Khiếp sợ trôi qua, Tần Kha liền nổi giận, vươn tay chi về mặt Bùi Đông Lai.
- Bùi Đông Lai, cậu hẳn là hiểu rõ, ngày hôm nay nếu cậu dám làm xằng làm bậy thì hậu quả cậu cũng thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến 12 năm trước Bùi Vũ Phu từng đem Lâm Viễn của Lâm gia ném ra khỏi khách sạn Yên Kinh. Lúc này nghe được giọng nói cuồng ngạo của Bùi Đông Lai thì trong lòng Tần Phong vừa động, hắn sợ dậm lên vết xe đỗ năm xưa cho nên liền nói:
- Tôi khuyên cậu nên rời đi khỏi dây, đây đối với Đông Tuyết với Tần gia, với cha con cậu là một chuyện tốt.
- Nếu tôi đến đây thì sẽ không đi.
Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa, giọng nói vô cùng kiên định. Giống như trời sập xuống hắn cũng không đổi ý.
Tần Phong liền nhíu mày, dường như lúc này hắn cũng không muốn vạch mặt cùng Bùi Đông Lai.
Mà 12 tên đặc công phía sau lưng Tần Phong liền làm ra bộ dạng chờ đợi, cảm giác kia chỉ cần Tần Phong ra lệnh thì bọn hắn sẽ bước lên động thủ với Bùi Đông Lai.
- Tôi có thể dẫn dắt tiểu đội đặc chủng Đằng Long tiêu diệt hết đội dự bị Long Nha, ông cho rằng bọn hắn có thể uy hiếp tôi sao?
Dường như nhận ra trong lòng Tần Phong đang đấu tranh với nhau, Bùi Đông Lai mang theo vài phần khinh thường, nói:
- Tôi hy vọng ông hiểu được, tôi không muốn động thủ với bọn hắn chứ không phải là không dám.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, mặc dù bọn hắn chưa gặp qua Bùi Đông Lai, nhưng mà bọn hắn đã nghe qua sự việc của Đại Bi Võ năm nay.
Cho nên, khi nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì bọn hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Bùi Đông Lai: “ Chẳng lẽ người này đã đánh cho Diệp Thiên tàn phế, còn đoạt lấy chức Siêu Cấp Binh Vương sao?”
Phải!
Thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai thì trong lòng 12 tên đặc công liền xuất hiện một cái đáp án.
Lúc này đây bọn hắn không còn bất mãn với hành động cuồng ngạo của Bùi Đông Lai nữa mà thay vào đó chính là kính sợ.
Một người có thể dùng súng ngắm M99 bắn trúng người rơm trên xe Tank ở ngoài 1200m, tốc độ 60km/h, một người dẫn dắt tiểu đội đặc chiến tiêu diệt đội dự bị Long Nha, một người làm cho Diệp Thiên tàn phế đủ để bọn hắn cảm thấy sợ hãi, đồng thời trong lòng bọn hắn cũng sinh ra kính ý.
Biến hóa của 12 tên đặc công đã rơi vào mắt của Tần Phong, khiến cho Tần Phong nhíu chặt mày hơn.
Chưa chiến, khí thế đã mất đi.
Đối mắt với cục diện như thế, hắn chỉ đành phải bỏ qua cái ý niệm dùng vũ lực bức bách Bùi Đông Lai rời khỏi đây. Mà là lúc này hắn đem ánh mắt nhìn về phía Tần Yến, hy vọng Tần Yến mở miệng.
Lúc này đây, đối mắt với ảm chỉ của Tần Phong thì Tần Yến liền lựa chọn giả ngu.
Tần Yến thờ ơ khiến cho Tần Phong tức giận, cơ thể liền run lên.
“ Két!”
Đột nhiên, Tần Đông Tuyết thân mang một bộ sườn xám màu đỏ cùng Tần DIệu Nhiên từ trong phòng trang điểm bước ra.
Mặc dù là lễ đính hôn nàng đã thay lại bộ sườn xám nhưng mà Tần Đông Tuyết không có trang điểm, nàng chỉ để Tần Diệu Nhiên tùy ý lau đi những giọt nước mắt trên mặt mà thôi.
Thấy Tần Đông Tuyết vừa ra thì 2 mắt Tần Phong tỏa sáng, trong lòng vừa động nên lại đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai, lạnh lùng nói:
- Bùi Đông Lai, Đông Tuyết đã nói rõ đã phủi sạch quan hệ với cậu, cậu còn mặt dày mày dạn đến đây, cậu không cảm thấy nhục khi tới đây sao?
- Đại bá, vì Đông Lai mà cháu mới mặc bộ quần áo này.
Không đợi Bùi Đông Lai trả lời, Tần Đông Tuyết đã đi đến bên cạnh Bùi Đông Lai, cùng Bùi Đông Lai sóng vai mà đứng.
“ Tê”
Nghe Tần Đông Tuyết nói thế thì Tần Phong tức giận không thôi. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn vào Tần Đông Tuyết, nói:
- Đông Tuyết, cháu không nên hồ đồ như thế. Cháu làm như vậy sẽ khiến cho Tần gia chúng ta không còn mặt mũi.
- Đại bá.
Sắc mặt Tần Đông Tuyết bình tĩnh nói:
- Bởi vì cháu là một thành viên Tần gia cho nên cháu mới đáp ứng mọi người đến tham gia buổi đính hôn hôm nay. Nếu hôm nay, Bùi Đông Lai không đến đây thì cháu sẽ không nói 2 lời mà liền gả cho Diệp Tranh Vanh nhưng mà hôm nay Đông Lai đã đến đây. Như vậy, xin cho phép cháu được ích kỷ một lần vì người mình yêu.
Nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết, thấy bộ dạng kiên quyết của nàng thì Tần Phong không phản bác được.
“ Đinh!”
Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Tiếu Ái Linh xuất hiện, bước ra thang máy rồi đi đến.
- Ái Linh.
Thấy Tiếu Ái Linh thì Tần Phong giống như là bắt được một cọng cỏ cuối nàng. Hắn hy vọng Tiếu Ái Linh có thể thuyết phục được Tần Đông Tuyết.
Nghe được Tần Phong kêu thì Tiếu Ái Linh liền bước đến thì thấy rõ Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết đang đứng sóng vai ở trước phòng trang điểm.
Phát hiện này khiến cho bước đi của Tiếu Ái Linh chậm lại, 2 mắt mở to ra, một loại cảm xúc kinh ngạc tràn ngập cả khuôn mặt của nàng.
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, nàng lại bước đi nhưng mà trong lòng đang nghĩ đến kế sách để đối phó với cục diện này.
- Dì.
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai liền lên tiếng mở miệng. Giọng nói vô cùng cung kính.
Tiếu Ái Linh không trả lời Bùi Đông Lai mà nhìn Tần Đông Tuyết một cái thì thấy vẻ mặt Tần Đông Tuyết kiên định đứng bên cạnh Bùi Đông Lai. Ánh mắt không hề né tránh.
Tiếu Ái Linh đành phải nhìn sang Bùi Đông Lai:
- Cậu đã gọi tôi một tiếng dì như vậy tôi cũng gọi cậu là Đông Lai. Đông Lai, tôi đã từng nghe Đông Tuyết nói qua cậu là một con người vĩ đại hoàn toàn xứng với nó thậm chí nói về năng lực cá nhân thì cậu còn tốt hơn so với Diệp Tranh Vanh.
- Cảm ơn dì đã cho phép.
Nghe Tiếu Ái Linh nói thế thì Bùi Đông Lai liền cúi đầu hướng về phía Tiếu Ái Linh.
- Haizz..
Tiếu Ái Linh thấy thế nhịn không được mà thở dài, nói:
- Nhưng mà… Đông Lai, cậu nên biết muốn trở thành chồng của Đông Tuyết thì chỉ lấy năng lực cá nhân thôi là không đủ.
- Cháu biết.
Bùi Đông Lai gật đầu.
- Vậy tại sao cậu lại?
Chân mày Tiếu Ái Linh không khỏi nhíu lại, nàng khá tán tưởng năng lực của Bùi Đông Lai nhưng mà cảm thấy Bùi Đông Lai có chút không tự lượng sức mình.
- Dì, đã từng, cháu từng không biết được 20 năm trước cha cháu đã làm ra những việc gì, cháu biết gia thế của Đông Tuyết rất tốt. Vì muốn cho người nhà của Đông Tuyết cảm thấy rằng Đông Tuyết không nhìn lầm người cho nên cháu tự nhủ với lòng mình rằng cho dù Bùi Đông Lai cháu đây có trở thành một con chó điên, cúi đầu đi giúp người ta cắn người, thậm chí là quỳ xuống van xin thì chỉ cần có cơ hội để thượng vị thì chắc chắn cháu sẽ không bỏ qua.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
- Hiện tại, cháu đã chứng minh cho mọi thấy nhưng mà Tần gia các người lại cảm thấy Bùi gia chúng tôi không bằng Diệp gia, ngay cả cơ hội bước vào cánh của Tần gia thì người Tần gia cũng không cho tôi bước vào.
Tiếu Ái Linh trầm mặc.
Mắt của Tần Đông Tuyết đỏ ngầu.
- Dì, tôi biết, giữa tôi và Diệp Tranh Vanh thì Tần gia đã làm ra lựa chọn. Tần gia lựa chọn làm cho mọi người cảm thấy rằng hôm nay cha con tôi là một đám hề, đồng thời cũng làm cho Diệp gia rửa sạch đao mổ, tuy thời vung đao chém về phía cha con tôi.
Bùi Đông Lai nắm cánh tay Tần Đông Tuyết, gằn từng chữ:
- Cho nên, dưới tình hình như vậy tôi đã dám đến thì tự nhiên không phải đầu nóng lên mà là có chuẩn bị.
Tiếu Ái Linh ngạc nhiên.
Ở nàng xem ra, trong TQ cùi chó như thế này thì không có gia tộc nào có thể đối kháng với hai nhà Diệp Tần, huống chi là một người mai danh ẩn tích suốt 18 năm là Bùi Vũ Phu?
- 18 năm trước, mẹ của tôi bởi vì muốn theo cha tôi rời khỏi Yên Kinh nên đã bị người của Diệp gia sỉ nhục, thế cho nên bà đã chết sau khi sinh ra tôi. Ngay cả tư cách chôn vào mộ của Diệp gia thì bà cũng không có. Ngoài ra, rất có nhiều người cho rằng cha của tôi bị Diệp Cô Thành phế đi một chân, chật vật rời khỏi Yên kinh.
Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa nhưng mà lúc mở miệng hắn không nhịn được mà cười lên, cười rất khinh thường đồng thời làm cho người ta có cảm giác thê lương:
- Hiện tại, tôi là kẻ mà Diệp gia coi là một đứa nghiệt chủng bởi vì muốn ở chung với một cô gái mình thích mà Diệp Tranh Vanh đã cố gắng hạ nhục tôi. Bị tôi vẽ mặt thì Diệp Thiên lại cố gắng muốn giết tôi nên bị tôi đánh cho tàn phế làm cho trên dưới Diệp gia phẫn nộ.
- Không có khả năng.
Khi nói chuyện thì Bùi Đông Lai góp lại những oán hận ở trong lòng lại rồi đột nhiên bùng nổ, cả người hắn giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén:
- Hôm nay, tôi cho các người biết, thằng nghiệt chủng năm đó không chết ở trên bàn mổ kia chẳng những đã đến đây…hơn nữa là quang minh chính đại mà bước đến.
Nói xong, Bùi Đông Lai nắm lấy cánh tay Tần Đông Tuyết, bước đi về phía cuối hành lang.
Thấy một màn như vậy thì 12 tên đặc công cũng không có ngăn trở.
Tần Phong muốn nói lại thôi, đem ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ái Linh
Tiếu Ái Linh cúi đầu trầm ngâm, đã thấy mắt Tần Yến đỏ lên, đối với nàng lắc đầu.
- Haizz..
Cuối cùng, Tiếu Ái Linh vô lực nhắm lại hai mắt, thở dài thật sâu cũng không có lên tiếng ngăn trở Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết, Mà là mang theo đám người Tần Phong, Tần Yến đi theo sau Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết.
30’ sau.
Bùi Đông Lai nắm tay Tần Đông Tuyết đi ra thang máy, bước đi vào phía đại sảnh.
Qua tử chưa tới.
Hắn muốn một mình hắn đối mặt với hai đại gia tộc Tần Diệp.
“Két!”
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa đại sảnh đã bị Bùi Đông Lai đẩy ra. Bùi Đông Lai nắm lấy tay của Tần Đông Tuyết, thẳng lưng bước vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, không ít người của 2 nhà Tần Diệp đang nói chuyện với nhau. Một bên nhìn về cửa đại sảnh để chờ nhân vật cao tầng của 2 nhà Tần Diệp đến.
"Bá!"
Lúc này, mắt thấy cửa đại sảnh mở ra thì bọn hắn đều nhìn sang.
"Ách..."
Bọn hắn thấy được Bùi Đông Lai đang nắm tay Tần Đông Tuyết. Thấy được chuyện này thì bọn hắn chỉ thấy đây là một chuyện không thể nào tin tưởng được, bọn hắn trừng to mắt, há to mồm, hoàn toàn bị sợ ngây người!
Phải biết rằng, hôm nay Diệp Tranh Vanh sẽ đính hôn với Tần Đông Tuyết mà lúc này đây Bùi Đông Lai lại nắm cánh tay của Tần Đông Tuyết bước vào..
Điều này làm cho bọn hắn cảm giác rằng tất cả mọi chuyện trước mắt đều là ảo giác.
Ảo giác sao?
Không ít người dùng sức lắc lắc đầu, sau đó lại thử đem ánh mắt trừng lớn, cố gắng làm cho mình nhìn càng thêm rõ ràng một ít!
Thấy rõ.
Bọn hắn lại thấy rõ.
Bọn hắn chẳng những thấy được Bùi Đông Lai đang nắm lấy cánh tay của Tần Đông Tuyết mà Tiếu Ái Linh cùng với đám người Tần Phong đều đi sau lưng 2 người bọn họ.
"Bá!"
Phát hiện này khiến cho mọi người không hẹn mà cùng đứng lên, ngây ra như phổng.
Trong giây lát, không khí đã trở nên vô cùng quỷ dị.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai nắm lấy tay Tần Đông Tuyết tiếp tục đi tới. Trong đó, trên mặt Tần Đông Tuyết không có lo lắng, không có khẩn trương dường như mà đang đi dạo với Bùi Đông Lai vậy, hoàn toàn không chú ý của đám người kia.
Dưới ánh đèn, 2 người bước đi.