Siêu Cấp Cường Giả

Chương 132: Huyết hoa nở rộ

- Nói cho tao biết, mày muốn chết như thế nào?

Bên tai vang lên lời nói Bùi Đông Lai, cảm nhận được sự lạnh lẽo của nòng súng truyền đến, Tôn Vệ Đông giống như là mèo bị đạp đuôi, lông tơ cả người dựng lên, vẻ mặt đơ như cây cơ.

Hắn ngơ ngác đứng đó, không nhúc nhích, giống như là một pho tượng.

Giờ phút này, hắn không hỏi làm sao Bùi Đông Lai có thể tránh được viên đạn, hắn cũng không suy nghĩ, trong chớp mắt tên phế vật Bùi Đông Lai lại trở nên Sup-pơ-man như thế.

Hắn hoàn toàn sợ ngây người.

Mà vẻ mặt 9 tên lính kia hoàn toàn khiếp sợ, trợn tròn mắt lên giống như là thấy ma giữa ban ngày vậy.

Căn cứ vào tin tức cung cấp của Tôn Vệ Đông thì bọn hắn chỉ nghĩ Bùi Đông Lai là một sinh viên có tố chất hơi tốt hơn so với người bình thường mà thôi.

Không hơn.

Mà hiện giờ, trong con mắt của bọn hắn, một sinh viên bình thường đã làm ra một động tác gần như là không ai thấy rõ, hơn nữa lại nhét nòng súng vào miệng Tôn Vệ Đông.

Loại tương phản này đã khiến cho bọn hắn trở nên sợ hãi.

" Ực."

Vài giây sau, Tôn Vệ Đông cố gắng lắm mới nuốt nước miếng xuống, hắn cố gắng muốn nói cái gì nhưng mà không thể nói được, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi giống như tờ giấy trắng.

Thân thể hắn không khống chế được mà run lên, hàm răng đập vang lên những tiếng " Lập cập"

Đám lính kia đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng định rút súng ra nhưng kết quả lại thấy hai tay trống trơn.

- Tôn Vệ Đông, tao nhớ được lúc nãy mày muốn bắn vào tao, có đúng không.

Nhìn đám lính kia làm trò hề thì Bùi Đông Lai mỉm cười:

- Hiện tại, mày có thể đem đám lính kia làm bia để tập bắn một lần.

"Ách"


Bên tai vang lên lời nói Bùi Đông Lai, thấy được vẻ mặt tươi cười của Bùi Đông Lai thì sắc mặt 9 tên lính kia liền cuồng biến, theo bản năng bọn hắn bước về sau vài bước.

Mà hai tay Tôn Vệ Đông run lên, trực tiếp buông lỏng khẩu súng ra.

- Ai còn dám bước lui, tao sẽ bắn nát đầu.

Bùi Đông Lai nhẹ nhàng nâng khẩu súng trong tay của Bùi Đông Lai lên, họng súng nhắm vào đám lính, lạnh lùng nói:

- Không tin, chúng ta có thể thử xem.

Lời nói Bùi Đông Lai vang lên, lại nhìn vào họng súng đen nhánh, 9 tên lính sợ tới mức liền dừng lại, hai chân không ngừng run lên.

- Bùi…Bùi Đông Lai, cậu không nên làm chuyện điên rồ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Rất sợ hãi, tên giáo quan kia liền kêu lên.

- Làm chuyện điên rồ ư?

Bùi Đông Lai mỉm cười, nhìn vào một tên giáo quan:

- Vị giáo quan này, chẳng lẽ đồng chí bắt ta đến đây, để cho Tôn Vệ Đông bắn chết, đó mới chính là lựa chọn chính xác sao?

"Ách..."


Tên giáo quan liền há to miệng, không phản bác được.

- Ta…xung quanh đây có người, nếu cậu dám nổ súng, thì sẽ khiến người khác chạy đến, lúc đó cậu sẽ không chạy thoát được.

Lúc này, mở miệng là một tên liên trưởng khác, hắn tuy rằng không ngờ Bùi Đông Lai có thể phẫn trư cật hổ, bất quá hắn là người từng trải, đã trải qua nhiều nguy hiểm cho nên trong 9 người có thể xem là người trấn định nhất.

" Pằng"

Súng vang, nổ đầu.

Một viên đạn liền bắn ngay đầu của tên liên trưởng kia, máu tươi lẫn óc liền văng ra.

Dưới ánh trời chiều có thể thấy tên liên trưởng này chết không nhắm mắt.

Cảm giác kia giống như hắn đang hỏi: " Hắn thật sự…thật sự dám nổ súng sao?"

Không một ai trả lời.

Tên liên trưởng kia liền ngã xuống đất, không nhúc nhích, như một con chó chết.

Nhìn bộ dạng của tên liên trưởng kia, Tôn Vệ Đông sợ tới mức tè ra người, cả người liền xụi lơ, té xuống đất.

Không riêng gì Tôn Vệ Đông mà những tên lính còn lại cũng run sợ.

- Còn có đồng chí nào cho rằng ta không dám nổ súng nữa không?

Nhìn vẻ sợ hãi trên từng khuôn mặt, Bùi Đông Lai lạnh giọng nói, giọng nói giống như là đến từ 9 tầng địa ngục, làm cho người ta không rét mà run.

Không người nào dám mở miệng!

- Quỳ xuống hết cho ta.

Mắt thấy sắc mặt những tên lính kia không còn giọt máu, không dám lên tiếng thì Bùi Đông Lai liền quát lên.

" Phịch"

Có một tên lính vốn là bị dọa đến hồn phi phách tán, nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy lại thấy ánh mắt Bùi Đông Lai dừng trên người mình thì hắn trực tiếp sợ tới mức xụi lơ, nằm ở trên mặt đất.

Tuy rằng hắn đã trải qua nhiều năm tham gia quân ngũ, mỗi năm đều tiến hành huấn luyện nhưng mà hắn chưa từng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, càng chưa nói tới việc giết người.

Hiện giờ, thấy được liên trưởng bị bắn vỡ đầu, chết thảm trước mặt hắn thì hắn liền bị hù vỡ mật.

Mắt thấy tên lính kia quỳ xuống thì những tên lính còn lại cũng lần lượt làm theo.

Hiển nhiên, đến giờ phút này bọn hắn có vô số lý do để tin rằng Bùi Đông Lai dám giết bọn hắn.

Dưới một tình hình như vậy, thì phản kháng còn tác dụng mja gì nữa, cho nên bọn hắn liền quỳ xuống, cố gắng muốn thông qua phương thức này để blđ có thể buông tha cho bọn hắn.

- Quân nhân, nhiệm vụ quan trọng nhất là phải bảo vệ nhân dân, bảo vệ quốc gia. Hành vi của các ngươi đã làm nhơ nhuốc bộ quân trang trên người cũng như làm bẩn đi hai từ " Quân Nhân" mà các ngươi mang ở trên người.

Thấy đám lính giống như là những con chó TQ quỳ dưới đất, Bùi Đông Lai liền động sát ý.

"Bá!"

Nói xong, Bùi Đông Lai liền đem nòng súng trong miệng Tôn Vệ Đông rút ra, rồi nắm lấy tóc Tôn Vệ Đông giống như là xách một con gà TQ vậy, trực tiếp xách Tôn Vệ Đông lên, bước đi phía đám lính kia.

- Bùi…Bùi Đông Lai, cha của tao là tham mưu trưởng của cảnh bị khu Đông Hải, nếu mày giết tao thì chao của tao sẽ không tha cho mày, đến lúc đó mày sẽ phải chết.

Cảm giác được trên đầu truyền đến đau nhức, Tôn Vệ Đông hoảng sợ hét to.

- Tôn Vệ Đông, mày thật sự rất ngu ngốc.

Bên tai vang lên lời uy hiếp buồn cười của Tôn Vệ Đông, Bùi Đông Lai nở ra nụ cười khinh thường:

- Bất quá, tao sẽ không lập tức xử lý mày, tao sẽ cho mày từ trong tuyệt vọng mà chết đi.

- Mày…

Tôn Vệ Đông thiếu chút nữa mà hôn mê bất tỉnh.

- Mày … mày muốn làm gì?

Cùng lúc đó, vẻ mặt 8 tên lính trở nên hoảng sợ, cả người run rẩy không ngừng.

Không trả lời.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Tới bước thứ tư thì Bùi Đông Lai đã đứng trước mặt của 8 tên lính.

" Bịch"

Bùi Đông Lai buông Tôn Vệ Đông ra, sau đó không đợi Tôn Vệ Đông rơi xuống đất, Bùi Đông Lai đã kẹp cổ Tôn Vệ Đông, không cho hắn nhúc nhích.

- Tôn Vệ Đông, không phải thuật bắn súng của mày rất ngưu hay sao?

Bùi Đông Lai mỉm cười nói:

- Có từng thấy qua cảnh bạo đầu(*) chưa?

(*): Ý là cho đầu ăn đạn đấy)

Không trả lời, Tôn Vệ Đông sợ tới mức cả người run lên, miệng sùi bọt mép, giống như là lúc nào cũng đều có thể ngất đi.

Bùi Đông Lai mỉm cười, đem nòng súng khẩu Pig P-210 chĩa vào đầu một tên giáo quan, sau đó đưa mặt Tôn Vệ Đông đến sát đầu tên giáo quan kia.

- Không…Không nên, đừng có giết ta.

Tên giáo qua đó sợ tới mức hồn phi phách tán, không ngừng kêu lên.

- Ta đã cho các ngươi cô hội nhưng đáng tiếc các ngươi lại không biết quý trọng.

Bùi Đông Lai ko thay đổi sắc mặt mở miệng nói, sau đó quyết đoán bóp cò.

"A..."

" Pằng"

Tôn Vệ Đông giống như là một kẻ điên, phát ra một tiếng thảm thiết, sau đó tiếng súng vang lên bắn ngay vào đầu của tên giáo quan kia, máu tươi liền phun vào mặt Tôn Vệ Đông.

Trong nháy mắt, Tôn Vệ Đông liền hôn mê bất tỉnh.

Bùi Đông Lai liền vứt Tôn Vệ Đông xuống đất, sau đó nhặt khẩu súng máy bán tự đông lên, nhắm vào những tên lính còn lại rồi bóp cò.

"Pằng"

"Pằng"

"Pằng"

……

Tiếng súng không ngừng vang lên, từng tên, từng tên lính ngã xuống vũng máu.

Trong chớp mắt, cả đám lính đã đi uống cf với anh Diêm Vương.

Tiếng súng chói tai làm cho Tôn Vệ Đông tỉnh lại, đập ngay vào mắt của hắn chính là những thi thể đã nhuộm màu máu tươi.

"A…A"

Mùi huyết tanh trên mặt đất đã khiến cho Tôn Vệ Đông phải rống lên, sau đó hắn liền nôn ra.

Sau khi nôn xong, hắn lại nằm xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, van xin:

- Bùi…Bùi Đông Lai, ta…ta sai rồi… Van cầu ngươi hay tha ta cho ta, ta…ta cam đoan sau này sẽ không gây phiền toái cho ngươi nữa…Ta xin ngươi..xin ngươi không nên giết ta.

Sợ!

Tôn Vệ Đông thật sự sợ!

Nhưng mà.

Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn quên đi lúc trước hắn đã kêu tên giáo quan kia dụ Bùi Đông Lai tới đây, để tìm cách giết Bùi Đông Lai.

Hắn đã quên cái cảnh ở trường bắn vào ngày hôm qua, lúc đó ánh mắt của hắn đắc ý đến chừng nào.

Hắn cũng đã quên lúc Bùi Đông Lai vừa mới xuất hiện thì hắn liền vênh váo không ai có thể bì kịp.

- Ta nhớ được, lúc này mày đã nói, cho dù thiên vương lão tử đến đây thì không một ai có thể cứu ta.

Bùi Đông Lai không thèm để ý đến lời cầu xin của Tôn Vệ Đông, hắn chậm rãi giơ khẩu súng máy bán tự động lên.

"Tít, tít"

Lúc Bùi Đông Lai chuẩn bị bóp cò thì bộ đàm trên người một tên lính đột nhiên phát sáng lên.

Đầu bên kia, Trương Phong không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Bên ngoài cách đây 5km.

Nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, các giáo quan liền trước theo mang theo sinh viên rời đi.

Cách đây 10km.

4 tên bắt cóc, dẫn theo Mộ Khuynh Nhan đi sâu vào trong núi.

Cách đây 25km.

5 chiếc máy bay vũ trang, giống như là liệp ưng, hướng Bùi Đông Lai mà bay đến, trong phi cơ, mười mấy tên đặc cảnh bao gồm cả Trần Anh trong đó, sắc mặt ai đó cũng nghiêm túc, sát ý tràn ngập cả phi cơ.

- Gặp lại, hài tử.

Lúc này, trong núi, súng đã bắn.

"Pằng"

Súng vang, người chết.

Một đóa huyết hoa nở rộ trên không trung.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất