- Địch nhân cùng chủ nhân, 2 chọn 1.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai thì vẻ mặt Thái Hổ trở nên ngưng trọng.
Thân là người đứng đầu hắc đạo ở Thailand thì Thái Hổ không phải là một kẻ ngốc, ngược lại hắn là một người khôn khéo.
Bởi vì khôn khén cho nên sau khi thấy được thực lực khủng bố của Thần Võng thì hắn liền đem cái gọi là tôn nghiêm vứt đi cho chó ăn, lựa chọn thần phục Thần Võng, làm con rối của Thần Võng.
Bởi vì khôn khéo cho nên hắn có thể hiểu được ý tứ của Bùi Đông Lai, hoặc là tiếp tục làm chó của Thần Võng, hoặc là làm chó cho Bùi Đông Lai.
Trầm mặc một lúc lâu, Thái Hổ liền lắc đầu ý bảo nữ nhân bên cạnh không cần phải lo lắng rồi mới buông tay ra.
"Hô..., hô...".
Thái Hổ buông tay ra khiến cho nữ nhân liền thở hổn hèn, đồng thời nàng cầm lấy cánh tay của Thái Hổ, vẻ mặt kinh hãi nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Cậu muốn đối phó với Thần Võng?
Mặc dù đã hiểu được ý tứ của Bùi Đông Lai nhưng mà hắn không biết Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà có thể chống lại Thần Võng, tổ chức tội phạm lớn nhất châu Âu này:
- Cậu có biết rằng Thần Võng cường đại đến cỡ nào không?
- Hiểu biết về Thần Võng của tôi so với ông thì nhiều hơn, cho nên ông không cần hoài nghi lời nói của ta.
Bùi Đông Lai thản nhiên ngồi xuống, bắt chéo chân lên rồi nói:
- Ngoài ra, sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn.
- Cậu muốn ta làm gì?
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Thái Hổ nhíu mày, hắn trầm ngâm một lát rồi sắc mặt tỏ ra ngưng trọng hỏi.
Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
- Không cần phải a dua, lấy lòng 2 bên. Nếu lựa chọn tôi thì tôi có thể tha cho ông một mạng, nếu lựa chọn Thần Võng thì tôi sẽ cho ông đi gặp Diêm Vương gia.
- Không….Đừng có giết chúng tôi.
Không đợi Bùi Đông Lai nói hết lời thì tình nhân của Thái Hổ liền vô cùng hoảng sợ, cắt ngang lời nói của Bùi Đông Lai.
- TQ chúng ta có câu tục ngữ: “ Oan có đầu, nợ có chủ” yên tâm, ta sẽ không lạm sát người vô tội.
Bùi Đông Lai liếc mắt nhìn Thái Hổ một cái.
- Đáp…Đáp ứng hắn đi.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì tình nhân của Thái Hổ liền cầm lấy cánh tay của Thái Hổ rồi khóc lên, hiển nhiên là nàng rất rõ ràng nếu Thái Hổ làm theo lời nói của Bùi Đông Lai thì nàng và hắn sẽ được sống.
Không trả lời, Thái Hổ nhìn vào Bùi Đông Lai, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
- Ta lựa chọn cái sau.
Trầm mặc một lát, Thái Hổ liền trả lời một câu.
“Meo”
Thái Hổ vừa nói xong thì một con mèo trắng từ phòng ngủ đi ra, mang theo địch ý mà đi tới trước Bùi Đông Lai rồi kêu lên một tiếng.
Bùi Đông Lai híp mắt nhìn vào Thái Hổ, nói:
- Nếu ta đoán không sai thì lúc này tuy rằng ông lựa chọn làm việc cho ta nhưng mà đợi sau khi giải trừ được nguy cơ trước mắt thì ông sẽ đem chuyện này nói cho Aust, để biểu lộ lòng trung thành của mình hơn nữa ông còn tính kế, muốn để cho ta táng thân tại Thailand này, đúng không?
“Lộp bộp”
Mắt thấy Bùi Đông Lai nói đúng suy nghĩ của mình thì trong lòng của Thái Hổ liền cả kinh bất quá hắn cũng không đem vẻ khẩn trương hay sợ hãi lộ ra trên mặt.
Thấy Thái Hổ không nói lời nào thì Bùi Đông Lai liền cười lên rồi hỏi:
- Nghe nói qua Đông y chưa?
- Ừh.
Thái Hổ gật đầu, không biết vì sao Bùi Đông Lai muốn nói đến Đông y.
- Rất nhiều người đều nói một thầy thuốc nếu muốn giết người thì còn dễ hơn so với việc cứu người.
Khi nói chuyện thì Bùi Đông Lai lấy trong người 2 cái độc dược ra:
- Đông y có thể giết người trong vô hình.
Nói xong, Bùi Đông Lai đứng dậy chậm rãi đi tới trước con mèo kia.
Thấy một màn như vậy thì theo bản năng Thái Hổ sờ vào khẩu súng bên người.
Nhưng mà khi đụng vào khẩu súng thì Thái Hổ giống như là chạm vào điện, nhanh chóng thu tay trở về.
Bởi vì lý trí và trực giác nói cho hắn biết nếu Bùi Đông Lai có thể thần không hay quỷ không biết mà lén vào được biệt thự này thì tuyệt đối hắn nổ súng thì Bùi Đông Lai có thể xử lý hắn.
“Meo”
Lúc này đây, Bùi Đông Lai cúi người nhấc con mèo lên.
Bùi Đông Lai không để ý đến tiếng kêu của nó mà là cầm nó đi đến chiến bàn sau đó mở một bình thuốc ra rồi cho một ít bột vào chén nước.
Làm xong chuyện này thì Bùi Đông Lai cầm chén nước lên, mở miệng con mèo ra rồi chậm rãi đổ vào trong miệng của nó.
“Meo”
Đột nhiên bị đổ nước vào miệng, con mèo liền kêu lên một tiếng, phun nước ra.
Sau đó, cả người nó giống như là bị giật điện, cả người bắt đầu run rẩy.
1s, 2s, 3s, 3s sau, con mèo đã tắt thở.
“ Ực”
Thấy một màn như vậy thì không riêng gì Thái Hổ mà tình nhân của hắn cùng đều sợ tới mức nuốt nước miếng một cái.
- Theo ta biết được thì người của Thần Võng có một bộ phận đang ở trong biệt thự này, đúng không?
Bùi Đông Lai hờ hững hỏi.
- Đúng…Đúng vậy.
Thái Hổ căng thẳng mà gật đầu, sau đó dường như cảm thấy mình trả lời không đủ cho nên hắn mang theo vài phần khẩn trương và sợ hãi, nói:
- Aust âm thầm truyền tin tức này ra ngoài, nói là Hạ Hà rơi vào trong tay tôi bị giam ở trong biệt thự này chính là vì muốn hấp dẫn cậu đi vào đây cứu người. Kỳ thật thì Hạ Hà không ở nơi này, hắn và Aust ở cùng một chỗ. Trong này chỉ có thủ hạ của tôi cùng với 18 tên thành viên của Thần Võng.
- Hạ Hà ở đâu?
Bùi Đông Lai trầm giọng hỏi.
Có lẽ là bị hành động của Bùi Đông Lai dọa cho hù sợ nên Thái Hổ không dám ngang ngạnh nữa mà là thành thành thật thật đáp:
- Hắn và Aust ở trong một tòa biệt thự ven biển, ngoài ra bên cạnh hắn còn có 8 tên bảo tiêu.
- Kế hoạch của các ông là gì?
Mặc dù Bùi Đông Lai đã đoán được kế hoạch của Thái Hổ và Aust, bất quá hắn cũng biết chính xác hơn một ít.
- Dựa vào căn dặn của Aust thì hắn để cho tôi và người của tôi ở nơi này thiết lập mai phục, một khi cậu xâm nhập vào thì liền bắt sống, hắn muốn đích thân giết chết cậu. Nếu không thể bắt sống thì do chính thủ hạ của hắn giết chết cậu.
Thái Hổ cẩn thận đáp.
- Bình thuốc độc này ông cầm lấy, ông hãy đem nó đổ vào bữa ăn sáng giành cho 18 tên thành viên của Thần Võng kia.
Bùi Đông Lai đưa bình thuốc độc đến trước mặt Thái Hổ:
- Ngoài ra, ông nghĩ biện pháp thu lại giọng nói của tên đầu lĩnh trong đám người kia.
- Vâng…vâng.
Thái Hổ máy móc đáp một câu, cũng không dám nhận lấy cái chai, cảm giác kia giống như vừa sờ vào cái chai thì hắn sẽ trúng độc vậy.
- Còn nữa, ông phải ăn viên thuốc này.
Bùi Đông Lai mở bình thuốc kia ra, lấy ra một viên thuốc màu đen.
“Ách…”
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế, nhìn viên thuốc đen thui trong tay của Bùi Đông Lai thì tình nhân của Thái Hổ liền sợ tới mức 2 chân mềm nhũn, ngã vào trong lòng của Thái Hổ. Mà Thái Hổ cũng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, cả người run lên.
- Không cần sợ hãi, ông ăn viên thuốc này sẽ không chết, điều kiện là trong vòng 3 ngày ông phải dùng thuốc giải của ta.
Bùi Đông Lai mỉm cười:
- Nếu trong 3 ngày mà ông không uống được thuốc giải thì…. Ngoài ra, ông không cần phải ảo tưởng có người sẽ tìm được thuốc giải này, cho dù là những bác sĩ giỏi nhất của Âu, Mỹ cũng không thể giúp ông được.
- Ông có thể tin cũng có thể không tin.
Nói xong, Bùi Đông Lai liền đem viên thuốc độc này đưa đến trước mặt Thái Hổ.
“Tích..Tích”
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ trán của Thái Hổ, hắn không dám lau đi mồ hôi cũng không dám cầm lấy viên thuốc.
- Ta đếm đến 3, nếu ông không lấy thì cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ kết thúc.
Bùi Đông Lai hơi nheo mắt lại:
- 1.
Cả người Thái Hổ run run, không có dũng khí mà cầm lấy.
- 2.
Bùi Đông Lai lãnh mạc mà mở miệng.
Thái Hổ sợ tới mức cả người cứng ngắc.
- 3.
“Bá!”
Bùi Đông Lai buông tay ra, viên thuốc màu đen rơi xuống.
“Phù”
Thái Hổ quỳ xuống, 2 tay nâng lên, tiếp được viên thuốc.
Trong tay cầm viên thuốc kia, Thái Hổ chỉ cảm thấy giống như đang cầm một quả bom hẹn giờ, cả người run lên, hân không thể lập tức vứt ra.
Nhưng mà nhìn vào Bùi Đông Lai ở bên cạnh thì hắn không dám vứt ra.
Cuối cùng.
Hắn nhắm mắt lại, đem viên thuốc nhét vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Có lẽ là do tâm lý cho nên sau khi ăn viên thuốc vào thì Thái Hổ chỉ cảm thấy trong người giống như là có cả ngàn con kiến đốt hắn, cả người không được thoải mái.
“ Ực…Ực”
Thái Hổ liên tục nuốt 2 ngụm nước miếng, trên mặt hiện ra vẻ bất an cùng sợ hãi:
- Chỉ… chỉ cần tôi làm theo lời cậu nói thì cậu sẽ…sẽ cho tôi thuốc giải…đúng không?
- Chờ sau khi ông hạ độc đám người kia thì ta sẽ ông đi khỏi đây.
Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
- Hiện tại, ông có thể dẫn cô ta rời khỏi nơi này.
Thái Hổ không hề động đậy, sắc mặt phức tạp nhìn vào tình nhân ở bên cạnh.
- Ông đang do dự, sau khi đi ra khỏi cửa thì có thể nhẫn tâm vứt bỏ nữ nhân của mình, để thủ hạ của ông xử lý ta, cướp đi thuốc giải từ trong tay của ta, đúng không?
Bùi Đông Lai cười thấy thế thì cười trào phúng:
- Ông không cần phải cảm thấy khó xử, thuốc giải không có trên người của ta.
"Ách"..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Thái Hổ há to miệng, ở hắn xem ra, Bùi Đông Lai giống như con giun trong bụng của hắn có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, thật sự… thật sự là đáng sợ mà.
30’ sau. Bùi Đông Lai thoải mái rời khỏi biệt thự, đi đến một chỗ khu dân nghèo cùng Jason, Cain, De Rossi cùng Fan Bate, 4 người gặp nhau.
- Tiểu tử, lần này chúng ta có 30 anh em đến đây. Bên người Aust chỉ có 8 người, nếu chúng ta đánh lén thì hắn sẽ chết không thể nghi ngờ gì.
Từ trong miệng Bùi Đông Lai biết được Hạ Hà và Aust ở cùng một chỗ thì vẻ mặt Cain lộ ra vẻ tự tin, nói.
- Giáo quan Cain, tôi tin tưởng vào ngài và mấy người anh em của ngài nhưng mà nếu chúng ta tập kích như thế thì sẽ không cách nào tránh khỏi thương vong, hơn nữa cũng không thể cam đoan an toàn của Hạ Hà.
Bùi Đông Lai nói.
- Tiểu tử, nói vậy thì cậu đã khống chế được Thái Hổ rồi.
So sánh với Cain mà nói thì thân là đoàn trưởng của dong binh đoàn Satan thì Jasson là một người lo lắng toàn diện hơn:
- Nói kế hoạch của cậu đi.
- Người TQ học của ngườtruyen360.com câu “ Tương kế tựu kế” hơn nữa còn học một câu “ Lấy đạo của người trả lại cho người”.
Bùi Đông Lai bày ra tư thế nắm giữ toàn cục trong tay:
- Ngày mai, tôi sẽ dùng phương thức Linh Vong để xử lý Aust, chính thức tuyên chiến với Thần Võng.