- Các ngươi bọn này phế vật, cho các ngươi theo dõi hắn, các ngươi lại có thể để cho hắn chạy!
Trước cửa buồng vệ sinh tầng 2 của quán Bar BBS, Phương Thế Vinh chửi má nó đồng thời tát vào mặt mấy tên đại hán trước mặt.
Lúc trước, sau khi tiến vào quán Bar thì không thấy Bùi Đông Lai ở chỗ ngồi, vì thế hỏi Lưu Vĩ, từ Lưu Vĩ biết được Bùi Đông Lai đã đến phòng vệ sinh.
Ngay từ đầu, Phương Thế Vinh cũng không có nghĩ đến, thẳng cho đến khi 10" sau vẫn không thấy Bùi Đông Lai xuất hiện thì Phương Thế Vinh liền cảm giác được có điều khác thường. Hắn liền mang theo người đến phòng vệ sinh ở tầng 2, làm cho người ta không thể tin được là Bùi Đông Lai không có ở bên trong.
Kết quả này trực tiếp khiến cho mấy tên đại hán đi tìm Bùi Đông Lai trợn tròn mắt!
Bởi vì, bọn hắn nhớ rõ ràng… sau khi Bùi Đông Lai đi vào phòng vệ sinh thì chưa bao giờ bước ra khỏi cửa.
- Phương thiếu, tôi cũng thấy hắn vào bên trong, bây giờ lại không thấy hắn nữa.
Vẻ mặt Lưu Vĩ buồn bực hỏi:
- Không phải là hắn nhảy từ trên này xuống chứ?
Nói xong, ngay cả bản thân của Lưu Vĩ cũng không tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Từ trên này cách mặt đất khoảng 8m, nhảy xuống nếu không chết thì khẳng định cũng gãy chân.
- Phế vật.
Phương Thế Vinh cảm thấy vịt đã đến bên miệng rồi đột nhiên lại bay mất, hắn tức giận đến mức muốn giết người:
- Bảo tiêu của ta từng bị hắn đánh trọng thương, ông nói như thế nào lại không thấy hắn? Chẳng lẽ là hắn nhảy ra ngoài?
"Tê ~ "
Nghe được Phương Thế Vinh nói như thế thì toàn bộ mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, sau đó bọn hắn liền tỉnh ngộ. Tên thanh niên vừa rồi chính là người ở Đông Hải làm bị thương Phương Thế Vinh.
Phương Thế Vinh tức giận đến đi qua đi lại, cuối cùng cũng quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Phương Chấn, nói cho Phương Chấn biết nếu Bùi Đông Lai đã chạy trốn khỏi thì đành phải hủy bỏ kế hoạch ám sát.
- Xin lỗi, thuê bao quý khách….
Trong điện thoại truyền ra giọng nói dễ thương, Phương Thế Vinh tức giận đến thiếu chút nữa là đem điện thoại đập nát.
Lúc này, tại biệt thứ số 18 Cửu Khê Mân Côi, trong đại sảnh biệt thự, Phương Chấn ngồi ở trên ghế sa lon, bưng một ly rượu đỏ, nghe điện thoại.
Thân là một trong những hắc quyền vương có tiếng ở phía Nam, lúc này Triệu Hùng giống như là một cây thương đứng ở phía sau Phương Chấn.
- Phương lão đại, hiện giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió xuân ở bên ông, chỉ cần ông có thể dựa theo ước định của chúng ta, đem những tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt ở tập đoàn Thiên Tường kia xuống gặp diêm vương, Đông Nguyệt Bang sẽ bị xóa tên khỏi bảng hắc đạo TQ.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Quý Hồng truyền vào tai của Phương Chấn.
Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, vẻ mặt Phương Chấn mỉm cười, lắc lắc chén rượu đỏ, nói;
- Quý lão đại cứ yên tâm, 3 ngày trước người của ta đã bí mật lẻn vào Đông hải, hiện giờ đã chia ra theo dõi mấy tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt rồi, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì bọn hắn sẽ để những kẻ kia xuống gặp diêm vương.
- Một khi đã như vậy, tôi đây xin đợi tin tốt lành của Phương lão đại.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của Phương Chấn thì Quý Hồng yên tâm cười, rồi tính toán cúp điện thoại.
- Không thành vấn đề.
Phương Chấn ha ha cười, nhắc nhở nói:
- Nhưng mà…hy vọng Quý lão đại chớ quên lời ước định cùng Phương mỗ là tốt rồi.
- Một khối bánh ngọt to lớn như thế, làm sao lại không thể chia nhau ra được?
Quý Hồng nói xong thì cười khanh khách:
- Tốt lắm, Phương lão đại, hiện giờ tôi liền đi tới tập đoàn Thiên Tường, hẹn gặp lại.
Nói xong, Quý Hồng không đợi Phương Chấn trả lời thì liền cúp điện thoại, sau đó bấm một số điện thoại khác, dùng giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ, nói:
- Truyền mệnh lệnh xuống dưới, để mọi người bên dưới động thủ, động tĩnh càng lớn càng tốt, tốt nhất là hãy hấp dẫn toàn bộ cảnh sát của Đông Hải.
- Vâng thưa lão bản.
Bên tai vang lên câu trả lời của thuộc hạ, Quý Hồng không nói lời vô ích trực tiếp cúp điện thoại, trên mặt nở ra một nụ cười.
Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Quý Hồng, dù là một người âm hiểm như Mạc Nhận cũng không khỏi nổi lên một cảm giác sợ hãi, luận về quỷ kế thì hắn còn cách xa Quý Hồng cả vạn dặm.
Ở hắn xem ra, kế hoạch của Quý Hồng không thể chê vào đâu được.
- Băng mỹ nhân của chúng ta đã muốn đi, chúng ta không thể để nàng đợi lâu như thế được.
Mắt thấy Mạc Nhận cùng Tạ Hoa 2 người mang theo vài phần sợ hãi nhìn mình thì nụ cười trên mặt của Quý Hồng vẫn không giảm.
Không có nói lời vô ích, Quý Hồng thu hồi di động, đứng dậy cùng Ân Ly đi ra ngoài, mà Mạc Nhận cùng Tạ Hoa 2 người cũng không dám lãnh đạm, vội vàng theo sau.
Cùng lúc đó, Hàng Châu, biệt thử Cửu Khê Mân Côi.
Sau khi vào biệt thư thì Bùi Đông Lai lặng yên không phát ra hởi thở xuất hiện ở trước cửa sổ của biệt thự, hắn đứng nghiên người, thấy được trong biệt thự chỉ có 2 người là Phương Chấn cùng Triệu Hùng.
Phát hiện này khiến trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi vui vẻ!
Sở dĩ hắn không có đi bằng cửa chính rời khỏi quán Bar BBS là hắn muốn để cho Phương Thế Vinh gọi điện cho Phương Chấn, đồng thời không để cho Phương Thế Vinh biết được mình hành động. Hắn làm như vậy là để Phương Chấn phái thủ hạ ra, như vậy lực lượng bên người của Phương Chấn sẽ giảm bớt đi, thuận tiện cho hắn thực hiện hành động trảm thủ.
Sự thật so với dự đoán của Bùi Đông Lai thì lại còn tốt hơn, bên ngoài biệt thự của Phương Chấn không có một bóng người, không có một tên bảo tiêu mà bên người của Phương Chấn chỉ có một mình th, điều này làm cho hành động trảm thủ của hắn sẽ dễ dàng hơn.
Bùi Đông Lai cũng không biết, bởi vì Phương Chấn cùng liên hợp với Quý Hồng đối phó với Liễu Nguyệt, xử lý những tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt ở tập đoàn Thiên Tường, cho nên trừ th và Dương Bình 2 người ra thì toàn bộ bảo tiêu đã được Phương Chấn phái ra ngoài.
Những tên bảo tiêu kia tuy rằng thực lực không bằng Dương Bình hay th, nhưng đều là những kẻ đã được huấn luyện ở Châu Âu, không chỉ nói đối phó với người thường cho dù là những tên trinh sát cũng chưa chắc là đối thủ của bọn hắn.
Mà bởi vì Dương Bình đi ám sát Bùi Đông Lai cho nên bị Phương Chấn phái ra ngoài.
Rất vui mừng, thân thể của Bùi Đông Lai từ từ lui về sau, dựa trên vách tường, vẫn không nhúc nhích.
Trong màn đêm, 2 mắt của hắn nhắm lại, trong lòng một lần nữa nhớ lại phương thức đồng thời hắn đem hơi thở của mình trở lại bình thường.
Giờ phút này, tinh thần của hắn tập trung cao độ, chiến ý trong lòng không ngừng tăng lên, ở sâu trong lòng của hắn, dường như có một loại sát khí muốn bay ra ngoài.
Mà loại sát khí này bị hắn mạnh mẽ áp bách xuống, ẩn dấu đi.
Chiến ý không ngừng sôi trào, sát ý không ngừng che dấu!
Tới tới lui lui mấy lần, chiến ý của Bùi Đông Lai đã đạt tới đỉnh phong, bỗng nhiên trong đầu lại hiện lên một đạo linh quang, mơ hồ bắt giữ đến cái gì.
Ân?
Nhận thấy được điểm này, Bùi Đông Lai hiểu được bản thân đã đụng đến cánh của Ám Kính, 2 mắt hắn đột nhiên mở ra, cố gắng nhớ lại cảm giác lúc nãy.
Ngay tại Bùi Đông Lai kiệt lực nhớ lại cái loại cảm giác này thì trong đại sảnh biệt thự, Phương Chấn nhận được điện thoại của Phương Thế Vinh.
Lại nghe được giọng nói của Phương Chấn, Bùi Đông Lai khẽ lắc đầu, hắn không hề nhớ lại cảm giác vừa rồi mà giống như một u linh, biến mất ở tại trong bóng đêm.
30s sau, Bùi Đông Lai thoải mái đi vào biệt thự, mang theo khẩu súng P – 210, lặng yên không phát ra hơi thở hướng tới cửa cầu thang tới gần.
Năm thước, bốn thước, ba thước, hai thước...
- Ta đã biết, ngươi trở về đi, chờ ta đêm nay cùng Quý Hồng liên thủ đối phó xong với Liễu Nguyệt thì chúng ta tiếp tục chậm rãi chơi với tên vương bát đản kia.
Sau đó, coi như lúc Bùi Đông Lai vừa đến cửa cầu thang thì hán nghe được giọng nói của Phương Chấn vang lên.
Ở dưới lầu Phương Chấn biết được Bùi Đông Lai chạy thoát, tuy rằng hắn có chút tiếc nuối nhưng lại không để ý, mà là bảo Phương Thế Vinh trở về biệt thự.
Phương Chấn muốn liên thủ Quý Hồng đối phó Liễu Nguyệt ư.
Bên tai vang lên lời nói của Phương Chấn, trong lòng của Bùi Đông Lai liền ngẩn ra.
- Xem ra, bản thân mình nhất định phải động thủ ngay lập tức.
Sau đó, Bùi Đông Lai lại làm ra quyết định, hắn nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, đem toàn bộ tinh thần tập trung, chậm rãi…chậm rãi bươc ra, đồng thời súng trong tay của hắn cũng chĩa lên.
Trong đại sảnh, sau khi Phương Chấn chấm dứt nói chuyện với Phương Thế Vinh thì hắn liền cúp điện thoại. Hắn lại lần nữa cầm điện thoại, cố gắng lên lạc với tên đầu mục ở Đông Hải.
Dưới ánh đèn, Phương Chấn chuẩn bị bấm số điện thoại.
Bùi Đông Lai thò đầu ra, chìa nòng súng.
Nghìn cân treo sợi tóc.
" Pằng
"
Cò súng bị bóp vàng, viên đạn từ nòng súng bat ra.
- Phương gia cẩn thận.
Trong nháy mắt lúc viên đạn bay ra khỏi nòng súng ở Triệu Hùng đứng ở phía sau Phương Chấn đột nhiên cảm nhận được sát khí, cả người hắn liền chấn động, vội vàng nhảy chồm lên.
" Rầm
"
Viên đạn bay qua, ghim thẳng vào bình hoa phía sau lưng Triệu Hùng.
"Loảng xoảng loảng xoảng
"
Trong nháy mắt bình hoa vỡ vụn, rơi xuống đất, tiếng động vô cùng chói tai.
Phương Chấn cả kinh vứt bỏ điện thoại di động, cả người liền ngồi chồm hổm, lợi dụng bàn trà được làm từ đá cẩm thạch che dấu bản thân.
" Pằng"
Không đợi Phương Chấn hoàn toàn ngồi xuống, Bùi Đông Lai lại bóp cò, viên đạn bắn trúng đầu gối của Phương Chấn.
Phương Chấn kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã xuống đất.
Một phát trúng Phương Chấn, chắc chắn đảm bảo Phương Chấn sẽ không có khả năng chạy trốn, Bùi Đông Lai liền thay đổi nòng súng, đem súng nhắm ngay một chiếc ghê sô- pha, một bên dọc cầu thang đi xuống, một bên làm ra động tác bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ súng.
Bởi vì, vừa rồi sau khi Triệu Hùng thoát khỏi 1 súng thì hắn liền núp ở sau ghế sô-pha.
" Vèo
"
Coi như lúc Bùi Đông Lai đi xuống thì một tiếng xé gió truyền ra, một đạo hàn quang bay thẳng vào người hắn mang theo vẻ sát ý mãnh liệt, thẳng người Bùi Đông Lai mà bay đến.
Trong lòng Bùi Đông Lai hiện lên một cỗ hơi thở nguy hiểm, lông tơ cả người dựng lên, hắn không dám lãnh đạm vội vàng nghiêng người né qua một bên.
" Leng keng"
Nương theo một tiếng vang giòn, hoa hoa lửa văng khắp nơi, một thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào vào tường, lực đạo vô cùng mãnh liệt, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Cùng lúc đó, một đạo hắc ảnh hiện lên, vô thanh vô tức, thẳng phía Bùi Đông Lai mà đến.
Bùi Đông Lai cảm nhận khí tức nguy hiểm càng ngày càng tới gần, hắn không có kinh sợ mà là làm ra một tư thế nhắm bắn.
Nhắm, bắn!
" Pằng
"
Tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra khỏi nòng súng.
" Ầm"
Viên đạn bắn vào khoảng không, trực tiếp ghim vào vách tường.
- Mày không có cơ hội nổ súng.
Không đợi Bùi Đông Lai nổ súng một lần nữa, một giọng nói âm lãnh vang lên.
Triệu Hùng giống như U Linh thông thường xuất hiện ở phía bên phải Bùi Đông Lai, hóa thủ vi đao, chém về phía cổ của Bùi Đông Lai.
Trong lòng Bùi Đông Lai cả kinh, không kịp nổ súng, bằng vào năng lực cảm ứng khủng bố của mình hắn nghiêng người né qua.
Thủ đao chém vào khoảng không, Triệu Hùng cũng không ngừng lại, đùi phải vô thanh vô tức đá ra, tốc độ nhanh như tia chớp, nhắm ngay cổ tay của Bùi Đông Lai.
Không kịp ngăn cản, cổ tay của Bùi Đông Lai co rụt lại.
" Bịch"
Dưới ánh đèn, một cước của Triệu Hùng đá trúng vào khẩu súng P -210, lực lượng vô cùng khủng bố, trực tiếp đập nát khẩu P – 210.
Ám Kính?
Trong lòng Bùi Đông Lai rung mạnh, chẳng quan tâm đến đau đớn trên cánh tay, thân hình lui về sau.