Siêu Cấp Cường Giả

Chương 472: Ý tại ngôn ngoại

Sáng sớm tết, những gia chủ của các thế gia võ học liền rời khỏi võ quán Vịnh Xuân.

Mà lúc bọn họ đi thì Quý Hồng, Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi lại chạy tới võ quán.

- Vũ Phu, tối hôm qua uống nhiều quá khiến tôi hơi say, đúng là có chút tiếc, chờ hôm nào người chúng tiếp tục say một trận.

Bởi vì còn ngày nữa là đến Tết, hơn nữa biêt được người Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu sẽ đến Tần gia ở Yên Kinh ăn tết nên quyết định sáng nay sẽ cùng Hạ trở lại Tây Nam, trước khi đi thì hắn có chút tiếc nuối vì tối qua không thể uống cạn hứng với Bùi Vũ Phu.

- Được.

Bùi Vũ Phu cười đáp ứng, lại nói:

- Tết nay sẽ mang Đông Tuyết đến nhà của ông.

- Cần nhất là những lời này.

Hạ Hà lên tiếng, cười vui vẻ, sau đó nhìn sang Hạ Na:

- Nữ nhi bảo bối, Hạ bàn tử đã nói xong rồi, nếu con muốn đi kịp thì hãy nói nhanh với Đông Lai đi.

Nghe Hạ Hà nói như thế thì Hạ vừa tức vừa thẹn, nàng vốn là tức giận trừng mắt nhìn Hạ Hà liếc mắt một cái, sau đó đối Bùi Vũ Phu, nói:

- Bùi thúc, nhất định Tết này ngài phải tới

Bùi Vũ Phu cười gật đầu.

Thấy Bùi Vũ Phu gật đầu, Hạ lại là không có lập tức từ biệt với Bùi Đông Lai mà tiến lên cầm tay Tần Đông Tuyết, cười nói:

- Đông Tuyết, nếu cậu có rãnh thì hãy cùng hắn tới Xuân Thành đi?

- Sẽ cố gắng.

Tần Đông Tuyết cười khổ trả lời một câu.

Thấy Tần Đông Tuyết trả lời một cách miễn cưỡng thì Hạ cũng biết không phải Tần Đông Tuyết không muốn đi mà là thân phận của Tần Đông Tuyết quá đặc thù, cho dù nàng muốn đến thì chắc gì người lớn của Tần gia đã cho phép.

Sau khi chào xong Tần Đông Tuyết thì Hạ lại cùng Quý Hồng, Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi nói lời từ biệt, cuối cùng ánh mắt mới nhìn sang Bùi Đông Lai.

Nàng chỉ nhìn Bùi Đông Lai một cái thật sau rồi cùng rời đi.

- Nhật Xuất Đông Lai, đúng là một đại lừa gạt.

Chân trước Hạ vừa mới bước đi thì tiểu nữ Đông Phương Uyển Nhi liền bươc lên, vẻ mặt khinh bỉ nhìn vào Bùi Đông Lai.

- Nè. Uyển Nhi, tuy rằng anh để gặp mặt Đông Tuyết tỷ tỷ chậm một ít nhưng dù sao cũng gặp rồi, tại sao lại còn nói là lừa gạt nữa?

Bùi Đông Lai liền cười, quay sang nói Tần Đông Tuyết:

- Đây là Uyển Nhi là con gái của Liễu tỷ.

- Người còn nhỏ chỗ nào nữa?

Có lẽ là chứng minh bản thân không còn nhỏ nữa nên Đông Phương Uyển Nhi đã ưỡn ngự lên nhìn vào Bùi Đông Lai, sau đó liền nở nụ cười ngọt như mía lùi với Tần Đông Tuyết:

- Đông Tuyết tỷ tỷ, lần đầu tiên gặp chị chính là ảnh chụp trên điện thoại của Nhật Xuất Đông Lai, lúc ấy thì liền giật mình. HIện giờ nhìn thấy người trước mặt thì phát hiện với trong hình thì người ở bên ngoài lại đẹp hơn, quả là tiên nữ hạ phạm, đẹp không gì sánh được.

Lời nói của Đông Phương Uyển Nhi đã khiến mọi người cười to, Tần Đông Tuyết cũng khẽ cười, vốn là muốn nói cái gì nhưng mà không đợi nàng nói thì Đông Phương Uyển Nhi đã nói:

- Đông Tuyết tỷ tỷ, tỷ có thể cho biết rằng tỷ chăm sóc mặt sao không?

Chăm sóc da?

Nghe được Đông Phương Uyển Nhi nói như thế thì mọi người đều ngạc nhiên.

- Tiểu nha đầu, Đông Tuyết tỷ tỷ mới tuổi, cần gì phải chăm sóc?

Bùi Đông Lai tức giận giáo huấn.

- Đại lừa gạt, đi qua một bên.

Đông Phương Uyển Nhi trừng mất liền nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó nhìn sang bộ dạng thánh khiết, cao quý của Tần Đông Tuyết thì trong lòng liền hâm mộ lẫn ghen tị.

Bùi Đông Lai cười khổ nói:

- Tiểu nha đầu, khi nào lại lừa gạt cô bé như em?

"Hừ."

Đông Phương Uyển Nhi khẽ hừ một tiếng, nói:

- Không phải anh nói năm nay sẽ ăn Tết cùng với mụ mụ và Lãnh Vũ sao? Kết quả lại muốn đi Yên Kinh, còn không nói là gạt người à?

"Ách..."

Bùi Đông Lai không phản bác được.

- Uyển Nhi.

Liễu Nguyệt thấy thế thì sắc mặt liền nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, kêu một tiếng, bảo Đông Phương Uyển Nhi trở lại bên người nàng.

- Mụ mụ…..

Bị Liễu Nguyệt nói như thế thì Đông Phương Uyển Nhi không vui:

- Nhật Xuất Đông Lai kia vốn chẳng là người nói không giữ lời gì cả, huống chi mụ mụ không phải muốn hắn ở lại Đông Hải ăn Tết sao? Người nghi rằng con còn không biết sao….

"Bá!"

Nghe được Đông Phương Uyển Nhi nói như thế thì đột nhiên Liễu Nguyệt cả kinh, sắc mặt hơi đổi.

- Uyển Nhi, làm sau cháu biết mụ mụ của cháu vọng Đông Lai ăn Tết ở Đông Hải?

Quý Hồng liền bước lên, vẻ mặt nũng nịu nhìn vào Liễu Nguyệt cùng Tần Đông Tuyết, một bộ dáng xem cuộc vui.

Tần Đông Tuyết cũng nhìn được chuyenj này, nàng mỉm cười bước lên, cúi người, vuốt đầu của Đông Phương Uyển Nhi, nói:

- Uyển Nhi, tết này tỷ cùng với Đông Lai sẽ trở lại Đông Hải.

- Thật sau?

Đông Phương Uyển Nhi liền chớp mắt, dường như không tin Tần Đông Tuyết sẽ làm như vậy.

Không riêng gì Đông Phương Uyển Nhi, ngay cả Liễu Nguyệt, thậm chí Quý Hồng cũng mang theo vài phần quái dị nhìn vào Tần Đông Tuyết.

- Tỷ tỷ luôn luôn không gạt người, tự nhiên là thật.

Tần Đông Tuyết gật đầu cười sau đó tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, nói:

- Uyển Nhi, đây là lần đầu tỷ tỷ gặp em, cũng không có vật gì, chiếc vòng tay này coi như là quà mừng năm mới,, tặng cho đó.

- Cảm ơn Đông Tuyết tỷ tỷ, nhưng mà mụ mụ lại nói cho biết không thể nhận lễ vật của người khác.

Khi nói chuyện thì ánh mắt của Đông Phương Uyển Nhi nhìn sang Liễu Nguyệt ở bên cạnh.

- Uyển Nhi, cứ nhận đi, đây là tốt của Đông Tuyết.

Sắc mặt của Liễu Nguyệt hơi phức tạp nhìn Tần Đông Tuyết một cái:

- Còn không mau cảm ơn Đông Tuyết tỷ tỷ đi?

- Cảm ơn Đông Tuyết tỷ tỷ.

Đông Phương Uyển Nhi nói một tiếng cảm ơn.

Tần Đông Tuyết lại mỉm cười, vuốt nhẹ đầu Đông Phương Uyển Nhi một cái rồi lui về bên cạnh Bùi Đông Lai.

- Hoàng thân quốc thích quả nhiên đều rất không đơn giản.

Thấy tất cả chuyện này thì khóe miệng của Quý Hồng lộ nụ cười chua sót, thầm nghĩ trong lòng một câu, trăm cảm xúc lẫn lộn.

- Ân nhân, tôi mang tiểu Vũ cùng Uyển Nhi về Đông Hải trước, nếu như Tết này ngài có rãnh thì hãy cùng Đông Lai đến đó.

Ánh mắt của Liễu Nguyệt tỏ cảm kích và tôn kính nhìn vào Bùi Vũ Phu.

Bùi Vũ Phu gật đầu cười.

- Đông Lai ca, đừng quên còn phải dạy công phu cho

Đông Phương Lãnh Vũ liền nói.

- Biết rồi.

Bùi Đông Lai đồng ý.

Sau đó Đông Phương Lãnh Vũ liền cung kính chào Bùi Vũ Phu rồi cùng Liễu Nguyệt, Đông Phương Uyển Nhi rời khỏi.

- Vũ Phu, sẽ không đi Yên Kinh cùng ông, cùng tiểu Hồng về Đông Hải ăn Tết.

Sau khi người Liễu Nguyệt rời đi thì Cô Độc Phong Ảnh nói:

- Ta muốn dùng khoảng thời gian này giúp nó tiến vào cảnh giới Ám Kính đại thành.

- Được.

Bùi Vũ Phu cũng biết Cô Độc Phong Ảnh xem Quý Hồng như con cho nên không có kiến nào.

Quý Hồng nghe vậy thì bước lên chào hỏi Bùi Vũ Phu, sau đó mỉm cười nhìn Tần Đông Tuyết một cái.

Chỉ nhìn một cái, rất ngắn.

Nhưng mà 2 bên đã hiểu rõ tứ của nhau.

Sau khi thu lại ánh mắt, vì muốn trêu chọc Bùi Đông Lai nên Quý Hồng đã hỏi:

- Lão bản, trong Tết này thì ngài còn có dặn dò gì không?

- Mọi chuyện cô làm chủ.

Nghĩ đến chuyện tối qua thì Bùi Đông Lai tức giận trừng mắt nhìn Quý Hồng một cái.

Khóe miệng Quý Hồng nở một nụ cười đắc rồi cùng Cô Độc Phong Ảnh rời đi.

- Đông Lai, con lái tới đây.

Đưa mắt nhìn Cô Độc Phong Ảnh và Quý Hồng rời đi, Bùi Vũ Phu nói.

- Được.

Bùi Đông Lai liền tới bãi đỗ mở xe.

Trong lòng Tần Đông Tuyết vừa động, nàng cảm giác được Bùi Vũ Phu sẽ có chuyện muốn nói với nàng.

Giống như xác định suy đoán của Tần Đông Tuyết, đợi khi Bùi Đông Lai đi thì Bùi Vũ Phu cười nhìn sang Tần Đông Tuyết:

- Tần nha đầu, chuyện của Hạ nha đầu thì con có tức hay không?

- Bùi thúc, muốn con nói không để chính là lừa ngài cũng là lừa mình.

Đối mặt với câu hỏi của Bùi Vũ Phu thì Tần Đông Tuyết cũng có chút khẩn trưởng, thật sự mà nói:

- Nhưng mà đã trả giá rất nhiều vì Đông lai, mà con cũng tôn trọng lựa chọn của Đông Lai.

- Nha đầu, ủy khuất cho con rồi.

Bùi Vũ Phu thở dài, nói:

- Đông Lai ở chung một chỗ với con là cái phúc của nó cũng là phúc của Bùi gia.

- Có thể được Bùi thúc cho phép đi vào Bùi gia, làm dâu của ngài thì con không cảm thấy ủy khuất.

Tần Đông Tuyết có chút kích động.

- Đông Tuyết, con đã lựa chọn ở cùng một chỗ vơi Đông Lai, như vậy đời này còn nhất định sẽ vì nó mà khổ nhất nhiều.

Bùi Vũ Phu nghe vậy thì nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai đi xa, vẻ mặt phức tạp, nói:

- Con cần phải chuẩn bị tâm lý.

- Xin Bùi thúc yên tâm, Đông Tuyết không sợ.

Tần Đông Tuyết mở miệng, giọng nói kiên định nhưng lại không thể hiểu được trong câu nói của Bùi Vũ Phu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất