhíu chặt mày, gương mặt tràn đầy vẻ thống khổ.
Nhạc dương cầm thì họ nghe nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy ai có thể đánh ra tiếng chói tai như Ngụy Thành Long.
Họ không hiểu với kỹ thuật như vậy, sao Ngụy Thành Long lại có dũng khí lên đài biểu diễn? Chẳng lẽ hắn không sợ mất mặt sao? Hay là da mặt hắn quá dày?
Tần Nguyệt, Triệu Nhã và Hồ Khả ba cô gái cũng không khỏi giật mình.
Rõ ràng đây không phải bản lĩnh thật của Ngụy Thành Long, nếu không hắn cũng tuyệt đối không dám khiêu chiến Diệp Khiêm.
Vậy lời giải thích duy nhất là cây đàn dương cầm đã bị hỏng, thế nhưng Diệp Khiêm vừa mới chơi thì rõ ràng vẫn bình thường.
Khả năng lớn nhất chính là Diệp Khiêm đã động tay động chân gì đó với cây đàn.
"Anh làm gì vậy?" Tần Nguyệt liếc Diệp Khiêm, hỏi.
Diệp Khiêm hắc hắc cười một tiếng, không đáp lời.
Thủ đoạn của Diệp Khiêm tuy có chút hạ lưu, nhưng thật sự không ảnh hưởng đến toàn cục.
Muốn trách thì chỉ có thể trách Ngụy Thành Long tự mình chuốc lấy phiền phức.
Tần Nguyệt bất đắc dĩ liếc Diệp Khiêm, rồi không nói gì thêm.
Triệu Nhã thì hung hăng trừng mắt Diệp Khiêm, mắng: "Cái đồ lưu manh nhà anh, dám chơi bẩn à!"
"Chơi bẩn cái gì chứ, cô đừng có vu oan cho tôi.
Nếu cô không muốn thực hiện lời hứa của mình thì thôi, dù sao tôi cũng không muốn để một con cún con hôn mình." Diệp Khiêm khinh thường nói.
"Anh cái đồ lưu manh, vô lại!" Triệu Nhã tức giận nói.
Diệp Khiêm lại là một bộ kiểu lợn chết không sợ nước sôi, khiêu khích nhìn Triệu Nhã, nói: "Tôi chính là lưu manh, chính là vô lại, cô làm gì được tôi nào?"
"Nguyệt tỷ, anh ta lại bắt nạt em kìa." Triệu Nhã làm nũng lay lay cánh tay Tần Nguyệt, nói.
Tần Nguyệt bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Đây là chuyện vợ chồng son của hai đứa, chị sao mà nhúng tay vào được chứ? Hai đứa tự giải quyết đi."
"Anh...
Nguyệt tỷ, chị lại cùng cái tên lưu manh này liên hợp bắt nạt em, đồ vô nhân tính, ô ô!" Triệu Nhã dùng sức nháy hai mắt, ý đồ nặn ra một chút nước mắt, thế nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.
Ngụy Thành Long hiểu rõ, cho dù kỹ thuật của mình có tệ đến mấy, cũng không đến mức đánh ra tiếng như vậy.
Lời giải thích duy nhất là cây đàn dương cầm đã bị Diệp Khiêm động tay động chân.
Tên tiểu tử này quả thực quá hèn hạ, Ngụy Thành Long tức giận thầm nghĩ, trong lòng lửa giận rừng rực thiêu đốt.
Thua hắn thì không sao, nhưng lại làm mình mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, trước mặt Tần Nguyệt.
Mối thù này Ngụy Thành Long là vô luận thế nào cũng nuốt không trôi.
Cười gượng hai tiếng, Ngụy Thành Long hậm hực đứng dậy, đi về phía Tần Nguyệt.
Diệp Khiêm nhàn nhã đung đưa ly rượu trong tay, như thể hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người của Ngụy Thành Long.
Diệp Khiêm từ trước đến nay không tự cho mình là chính nhân quân tử, hắn vẫn luôn cho rằng mình là một tiểu nhân.
Tiểu nhân làm chút chuyện lén lút cũng là lẽ đương nhiên.
Huống hồ, đối đãi kẻ địch, Diệp Khiêm từ trước đến nay không chú ý quá trình, chỉ theo đuổi kết quả.
Chỉ cần đạt được kết quả, quá trình không quan trọng.
"Loại tiểu nhân vật tầng lớp dưới xã hội chính là như vậy, thích làm mấy trò hèn hạ." Ngụy Thành Long trừng mắt Diệp Khiêm, tức giận nói.
"Hả? Anh nói tôi sao?" Diệp Khiêm giả bộ vẻ mặt rất mờ mịt, hỏi.
"Tôi cũng không chỉ mặt gọi tên là anh, chính anh có tật giật mình, thì tôi cũng chịu." Ngụy Thành Long nói.
"Thua thì thua, làm gì mà tìm nhiều cớ như vậy.
Sau này hy vọng anh đừng có quấn quýt lấy Nguyệt Nguyệt nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí như hôm nay, chỉ là cho anh mất chút mặt mũi thôi." Giọng Diệp Khiêm trở nên có chút lạnh lẽo.
"Anh uy hiếp tôi?" Ngụy Thành Long không khỏi cười ha hả, nói, "Một tên bảo an quèn như anh cũng dám uy hiếp tôi? Anh không ra ngoài hỏi thăm một chút xem, tôi Ngụy Thành Long ở thành phố S.H.
là thân phận gì? Nếu muốn xử lý anh, đơn giản như bóp chết một con kiến vậy."
"Ối giời, sợ quá đi mất." Diệp Khiêm vỗ vỗ ngực mình, giả vờ vẻ mặt kinh hoảng, nói.
"Ngụy Thành Long, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động đến một sợi tóc của cậu ta, tôi đảm bảo anh không thấy mặt trời ngày hôm sau.
Đây là Tần Nguyệt nói." Sắc mặt Tần Nguyệt lạnh như băng ngàn năm trong hầm băng, lạnh lùng nói.
Ngụy Thành Long đối với lai lịch của Tần Nguyệt biết rất rõ, nếu không cũng không tốn nhiều tâm tư như vậy để theo đuổi nàng.
Trong đó tuy có mối quan hệ Tần Nguyệt là mỹ nữ, nhưng cũng là vì thế lực phía sau Tần Nguyệt.
Thấy Tần Nguyệt che chở Diệp Khiêm như vậy, Ngụy Thành Long trong lòng đối với Diệp Khiêm càng thêm oán hận.
Nghiến răng ken két, Ngụy Thành Long kìm nén lửa giận trong lòng, tức giận nói: "Một đại nam nhân lại cần dựa vào phụ nữ bảo vệ, thật sự là mất mặt."
Diệp Khiêm chút nào không để ý, cố ý kéo tay Tần Nguyệt, nói: "Tôi nguyện ý, anh làm gì được tôi nào?"
Tần Nguyệt đối với hành động nắm tay của Diệp Khiêm tuy có chút kháng cự, nhưng lúc này cũng chỉ đành để tên tiểu tử này làm càn.
Ôn nhu lườm Diệp Khiêm, Tần Nguyệt cũng không nói gì.
Một bên Hồ Khả thì lại càng lúc càng có hứng thú với Diệp Khiêm, trực giác nói cho nàng biết, Diệp Khiêm tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Triệu Nhã tuy tương đối kháng cự Diệp Khiêm, nhưng không có nghĩa là cô ấy có cảm tình với Ngụy Thành Long.
Huống hồ, nàng cũng hận không thể Ngụy Thành Long hiện tại tìm người đến dạy dỗ Diệp Khiêm một chút.
Hắc hắc, như vậy mình hình như cũng không cần thực hiện lời hứa, đi hôn cái tên lưu manh này.
Ngụy Thành Long tuy có chút quan tâm thế lực phía sau Tần Nguyệt, thế nhưng không có nghĩa là hắn sợ hãi, chỉ là hiện tại trước mặt Tần Nguyệt, hắn không tiện nói thẳng mà thôi.
Trong lòng thì âm thầm quyết định, nhất định phải khiến Diệp Khiêm sống không bằng chết.
Lúc này, bỗng nhiên có một đám đạo tặc bịt mặt cầm súng xông vào, bắn loạn xạ lên trần nhà một hồi, sau đó một tên đạo tặc lớn tiếng quát: "Ngồi xổm xuống, tất cả ngồi xổm xuống!"
Những người tham gia yến hội lần này, rất nhiều đều là những phú thương quan lại, sống an nhàn sung sướng đã quen, đâu đã từng thấy trường hợp như vậy, lập tức thất kinh, bốn phía tán loạn, toàn bộ hiện trường vũ hội một mảnh hỗn loạn.
Ngụy Thành Long hơi sững sờ, trên mặt lại không có bao nhiêu kinh hoảng.
Ở thành phố S.H., đây cũng là địa bàn của mình, cho dù là những anh em giang hồ này, ít nhiều cũng phải nể mặt mình một chút chứ.
Đừng nhìn Triệu Nhã bình thường thế nào mà gào to hô, thế nhưng lá gan lại cực kỳ nhỏ.
Nhìn thấy những tên đạo tặc này, vội vàng núp bên cạnh Tần Nguyệt, vẻ mặt hoảng sợ.
Cô bé Hồ Khả kia cũng không biết là thật sự đơn thuần như ngốc, không biết sợ hãi, hay là có chỗ dựa, trên mặt vậy mà không có chút sợ hãi nào.
Tần Nguyệt hơi nhíu mày, kéo Triệu Nhã và Hồ Khả ra phía sau mình, hiển nhiên là muốn bảo vệ các nàng.
Diệp Khiêm thì lại cười khổ một hồi, thầm nghĩ, mịa, mấy tên này định làm một vụ cướp kim cương lớn à?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất