- Liễu lão đại, thật sự là hảo thủ đoạn a, ta đây tâm phục khẩu phục.
Trong lòng xuất hiện cảm giác thất bại, Quý Hồng nhíu nhíu mày nhìn:
- Nhưng mà, ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là Liễu lão đại đã cho Phương Chấn chỗ tốt gì mà hắn có thể không so đo việc nhi tử của hắn bị người của Liễu lão đại đánh, trong thời điểm quan trong này lại hợp tác với Liễu lão đại?
- Hắc, không nghĩ tới dưới gầm trời này lại có chuyện mà Quý lão đại không thể đoán được a?
Liễu Nguyệt cười lạnh nhìn chằm chằm Quý Hồng, sát ý lẫm nhiên, nàng rất rõ nàng, đêm nay nếu không phải Bùi Đông Lai và những thứ mà Đông Phương Thần để lại cho nàng thì nàng cùng tập đoàn Thiên Tường sẽ bị Quý Hồng nuốt gọn.
- Ta nghĩ cần phải nhắc nhở Liễu lão đại một câu, tuy rằng thực lực thủ hạ của cô rất mạnh nhưng mà nếu muốn giết ta thì không có khả năng. Lùi lại một vạn bước mà nói thì cho dù cô có giết được ta thì cũng khiến cho Trần Anh chú ý đến, lấy năng lực của Trần Anh nếu cô ta muốn điều tra tất cả mọi chuyện thì cũng không quá khó. Đến lúc đó thì kết cục của cô cũng sẽ không khá hơn đâu.
Có lẽ là nhận ra được sát ý trên người của Liễu Nguyệt nên Quý Hồng lại mở miệng, giọng nói không có chút gì gọi là sợ hãi, tuyệt không lo lắng Liễu Nguyệt động thủ.
Liễu Nguyệt rất rõ ràng, lấy thực lực của 5 người Tiểu Lang, đồng thời cầm súng thì muốn xử lý Quý Hồng cũng là một việc khó. Hơn nữa, đúng như lời của Quý Hồng nói, cho dù bản thân nàng có giết chết được Quý Hồng nhưng mà cũng không có cách nào có thể né tránh được sự điều tra của Trần Anh.
- Lưu lại hai người bọn họ, cút!
Mặc dù trong lòng không cam chịu, bất quá Liễu Nguyệt cũng đồng ý, ánh mắt của nàng liếc nhìn về phía Mạc Nhận và Tạ Hoa giống như là nhìn vào 2 người chết.
Cút.
Bên tai vang lên từ
" Cút" này, sắc mặt của Quý Hồng liền trở nên khó coi, nhưng nàng cũng không đáp trả lại mà là nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Nguyệt:
- Liễu lão đại, ta không phải không thừa nhận rằng ta đã đánh giá thấp cô, bất quá trò chơi này vẫn chưa chấm dứt, bản thân ta muốn nhìn đến phút cuối rốt cuộc trong 2 ta, ai là kẻ cười cuối cùng.
Nói xong, Quý Hồng cũng không nói lời vô ích, mang theo Ân Ly rời đi.
Liễu Nguyệt thấy thế cũng không ngăn cản lại, để cho Quý Hồng tùy ý rời đi.
Lúc Quý Hồng rời đi thì Mạc Nhận và Tạ Hoa cũng muốn đuổi theo nhưng mà 2 người bọn hắn chỉ cảm thấy dường như dưới chân bị khối đá nặng ngàn cân đè vào, không thể nhúc nhích được nửa bước.
Bởi vì bọn hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Liễu Nguyệt đang tập trung nhìn vào bọn hắn.
Về phần Liễu Nguyệt thì tỏa ra sát ý mà những tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt thì lại vô cùng phẫn nộ.
- Tiểu ….. Tiểu Nguyệt…. ta…. Ta bị Quý Hồng uy hiếp.
Mắt thấy mình và Mạc Nhận bị Quý Hồng bỏ lại thì khuôn mặt Tạ Hoa lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Tạ Hoa, đến lúc này mà mày còn muốn ngụy biện sao?
- Đúng vậy, mày tưởng rằng chúng ta đều là kẻ ngu sao?
- Mày, cái tên vương bát đản này, mày lại có thể liên hợp với Quý Hồng đối phó chúng ta, thật sự là đáng chết.
Không đợi Tạ Hoa nói câu kế tiếp, đám người cổ đông ở phía sau lưng Liễu Nguyệt đã giận dữ rống lớn.
Mạc Nhận không không có hé răng, mà là vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt!
Trong một năm qua chưa bao giờ hắn che dấu tình yêu của mình đối với Liễu Nguyệt.
Nhưng mà…
Từ đầu đến cuối, Liễu Nguyệt cũng không chấp nhận tình yêu của hắn, thậm chí ngay cả tỏ thái độ cũng không có.
Dưới tình hình như thế thì mắt thấy Bùi Đông Lai, một tên ngoại nhân lại có thể ở lại trong biệt thự Đàn Cung thì trong lòng của hắn liền tức giận.
Cho nên hắn liền không càm lòng, vội tìm Quý Hồng để hợp tác, cố gắng muốn xé nát bộ mặt kiêu ngạo của Liễu Nguyệt.
Sau đó, khiến cho Liễu Nguyệt thần phục ở dưới háng của hắn.
30
" trước, bản thân hắn còn nghĩ tới một màn này, nhưng mà hiện giờ thấy ván cờ này Quý Hồng đã thua, mình và Tạ Hoa đã rơi vào trong tay của Liễu Nguyệt.
Hắn có một loại cảm giác từ phía trên đường rớt xuống địa ngục!
- Dẫn bọ hắn vào đây.
Liễu Nguyệt mở miệng.
" Vù
"
" Vù "
Mệnh lệnh của Liễu Nguyệt vừa hạ xong thì Tiểu Lang cùng 4 tên bảo tiêu bên cạnh đã giống như quỷ mị, chạy về phía 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa.
Thấy 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa bị chế phục thì Liễu Nguyệt không mở miệng, tiến vào phòng họp.
Trong phòng họp, vài tên cổ đông đã âm thầm bán cổ phần cho Quý Hồng nghe được hết những tiếng ngoài cửa thì cả đám liền hoảng sợ, vẻ mặt tái nhợt, tụ tập cùng một chỗ.
Mắt thấy 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa giống như là 2 tên phạm nhân thông thường bị áp giải vào thì vài tên cổ đông trong phòng liền kinh hãi, ngay cả thở cũng không dám.
Sau đó, Liễu Nguyệt mặt lạnh như sương tiến vào phòng họp.
"Bá!
"
Trong phòng, cả đám liền giống như ngồi ở trên lò lửa, thấy Liễu Nguyệt vào thì cả đám liền đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào Liễu Nguyệt.
" Lốp cốp! Lốp cốp"
Liễu Nguyệt không để ý đến bọn hắn, hướng lên vị trí cao nhất trong phòng họp mà đi tới, âm thanh giày cao gót nện xuống sàn nhà vang lên.
Âm thanh kia giống như là âm thanh đến từ địa ngục, khiến cho những kẻ phản bộ Liễu Nguyệt liền cảm thấy kinh sợ, trong đó bởi vì khẩn trương mà mấy tên đều đổ mồ hôi như mưa.
- Chư vị, sau khi anh của ta chết thì ta đối với mọi ngươi cũng không tệ,
Một lát sau, Liễu Nguyệt liền mở miệng nói, ánh mắt của nàng liếc qua những tên phản bội:
- Nhưng mà, thế nhưng các ông lại có thể liên hợp với ngoại nhân, khiến cho giang sơn mà đại ca của ta giành cả nửa đời mới đánh đổi được thiếu chút nữa biến mất.
Nói tới đây, giọng nói của Liễu Nguyệt hoàn toàn lạnh xuống:
- Mọi người nói, ta nên xử lý đám người này như thế nào đây?
- Giết hết những tên vong ơn bội nghĩa này.
- Đúng vậy Liễu tiểu thư, hãy giết hết bọn chúng.
Liễu Nguyệt vừa nói xong thì tất cả những người ủng hộ Liễu Nguyệt liền tỏ thấy độ, ý kiến vô cùng giống nhau.
Đám người phản bội thấy một màn như thế thì ngay cả thở cũng không dám. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Dẫn bọn họ tới đây.
Liễu Nguyệt đưa mắt nhìn sang Mạc Nhận và Tạ Hoa, giọng nói lạnh lùng.
Nghe được mệnh lệnh của Quý Hồng thì 2 tên thành viên Huyết Sát liền áp giải Mạc Nhận và Tạ Hoa đi đến trước người Liễu Nguyệt.
- Tiểu… Tiểu Nguyệt… Cháu hãy nghĩ đến những công lao trước đây của ta mà hãy tha cho ta một mạng… Từ đây về sau ta sẽ không dám nữa…
Hai gối quỳ rạp xuống đất, trên mặt Tạ Hoa không có một chút khuất nhục, nếu có thì đó chính là vẻ sợ hãi, hắn đã không hỏi chuyện giang hồ nhiều năm, tâm huyết kia vốn đã mất đi. Đối mặt với cái chết ở phía trước thì hắn cũng không còn cảm thấy không sợ giống như lúc trẻ nữa.
Không trả lời.
Liễu Nguyệt chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh chủy thủ.
" Phốc
"
Giơ tay chém xuống, hàn quang hiện lên.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người thì Liễu Nguyệt huy động chủy thủ, chủy thủ sắc bén giống như là cắt đầu hủ vậy, trực tiếp cắt đứt đầu của Tạ Hoa.
" Bịch
"
Sắc mặt Liễu Nguyệt không đổi, trực tiếp đem đầu Tạ Hoa để trên bàn.
- Aaaaa…
Thấy một màn như vậy thì 2 gã cổ đông phản bội Liễu Nguyệt liền kêu to lên, mặt khác 3 gã cổ đông khác liền xụi lơ trên ghế.
" Ực
"
Máu tươi bắn tới trên người Mạc Nhận, hắn không kìm lòng được mà nuốt nước miệng một cái.
" Phực
"
Sau đó, không đợi Mạc Nhận mở miệng nói, Liễu Nguyệt liền một đao kết thúc sinh mệnh của hắn.
2 tròng mắt của hắn trợn lên, vẫn không tròng mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn thấy Liễu Nguyệt, giống như đang hỏi: " Vì sao mà Liễu Nguyệt lại không tiếp nhận tình yêu của hắn?
" Lại giống đang hỏi: " Vì sao, vào thời điểm quan trọng lại có giết hắn.
"
- Liễu... Liễu tiểu thư, chúng ta cũng biết sai lầm rồi, xin... Xin tha cho chúng ta một mạng.
Mắt thấy Liễu Nguyệt giết liền hai người thì đám người phản bội liền bị hù sợ đến vỡ mặt, trong đó có một gã sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống đất, cả người run rẩy mà cầu xin.
" Bịch
"
" Bịch "
...
Thấy tên kia quỳ xuống thì những tên còn lại đều quỳ theo, tụi hắn muốn dùng phương thức này để cầu xin tha thứ.
Nhìn một đám người giống như là chó TQ quỳ xuống đất thì Liễu Nguyệt cũng không có động thủ nữa, mà là tự hỏi nên xử trí đám bọn hắn như thế nào, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì thời điểm quan trọng này Bùi Đông Lai lại ở Hàng Châu khống chết Phương Chấn, nếu không thì hậu quả khó lường.
Liễu Nguyệt trầm mặc khiến đám cổ đông này càng thêm sợ hãi, bọn hắn không ngừng dập đầu.
Thấy như vậy một màn thì thân là bảo tiêu của Liễu Nguyệt thì Tiểu Lang vô cùng rõ ràng, qua đêm nay, uy vọng của Liễu Nguyệt ở tập đoàn Thiên Tường cùng với Đông Nguyệt bang sẽ lên cao hơn.
Đồng dạng, hắn cũng rõ ràng, tất cả chuyện này đều là Bùi Đông Lai cho Liễu Nguyệt!
Đối với mọi việc thì Quý Hồng cũng không rõ ràng lắm, sau khi nàng đi ra tập đoàn Thiên Tường thì khuôn mặt liền âm trầm, gọi điện cho Phương Chấn nhưng kết quả là không gọi được.
Đối với việc này, Quý Hồng tức giận đến sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ân Ly thấy thế, không khỏi thở dài ở trong lòng.
Ở trong trí nhớ của nàng, vô luận là khi nào thì Quý Hồng cũng đều luôn nắm chắc đại cục trong tay, chưa bao giờ phải hoảng loạn như thế này.
" Reng… Reng.."
Quý Hồng cố gắng nén xúc động rồi đi vào ô tô, mới vừa ngồi xuống thì nàng cảm thấy điện thoại vang lên.
Quý Hồng tưởng rằng là Phương Chấn gọi đến, cầm điện thoại lên nhìn thì phát hiện thì ra là một thành viên trong Mãnh Hỗ bang gọi đến.
- Lão… Lão đại… không tốt.
Điện thoại vừa được chuyển thì giọng nói lo lắng của tên thành viên kia liền truyền vào tai Quý Hồng.
- Có chuyện gì?
Giờ phút này, giọng nói của Quý Hồng vô cùng âm lãnh.
- Vừa nãy… vừa nãy mới vừa nhận được tin tức, có vài vị Đường chủ đã bị giết chết rồi.
- Cái gì?
Nghe được thủ hạ hội báo thì vẻ mặt Quý Hồng liền chấn kinh.
Thiếu niên Bùi gia phản kích bắt đầu.