Tết âm lịch là một ngày tết quan trọng của người TQ.
3 ngày cứ thế mà trôi qua, cả nước chuẩn bị đón buổi tối giao thừa.
Đèn treo lung linh, câu đối xuân, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở vui mừng.
Khi hoàng hôn, trong một khu tứ hợp viện ở Yên Kinh.
Trong tứ hợp viện, cha con Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu đang quỳ dưới đất, trước mặt là một mâm cúng.
- Lạy cho mẹ và gia gia của con đi rồi đốt pháo.
Sau khi gần đốt xong giấy tiền vàng mã thì Bùi Vũ Phu bảo Bùi Đông Lai đi đốt pháo.
Bùi Đông Lai gật đầu rồi lạy 2 cáu, sau đó đứng dậy cầm pháo rồi đốt.
"Bùm bùm..."
Tiếng phái vang lên phá tan không khí im lặng trong tứ hợp viện, Bùi Đông Lai ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như đang tìm kiếm hình ảnh người mẹ của mình.
- Nhìn cái gì đấy?
Bùi Vũ Phu thấy Bùi Đông Lai nhìn trời suy nghĩ xuất thần thì hỏi.
- Mộ của mẹ và gia gia cùng chôn một chỗ sao?
Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
- Ừh.
Bùi Vũ Phu gật đầu thừa nhận.
Thấy Bùi Vũ Phu gật đầu, Bùi Đông Lai nhớ lại cảnh mẹ mình bị đuổi ra khỏi Diệp gia, không cho phép chôn trong Diệp gia thì âm thầm nắm tay, ánh mắt nhíu lại.
- Đi thôi, người Tần gia đang chờ chúng ta.
Bùi Vũ Phu đoán được tâm ý của Bùi Đông Lai nên vỗ vỗ bả vao Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai giữ im lặng gật gật đầu, rồi đi theo Bùi Vũ Phu ra khỏi tứ hợp viện.
….
Khi màn đêm sắp buông xuống, xe của Bùi Đông Lai đã đến trước cổng Tần gia.
2 gã bảo vệ ra kiểm tra suốt 2’, sau đó mới để cho xe rời đi.
Trước của nhà Tần gia, Tần Đông Tuyết và cha mẹ mình là Tần Tranh và Tiếu Ái Linh đã đứng đó cùng đợi cha con Bùi gia.
Rất nhanh, xe đã đi vào bên trong, Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu trước sau xuống xe.
Lúc này đây Bùi Đông Lai mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn do Liễu Nguyệt chuẩn bị, còn Bùi Vũ Phu thì vẫn mặc một chiếc trường bào màu đen.
- Vũ Phu.
- Thông gia.
- Bùi thúc.
Mắt thấy Bùi Vũ Phu xuống xe, Tần Tranh, Tiếu Ái Linh vội vàng mang theo Tần Đông Tuyết đi lên chào hỏi.
Bùi Vũ Phu cười đáp lại, Bùi Đông Lai cũng là theo chân vấn an:
- Tần thúc, Tiếu a di.
- Vũ Phu, lão gia tử biết được ông và Đông Lai tới đây nên rất cao hứng.
Tần Tranh nói xong liền đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói:
- Tất cả mọi người đang đợi ông và Đông Lai, chúng ta vào đi.
- Tần lão gia tử quả là để nhiều người quá rồi.
Bùi Vũ Phu cười cười, đáp lại một câu.
Tần Tranh cười nói:
- Nên làm mà, khó có cơ hội ông cùng Đông Lai đến đây.
Nghe được Tần Tranh nói như thế thì Bùi Đông Lai không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi mình mới bước chân vào khách sạn Yên Kinh, lúc đó mọi người không ai coi trọng mình, nếu không phải Bùi Vũ Phu là cha của mình thì chưa chắc mình có thể đến đây để ăn Tết chung rồi.
Đúng như lời của Tần Tranh, trong nhà đặt 6 cái bàn, tất cả thành viên của Tần gia sớm đã ngồi đợi ở trong này.
"Bá!"
Mắt thấy Tần Tranh mang theo 2 người Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu đi vào thì toàn bộ mọi người Tần gia đều đứng dậy chào đón.
Trong đó, Tần Hồng Sơn hướng về phía Bùi Vũ Phu cười cười:
- Vũ Phu a, cuối cùng thì cháu cùng Đông Lai đã đến đây.
- Thật có lỗi Tần thúc.
Bùi Vũ Phu xin lỗi.
- Không sao, không sao.
Tần Hồng Sơn khoát tay áo:
- Cùng Đông Lai ngồi xuống đây đi.
Bùi Vũ Phu nghe vậy cũng không có khách khí mà cùng Đông Lai đi vào, ngồi ở phía chủ nhà.
Bàn giành cho chủ nhà ngoài Tần Hồng Sơn ra thì còn có Tần Tranh, Tần Phong và những thành viên quan trọng của Tần gia.
Bất quá.
Năm nay có một ngoại lệ chính là trên bàn này còn có một chỗ giành cho Tần Đông Tuyết.
Tất cả chuyện này đơn giản bởi vì Tần Đông Tuyết đã trở thành vị hôn thê của Bùi Đông Lai, chính xác ra là con dâu của Bùi gia.
Sau đó, mọi người liền ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Đông Lai cũng không có để ý ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của mọi người mà là hướng về phía Tần Yến mà cười, chảo hỏi.
Sở dĩ hắn làm như vậy là bởi vì trước khi có sự xuất hiện của Bùi Vũ Phu thì chỉ có một mình Tần Yến là người ủng hộ chuyện tình của hắn với Tần Đông Tuyết.
Mà những người còn lại thì bởi vì 2 chữ ích lợi nên đã ra sức phản đối.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì nhà bếp liền mang thức ăn lên.
- Ngày xuân mới sắp đến, năm cũ gần qua, chúng ta cùng nâng chén nào.
Thức ăn được bưng lên, Tần Hồng Sơn liền đề nghị nâng chén:
- Chén thứ nhất, hoan nghênh Vũ Phu cùng Đông Lai đến ăn Tết cùng chúng ta.
Nghe được Tần Hồng Sơn nói như thế thì toàn bộ thành viên đời thứ tư của Tần gia cảm thấy kinh ngạc, dường như bọn hắn không ngờ rằng Tần Hồng Sơn sẽ lấy việc hoan nghênh cha con Bùi gia làm lý do nâng chến, phần đãi ngộ này thật sự quá nặng!
Còn một số thành viên đời thứ ba của Tần gia thì cảm thấy không có gì kỳ quái bởi vì bọn hắn đã biết được một ít tin tức.
- Chén thứ 2, lại chúc mừng Đông Lai cùng Đông Tuyết, chúc 2 đứa sớm kết hôn.
Một chén rượu uống xuống bụng, Tần Hồng Sơn lại đề nghị chén thứ 2.
Lúc này đây không riêng gì thành viên đời thứ tư của Tần gia mà ngay cả một số thành viên đời thứ ba cũng cảm thấy có chút giật mình, bọn hắn thừa đã thừa nhận một sự thật rằng Bùi Đông Lai bây giờ đã không còn như ngày trước, lúc này thì hắn còn cao hơn so với Tần gia.
Điều này có chút châm chọc nhưng mà là sự thật.
- Cảm ơn Tần gia gia.
Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết cảm ơn.
- Chén thứ 3, ta chúc mọi người ở đây thân thể khỏe mạnh, công tác thuận lời.
Tần Hồng Sơn liền tiếp đề nghị uống 3 chén rồi mới ngồi xuống.
Uống xong 3 chén rượu thì mọi người bắt đầu ăn một ít rồi lại bắt đầu mời rượu.
Hoặc có lẽ là do nhiều người mời rượu, cũng có lẽ là vị nguyên nhân khác nên chỉ có Tần Hồng Sơn, Bùi Vũ Phu và Bùi Đông Lai là uống sạch, còn những người khác chỉ uống một ngụm nhỏ.
Sau khi Tần Hồng Sơn say quắc cần câu thì mọi người liền mời Bùi Vũ Phu, ai đến thì Bùi Vũ Phu cũng không từ chối, mỗi lần đều uống sạch.
Dù là như thế, hơn một giờ sau, khi buổi tiệc sắp kết thúc, sắc mặt của Bùi Vũ Phu cũng không đổi sắc.
Không riêng gì Bùi Đông Lai mà ngay cả Bùi Vũ Phu uống cả trăm chén rượu cũng rất tỉnh.
Đợi sau khi Tần Hồng Sơn tuyên bố bữa cơm đoàn viên kết thúc, không đợi mọi người rời đi thì một tên bảo tiêu ở bên ngoài đi đến bên cạnh Tần Hồng Sơn, nhẹ giọng nói:
- Thủ trưởng, thiếu tướng Diệp Cô Thành mang theo một người ngoại quốc đã ngồi ở bên ngoài đợi 30’ rồi, bọn họ muốn gặp Bùi Vũ Phu.
- Oh?
Tần Hồng Sơn nghe vậy, khẽ nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi quay qua Bùi Vũ Phu nói:
- Vũ Phu, Diệp Cô Thành dẫn theo một người ngoại quốc muốn gặp ông, ông thấy thế nào?
Diệp Cô Thành?
Người ngoại quốc.
Nghe Tần Hồng Sơn nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai vằ động, nhìn về phía Bùi Vũ Phu.
- Để ta ra xem.
Tinh quang trong mắt Bùi Vũ Phu lóe lên, rồi đứng dậy.
- Vũ Phu, không cần ra ngoài, để bọn họ vào đây.
Tần Hồng Sơn như có suy nghĩ gì, nói.
- Được.
Bùi Vũ Phu khẽ trầm ngâm rồi cũng đồng ý đề nghị của Tần Hồng Sơn.
30s sau.
Trong sự chờ đợi của mọi người Diệp Cô Thành thân mang một trường bào màu đen cùng một nam nhân người ngoại quốc đi vào.
Dracula.
Thấy được người đi vào là một trong tứ đại hoàng thân của Thần Võng thì Bùi Đông Lai vốn là ngẩn ra, sau đó ý thức được cái gì, sắc mặt không khỏi biến đổi.