Xét về lĩnh vực gì thì khi nào mới bắt đầu cũng cảm thấy dễ dàng, nhưng càng về sau muốn tiếp thu thì khó khăn lại càng tăng thêm.
Xem ra, Bùi Đông Lai muốn hoàn toàn hiểu rõ về giả thuyết kinh tế học, hơn nữa còn dựa theo yêu cầu của Cổ Bồi Nguyên, làm ra một cái mô hình về giả thuyết kinh tế, đối với vấn đề này các nhân sĩ hoặc các đại lão cũng không dễ dàng làm được, huống chi với một sinh viên như hắn muốn thành công không phải là dễ dàng.
Từ khi Bùi Đông Lai dung hợp với linh hồn Tiêu Phi, năng lực của hắn đã được tăng lên, nhưng… dù vậy, ngay từ đầu, đối mặt với môn học vấn cực kỳ xa lạ này, hắn vẫn lờ mờ không hiểu rõ, lại có một cảm giác lực bất tòng tâm.
Buồi chiều hôm nay, Bùi Đông Lai bởi vì không có tiết học, giống như ngày thường, ở trong phòng ngủ, ngời trước bàn học, mải miết nhìn tư liệu.
Cả KTX chỉ có một mình hắn, Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh vì tham gia giải đấu bóng rổ của sinh viên năm nhất, nên đã sớm rời phòng, mà thân là cổ động viên nam duy nhất, Trang Bích Phàm cũng cùng đám người Hạ Y Na sớm đi chuẩn bị.
" Reng..Reng.."Đột nhiên, trong phòng ngủ bỗng vang lên tiếng điện thoại, Bùi Đông Lai liền quay về hiện thực, nhịn không được vỗ trán một cái, thầm mắng mình hồ đồ.
Hai tuần lễ trước, hắn đã đáp ứng Hạ Y Na, muốn đi cổ vũ đám người Ngô Vũ Trạch, nhưng… Bởi vì một lòng một dạ nghiên cứu tài liệu, chỉ cỏ đi xem trận đấu đầu tiên của đội kinh tế, những trận khác đều không có quan sát.
Mà bởi vì hôm nay đội quản lý kinh tế vào trận chung kết đầu với đội Hà Hoa, Ngưu Hải Đào, cho nên vô luận là Hạ Y Na hay Ngô Vũ Trạch đều hạ mệnh lệnh, yêu cầu Bùi Đông Lai phải đi ra sân bóng quan sát trận đấu.
Ở thời gian này, giọng nói di động vừa vang ra, Bùi Đông Lại lập tức cho là Hạ Y Na gọi điện thúc giục.
Ngoài dự đoán của Bùi Đông Lai, khi hắn cầm lấy điện thoại Nokia mà Qua tử mua cho hắn, phát hiện không phải là Hạ Y Na gọi, mà là Quý Hồng điện.
-Lão bản thân ái, ngài rốt cuộc muốn làm gì?
Điện thoại chuyển đến, giọng nói quen thuộc của Quý Hồng truyền ra, giống như yêu nghiệt xuống nhân gian, oán khí tận trời.
Đồng dạng ở hai tuần lễ trước, Quý Hồng xử lý xong công việc ở Hàng Hồ, hỏi Bùi Đông Lai làm sao để giải quyết vấn đề Mãnh Hổ bang, tập đoàn Thiên Tường cùng tập đoàn Hồng Hải, lúc ấy Bùi Đông Lai nhường kế hoạch cho mình.
Ba ngày trước, Quỳ Hồng liền vạch ra kế hoạch, gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai, lúc ấy, Bùi Đông Lai vừa vặn nghiên cứu ra một ít kế hoạch, hẹn Quỳ Hồng chờ hai ngày nữa…
Nhận thấy oán khí trong giọng nói của Quý Hồng, Bùi Đông Lai hiểu được là chuyện gì xảy ra, tự biết đuối lý, cười nói:
- Quý tỷ, buối tối ta định điện thoại cho tỷ, để lấy kế hoạch từ tỷ.
Có lẽ đối với hành động cho mình leo cây của Bùi Đông Lai nên Quý Hồng cười lạnh nói:
- Dù sao ta cũng chỉ là người làm công.
- Nga…
Bùi Đông Lai xoa nhẹ huyệt thái dương cười khổ nói:
- Như vậy đi, tỷ tỷ, đêm nay ta mới tỷ uống rượu bồi tội.
- Nha, chuyện lạ nha, nam nhân nguyện ý bồi tỷ uống rượu, có xếp từ Đông Hải đến Nam Cảng cũng không hết.
Quý Hồng không vừa lòng nói.
Bùi Đông Lai cười tủm tỉm nói:
- Quý tỷ, tỷ xác định nhưng kẻ đó chỉ vì bồi rượu tỷ mà tới, không có ý khác sao?
"Tê…"Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Quý Hồng tức giận hai tòa nhũ phong rung lên, ở nàng xem ra, Bùi Đông Lai quả thực coi thường mị lực của nàng.
Phàm là mỹ nữ, các nàng đều có lòng kiêu ngạo của mình.
Quý Hồng là mỹ nữ trong mỹ nữ, phần kiêu ngạo kia có thể coi là cao hơn so với các nữ nhân bình thường.
Hiện giờ, đối mặt với hành vi coi thường của Bùi Đông Lai, chính là không thể nhẫn nhịn được nữa.
- Bùi Đông Lai, tỷ mặc kệ.
Tuy rằng phẫn nộ, nhưng Quý Hồng không phát ra phần âm đọc của xà mỹ nữ, mà là giống như tiểu nữ sinh, nổi lên tính khí đùa bỡn.
Ngay cả mỗi lần Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng gặp mặt, bộ dạng Quý Hồng đều cười hì hì, nhưng… Hắn cũng rõ ràng, Quý Hồng là xà mỹ nữ, rất tàn nhẫn.
Đối với lần này, ngạc nhiên nghe được lời nói của Quý Hồng mang theo vài phần hờn dỗi, vài phần đùa giỡn, thì Bùi Đông Lai không khỏi vui vẻ.
- Quý tỷ, đêm nay ta không đi tìm tỷ thì ta chính là con lừa, tốt lắm, cứ như vậy à, ta còn có việc.
Bùi Đông Lai nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, cũng không đem lời nói của Quý Hồng để trong lòng.
Bởi vì… hắn biết, Quý Hồng nguyện ý giúp hắn làm việc, cũng coi như hắn và Quý Hồng đã buộc chặt lại với nhau.
- Này tên vương bát đản!
Đầu bên kia điện thoại, nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Quý Hồng thiếu chút nữa hôn mê, dường như nàng cảm giác cầu Bùi Đông Lai đi tìm mình.
Quý Hồng mắng, nhưng Bùi Đông Lai cũng không nghe được, sau khi hắn cúp điện thoại, không nói hai lời, trực tiếp đứng dậy, định đi khỏi phòng.
" Reng…Reng"Không đợi Bùi Đông Lai khóa phòng ngủ, điện thoại lại vang lên.
Nghe được âm thanh của di động, Bùi Đông Lai âm thầm kêu khổ, nhấn nút nghe điện thoại.
- Bùi Đông Lai, cậu cũng thật quá đáng đi? Trận đấu quan trọng như vậy, cậu lại có thể không đến trợ chiến sao?
Điện thoại được chuyển đến, giọng nói của Hạ Y Na vang lên trong vô tuyến truyền vào tai Bùi Đông Lai, trong giọng nói oán khí không khác Quý Hồng là mấy.
- Tớ đang đi đến sân bóng rổ đây.
Bùi Đông Lai hơi lúng túng nói.
-Coi như cậu có lương tâm.
Biết được Bùi Đông Lai đang đi đến sân bóng, giọng nói Hạ Y Na uyển chuyển, mang theo vài phần ôn nhu:
- Còn 20 phút nữa trận đấu sẽ bắt đầu, cậu ra nhanh lên.
- Ừh
Bùi Đông Lai nói xong liền cúp điện thoại, cước bộ đi nhanh về hướng sân bóng.
Đông Hải là một thành phố nổi tiếng, về phương tiện của đại học Đông Hải cũng thuộc lại nhất nhì cả nước, sân vân động nghe nói là mời chuyên gia người nước ngoài về thiết kế, đơn vị thi công cũng thuộc dạng nổi danh trong quốc nội.
Sân vận động có rất nhiều hạng mục, như sân bóng rổ, cầu lông, bóng bàn…
Lúc Bùi Đông Lai đi tới sân bóng, sân bóng đã tấp nập người, phóng tầm mắt, bốn phía đã đông nghịt đầu người.
Dường như 2 đội đã khởi động xong, trở lại phần sân của mình, tụ tập một chỗ, nghiên cứu chiến thuật.
Ở giữa sân, một tốp nữ sinh mặc quần đùi và áo màu trắng đang nhún nhảy theo giọng hát của bài
" ZÔ ZÔ ZÔ À LỀ À LẾ À LÊ" khiến nam sinh toàn trường vỗ tay hô to, đồng thời còn có không tí những tiếng cười to.
Hiển nhiên… Màn biểu diễn kia thật sự quá hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bên kia sân bóng, thân là đội trưởng đội cổ động viên Khoa Kinh Tế, Hạ Y Na dẫn theo một đoàn mỹ nữ chuẩn bị lên sân bóng.
Dưới ánh đèn. Vẻ mặt Hạ Y Na lộ ra vài phần lo lắng.
- Hạ tỷ, chị làm sao vậy?
Mắt thấy Hạ Y Na lo lắng, một nữ sinh thần tình nghi hoặc hỏi han.
Nguồn: http://truyen360.comSở dĩ nghi hoặc, bởi vì nàng biết vũ đạo của Hạ Y Na rất tốt, lần nhảy này cũng chỉ là tập thể dục buồi sáng, không có khả năng lo lăng khi xuất hiện trên sân khấu sân bóng mới đúng.
- Hạ tỷ của chúng ta đang chờ Trạng Nguyên lang xuất hiện.
Không đợi Hạ Y Na đáp lời, một nữ sinh khác vẻ mặt xấu xa nói.
Ở hai tuần lễ trước, bời vì thái độ Hạ Y Na nhiệt tình, tính tình thẳng thắn, thêm hào phóng, đã chiếm được nhiều cảm tình của các nữ sinh, đồng dạng, thành viên cổ động viên cũng biết Hạ Y Na thích Bùi Đông Lai.
Giống như xác minh lời nói của nữ sinh kia, khuôn mặt Hạ Y Na đang lo lắng chợt thấy thân ảnh Bùi Đông Lai tiến vào sân bóng, ánh mắt lập tức sáng ngời, trên mặt không còn biểu tình lo lắng chỉ còn lại sự hưng phấn.
- Tiếp theo, xin mời đội cổ động viên Khoa Kinh Tế biểu diễn.
Cùng lúc đó giọng nói của người chủ trì trận đấu vang lên.
" Hú"Người chủ trì vừa thốt lên, các nam sinh ở khán đài giống như là uống phải thuốc kích thích, kêu gào lên, toàn bộ ánh mắt đều tụ tập trên đám người Hạ Y Na.
Bùi Đông Lai cũng không ngoại lệ.
Ở trong ánh mắt chăm chú của Bùi Đông Lai, thân mặc áo màu đen, váy ngắn, giầy màu trắng, đội vổ động viên với sự dẫn dắt của Hạ Y Na tiến ra giữa sân, đứng vững đội hình.
Đột nhiên.
Một điệu nhạc cực kỳ bốc lửa vang lên, đám người Hạ Y Na lập tức theo tiếng nhạc, liền bắt đầu nhảy.
Hư… Hư…
" Hú"So với màn biểu diễn khi nãy, đội cổ đông viên kinh tế chẳng những tư sắc không tầm thường, dáng người gợi cảm, hơn nữa kỹ thuật nhảy cũng rất đẹp, khi các nàng biểu diễn, lập tức làm cho nam sinh toàn trường như được uống thuốc kích thích, tiếng la ầm ĩ, vang vọng cả sân bóng.
- Một lần nữa đi.
Mấy phút sau, khi màn biểu diễn kết thúc, tiếng gọi ầm ĩ trên khán đài vang lên, đám người Hạ Y Na đi ra khỏi sân bóng, đám nam sinh liền kêu gào, đối với bọn hắn mà nói, đi xem bóng rổi lại được xem các mỹ nữ nhảy múa thì không gì hơn.
Trên khán đài các nam sinh gào lên không dứt, giống như muốn đám người Hạ Y Na tiếp tục biểu diễn., ngay khi đó, Hạ Y Na đã đi thẳng tới chỗ Bùi Đông Lai.
- Hạ mỹ nứ, nơi này, nơi này!
Ha ha…
Thấy Hạ Y Na một mình đi xuyên qua sân bóng rổ, hướng cổng sân bóng, khán giả cũng không biết Hạ Y Na muốn làm cái gì, trong đó có một ít nam sinh gan lớn, mặt dày lập tức hướng về phía Hạ Y Na hô to, làm toàn trường cười vang không dứt.
Hạ Y Na cũng không để ý đến tiếng cười, mà là có chút kích động, lập tức đi tới chỗ Bùi Đông Lai.
Hạ mỹ nữ muốn làm gì đây?
Tiếng cười ngắn ngủi qua đi, cơ hồ tất cả mọi người đều đem anh mắt hướng về phía Hạ Y Na, tò mò vì sao Hạ Y Na lại đi về cổng sân bóng.
Không để ý đến.
Giờ khắc này đối với Hạ Y Na mà nói, xung quanh hết thảy như không có ai.
Trong mắt nàng chỉ có một người đó là Bùi Đông Lai.
Một bước, hai bước, ba bước…
Rôt cục.
Dưới sự chăm chú của toàn trường, Hạ Y Na đi tới trước người Bùi Đông Lai, giận giữ trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai nói:
- Bảo cậu đến sớm một chút mà lại không chịu đến, chắc là không kiếm được chỗ ngồi chứ gì?
Nhận thấy được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình và Hạ Y Na, Bùi Đông Lai cũng không có cảm giác không thích ứng, chỉ là có chút xấu hổ, cười khổ nói:
- Trân đấu không phải còn chưa bắt đầu sao?
- Đi theo tớ.
Hạ Y Na mang theo vài phần giận dữ, liếc mắt Bùi Đông Lai một cái, đồng thời không biết lấy dũng khí từ đâu, kéo Bùi Đông Lai đi vào.
Nhận thấy được sự mềm mài của cánh tay nhỏ bé của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai lập tức ngẩn ra, đã quên giãy dụa, tùy ý để Hạ Y Na nắm tay hắn.
"Hư... Hư..."Thấy một màn như vậy, ánh mắt nam sinh toàn trường đều có vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tị, đồng thời huýt sao, tựa hồ muốn nói một đóa hoa tươi cắm ở bãi phân trâu.
- Hạ Y Na a Ha Y Na, cô tưởng để cho hắn tới nơi này, chỉ khi nào hắn biết thực lực giữa ta và hắn chênh lệch như thế nào thì hắn mới biết tự ti.
Hà Hoa thấy một màn như vậy, âm trầm cười nói:
- Bởi vì… sân khấu ngày hôm nay thuộc về ta!