"Rầm"Dưới ánh trời chiều, máu bắn tung tóe, Tôn Vệ Đông ngã ầm xuống đất, đập vào thi thể tên giáo quan kia.
"Tít, tít"Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, bộ đàm không ngừng vang lên những tiếng
"tít,tít".
Nghe được tiếng bộ đám, mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, bước tới thi thể tên liên trưởng kia, nhấc bộ đàm lên rồi bấm.
- Miêu liên trưởng, ta là Trương Phong.
Trong quân doanh, Trương Phong gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mắt thấy bộ đàm được kết nối thì hắn khẽ thở ra, sau đó rống lớn:
- Có bốn tên cướp đang bắt theo một con tin tiến vào núi, đặc cảnh Đông Hải đã tiến vào rừng để truy bắt, ngươi nói cho Vệ Đông biết, kế hoạch này tạm thời hủy bỏ, đồng thời mau mang theo Vệ Đông trở về.
Bên tai vang lên lời nói khẩn trương của Trương Phong, trên khuôn mặt bình tĩnh của Bùi Đông Lai khẽ xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng không lên tiếng.
Lúc trước, Trương Phong nhận được điện thoại của cấp trên, trong điện thoại cấp trên nói cho hắn biết có một nhóm cường đạo đang bắt cóc mkn, yêu cần hắn phải đảm bảo an toàn của sinh viên ĐH Đông Hải.
Sau khi nhận được điện thoại, Trương Phong không dám chậm trễ, trước tiên hắn liền liên lạc với phó đoàn trường người chụy trách nhiệm huấn luyện quân sự cho ĐH Đông Hải rồi truyền đạt chỉ thị cấp trên, hơn nữa từ miệng của đối phương thì hắn biết rằng Tôn Vệ Đông sẽ dẫn theo 9 tên lính, dựa vào kế hoạch để đối phó với Bùi Đông Lai, hiện tại còn chưa quay lại.
Sau khi biết được việc này, Trương Phong liền quyết định kêu tên phó đoàn trưởng kia lập tức mang theo đám sinh viên trở về quân doanh, đồng thời để lại một liên đội ở lại để tiếp ứng đám người Tôn Vệ Đông.
Thật vất vả lắm hắn mới liên lạc được với Miêu Chí Cương nhưng đối phương lại không nói gì, làm cho hắn phải phát hỏa:
- Miêu Chí Cương, ngươi có nghe hay không?
"Bụp"Bùi Đông Lai suy nghĩ gì đó rồi bóp nát bộ đàm, cuộc nói chuyện cứ như thế mà chấm dứt.
"Ấy?"Trong doanh trại, Trương Phong thấy điện thoại bị cắt đứt thì lập tức nổi giận, chửi:
- Mja nó, Miêu Chí Cương, ngươi làm cái rắm chó gì thế?
Chửi xong, Trương Phong liền một lần nữa liên lạc với Miêu Chí Cương.
Không liên lạc được.
Trương Phong phát hiện mình không thể liên lạc được với Miêu Chí Cương.
Sắc mặt của hắn liền thay đổi, đôi mắt trợn lên.
Chẳng lẽ….?
Một ý niệm không tốt hiện lên trong đầu của Trương Phong, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa là làm rớt bộ đà, sau đó hắn liền cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, rồi liên lạc lại với Miêu Chí Cương.
Nhưng mà không cách nào liên lạc được.
"Bịch"Bộ đàm trong tay của Trương Phong đã rơi xuống đất.
Sắc mặt hắn trở nên khó coi, mồ hôi ra như mưa.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, bởi vì xảy ra chuyện mkn bị bắt cóc cho nên chẳng những hắn ra lệnh lập tức hủy bỏ kế hoạch xử lý Bùi Đông Lai, hơn nữa còn phải chắc chắn đảm bảo an toàn cho mỗi sinh viên.
Hiện giờ, tạm thời hắn không quan âm đến việc Bùi Đông Lai sống hay chết, nhưng mà hắn lại không thể liên lạc được Miêu Chí Cương và Tôn Vệ Đông.
Dưới tình hình như thế, nếu như đám người Tôn Vệ Đông xảy ra chuyện gì thì Trương Phong dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến kết quả của mình.
Hắn liền dùng sức cắn đầu lưỡi một cái.
Sau đó, hắn đã khôi phục lại vài phần bình tĩnh, trước tiên hắn liên hệ với tên huấn luyện quân sự cùng với tên phó đoàn trường người.
- Vừa rồi không thể liên lạc cùng với Miêu Chí Cương, các ngươi mau phái người vào trong núi tìm đi.
Sau khi điện thoại được nối, Trương Phong liền rống lên:
- Nhớ kỹ, tuyệt đối không để bọn hắn xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
- Rõ.
Trong ống nghe truyền đến một tiếng trả lời mạnh mẽ.
Trương Phong cũng không nói gì thêm.
Cùng lúc đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Trong một chiếc xe việt dã. Sau khi cúp điện thoại thì phó đoàn trưởng không dám chậm trễ, vội vàng chuyển mệnh lệnh của Trương Phong.
- Thủ trưởng có một nữ sinh tự xưng là cháu ngoại của tư lệnh quân khu Vân Nam, yêu cầu đem chân tướng mọi việc nói cho nàng biết, nếu không nàng sẽ xuống xe.
Lúc này một tên binh lính vào nói.
Cháu ngoại của tư lệnh quân khu Vân Nam?
Nghe được binh lính báo cáo, tên phó đoàn trưởng sợ thiếu chút nữa mà nhảy xuống xe.
Cùng lúc đó, trên xe dành cho sinh viên khoa quản lý công thương, toàn bộ sinh viên đều đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn vào tên binh lính đứng ở cuối xe.
Trong đó, dẫn đầu là Hạ Y Na.
Nguyên bản, Hạ Y Na có chút bận tâm khi Tôn Vệ Đông muốn mượn cơ hội này trả này Bùi Đông Lai.
Lúc nãy, thấy đám binh lính như lâm vào đại địch vậy, bắt tất cả mọi người lên xe, điều này làm cho sự lo lắng trong lòng Hạ Y Na càng tăng lên.
Mà vừa rồi xảy ra vài âm thanh, khiến cho Hạ Y Na lo lắng đến cực điểm.
Từ nhỏ nàng đã ở trong đại viện bộ đội cho nên đối với tiếng súng thì Hạ Y Na cũng không xa là gì, âm thanh lúc nãy đúng là tiếng súng, nàng nghe một chút là có thể biết ngay.
Dưới tình hình như vậy thì Hạ Y Na liền đứng lên, chất vấn đám người phụ trách.
Tên lính kia không dám đem mọi chuyện nói cho Hạ Y Na biết, cho nên hắn đành phải im lặng.
Tên binh lính trầm mặc làm cho Hạ Y Na thấy lo lắng, dưới tình thế cấp bách thì nàng liền trực tiếp nói ra thân phận của mình.
Đối với thân phận của htn, tên lính kia liền sợ tới mức xém ngã, hắn liền báo cáo lên cấp trên.
- Đem bộ đàm đưa cho cô ta, ta muốn nói chuyện cùng cô ấy.
Trên xe, tên phó đoàn trưởng hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định.
Tên lính kia không kịp lau mồ hồi, bước nhanh đến trước người, đưa bộ đàm cho Hạ Y Na.
- Xin chào, ta là Hạ Y Na.
Ngay khi tiếp nhận bộ đàm, Hạ Y Na liền lớn tiếng hỏi:
- Tại sao không cho hai người đang lạc kia lên xe?
- Chưa…chưa…chưa.
Tên phó đoàn trưởng kia muốn nói láo cho qua chuyện nhưng lại nhớ đến thân phận của Hạ Y Na, cuối cùng hành đành phải nói thật:
- Bọn hắn tạm thời còn chưa lên xe, nhưng mà tôi đã lưu lại người để tiếp ứng bọn hắn, xin vị đồng học này cứ yên tâm.
- Yên tâm ư? Bạn của chúng tôi chưa về hơn nữa lúc nãy còn truyền đến tiếng súng.
Hạ Y Na nói tới đây liền phẫn nộ không thôi:
- Ông nói cho tôi biết, làm sao yên tâm chúng tôi được đây?
"Ách."Tên phó đoàn trưởng kia nghe Hạ Y Na nói như vậy thì liền hoảng sợ, bất quá, sau đó nghĩ đến thân phận của Hạ Y Na thì hắn trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Hiển nhiên, ở hắn xem ra, lấy thân phận của Hạ Y Na thì có thể nghe được tiếng súng lúc nãy cũng không có gì là kỳ quái.
Cho tới bây giờ, chỉ còn hai con đường, một là nói dối hoặc là nói thẳng ra.
- Sỡ dĩ chúng tôi phải trở lại quân doanh là bởi vì lúc này cấp trên đã thông báo, phía trước sẽ diễn tập quân sự cho nên căn cứ vào mệnh lệnh của cấp trên thì chúng ta nhất định phải rút lui.
Sau khi do dự thì tên phó đoàn trưởng quyết định nói dối.
- Diễn tập quân sự?
Nghe được bốn chữ này, Hạ Y Na liền trở nên bình tĩnh hơn, bất quá vẫn còn lo lắng:
- Ông xác định là diễn tập sao?
- Xác định.
Tên phó đoàn trưởng kia trả lời một cách gọn gàng.
- Cảm ơn ngài, giáo quan.
Có lẽ là do giọng điệu chân thật của tên phó đoàn trưởng đã khiến cho Hạ Y Na bỏ qua nghi ngờ, sau đó nàng lại bổ sung:
- Mặt khác, giáo quan, nếu có tin tức gì về hai người bọn họ thì trước tiên hãy báo cho chúng tôi biết, chúng tôi rất lo lắng đến an nguy của bọn họ.
- Tốt.
Tên phó đoàn trưởng liền cúp máy, sau đó nghĩ nghĩ, lại truyền xuống một mệnh lệnh:
- Thông tri xuống dưới, nếu có sinh viên nào hỏi thì nói phía trước có diễn tập quân sự cho nên phải rời đi.
- Hạ Y Na, rốt cuộc là có chuyên gì?
Ngô Vũ Trạch liền mở miệng hỏi, Cổ Văn Cảnh và Trang Bích Phàm tuy rằng không nói nhưng mà vẻ mặt 2 người bọn họ cũng tỏ ra lo lắng.
Thậm chí, không riêng gì bọn hắn mà toàn bộ sinh viên khoa quản lí công thương đều cũng tỏ ra vẻ lo lắng.
- Bọn họ nói phía trước có diễn tập quân sự cho nên chúng ta cần phải rời đi.
Hạ Y Na giải thích:
- Bất quá Bùi Đông Lai cùng Tôn Vệ Đông không có lên xe, nhưng bọn họ đã phái người đi vào rừng tìm kiếm.
"Phù"Nghe lời giải thích của Hạ Y Na thì mọi người đều khẽ thở ra.
- Chỉ mong 2 người bọn họ không xảy ra việc gì.
Sau đó, không biết người nào đó liền cảm thán một tiếng.
Nói xong, không khí trong xe lâm vào cảnh trầm mặc.
- Bùi Đông Lai, chắc hẳn là không chuyện gì đây?
Hạ Y Na không kìm lòng được mà cảm tự hỏi.
….
Cách đó 15km, 5 chiếc trực thăng tách ra, bay về các hướng.
Trong đó, một chiếc trực tiếp bay thẳng đến địa phương Bùi Đông Lai xử lý Tôn Vệ Đông.
Trong phi cơ, ánh mắt Trần Anh như đao, nhìn xuống dưới.
Trong núi, thiếu niên đã dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi giống như là một con báo săn vậy, chạy như điên.
Gặp nhau là điều không thể tránh được.
Chiến đấu, vẫn còn tiếp tục!