- Tiểu Vũ, cậu đi lên lớp đi, anh còn một số chuyện cần phải xử lý.
So sánh với Đông Phương Lãnh Vũ đang vô cùng kích động thì Bùi Đông Lai lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
- Vâng.
Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ kích động gật gật đầu.
- Hiệu trưởng, quấy rầy rồi.
Bùi Đông Lai xoay người, chủ động giơ tay phải ra.
- Phát sinh chuyện như vậy, trường học cũng có không thể trốn tránh trách nhiệm, sau này chúng ta nhất định sẽ tăng cường công tác quản lý.
Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ khách khí như thế nên Khang Kiếm có chút kinh hoảng.
Bùi Đông Lai không nói gì nữa mà xoay người rời khỏi phòng y tế. Khi đi ngang qua đám hoàn khố kia thì cả đám liền cúi gầm xuống đất, không dám hé răng.
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi thì trong lòng Khang Kiếm thổn thức không thôi.
- Tiểu Khiếu, con ở lại xem tình huống của Tiểu Kiến.
Mắt thấy Bùi Đông Lai rời đi, Chu Kim ngồi thẳng lên, trầm ngâm nói.
- Vâng.
Chu Khiếu vội vàng gật đầu.
Chu Kim không nói lời vô ích, cũng không có cùng Khang kiếm đám người chào hỏi, mà là bước nhanh đuổi theo Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh.
Đi ra khỏi phòng y tế thì Chu Kim liền gọi Bùi Đông Lai.
Dường như đã nhận ra Chu Kim sẽ đuổi theo nên Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà hắn dừng bước lại, đợi Chu Kim.
- Bùi tiên sinh, đứa con của tôi từ nhỏ đã bị mẹ của nó làm hư….
Chu Kim đến gần. Cố gắng nói cái gì đó.
Không đợi Chu Kim nói hết thì Bùi Đông Lai đã lên tiếng cắt ngang:
- Chu hành trưởng, chuyện này dừng ở đây.
Chu Kim biết Bùi Đông Lai gọi điện để cho hắn đến đây xử lý chuyện Chu Kiến và Đông Phương Lãnh Vũ chỉ là chuyện nhỏ, mà quan trọng hơn chính là chuyện cho vay của tập đoàn Đông Hải, vì thế nghe Bùi Đông Lai nói những lời này thì hắn biết Bùi Đông Lai cho hắn một cái bậc thang để cho hắn chủ động nói đến chuyện vay vốn ngân hàng.
Hiểu được điểm này thì Chu Kim trầm mặc lại, dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ, lo lắng nên mở miệng như thế nào.
- Chu hành trưởng, theo tôi được biết thì việc tập đoàn Đông Hải muốn vay vốn đang xảy ra một số chuyện, lý do là tài vụ của tập đoàn Đông Hải có vấn đề, tài sản cố định không rõ, có đúng không?
Mắt thấy Chu Kim trầm mặc, Bùi Đông Lai hành văn gãy gọn hỏi.
- Là người ở phía dưới không làm tròn trách nhiệm nên mới có sai sót này.
Chu Kim cảm thấy bất an, dựa vào tác phong của lãnh đạo thì hắn đem trách nhiệm đổ xuống cho người ở phía bên dưới.
- Năm trước tổng thu vào của tập đoàn Đông Hải đứng thứ 2 trong cả nước, lợi nhuận cũng đứng thứ 2. Tài sản cố đỉnh cũng hơn 1000 tỷ, chẳng lẽ Chu hành trưởng không biết điều này sao?
Bùi Đông Lai tỉnh bơ lại hỏi.
Không trả lời, cũng không dám trả lời, cảm giác lo lắng trong lòng Chu Kim ngày càng đậm.
- Nói đi thì nói lại, Chu hành trưởng, dựa vào lời nói của ông thì sở dĩ ông không cho chúng tôi vay vốn là bởi vì người ở bên dưới không làm tròn trách nhiệm nên báo cáo sai. Ông sợ gánh trách nhiệm, chuyện này cũng có thể hiểu được.
Bùi Đông Lai nói xong thì đột nhiên vừa chuyển, giọng nói lạnh xuống:
- Như vậy thì ông nói cho tôi biết, ông đã gọi điện đến các chủ tịch của các ngân hàng khác tạo áp lực, yêu cầu những ngân hàng này không cho tập đoàn Đông Hải vay, đây là ý gì?
"Ách..."
Chu Kim không phản bác được.
- Nếu như Chu hành trưởng không nói thì tôi sẽ đoán thử, nếu như có chỗ nào không đúng thì xin Chu hành trưởng hãy sửa lại.
Bùi Đông Lai vừa đi, vừa cười lạnh nói:
- Chuyện này nói cho đến cùng cũng bởi vì thân là thành viên trung tâm của Diệp gia, thấy được Diệp gia muốn triển khai trả thù tôi thì ông cho rằng tôi hoặc là nói tập đoàn Đông Hải sẽ không chịu nổi sự trả thù của Diệp gia, cho nên ông đã châm thêm một mồi lửa, đã biểu lộ lòng trung tâm với Diệp gia. Nhưng mà ông lại không nghĩ đến, tôi có thể sống sót, làm cho ông trộm gà không được còn mất nắm gạo, không, nói chính xác ra thì làm cho ông lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
- Nếu như Bùi tiên sinh đã nói hết thì tôi đây cũng không cần che dấu nữa.
Chu Kim dừng bước lại, nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai gằn từng tiếng, nói:
- Tôi biết hạng mục này là một trong những hạng mục lớn của tập đoàn Đông Hải, chủ quản của hạng mục này là Phó Dong lại yêu cầu tập đoàn Đông Hai trước 6h chiều này phải cam đoan có đủ tài chính, nếu không sẽ tiến hành đấu thầu để hạng mục đổi chủ.
Bùi Đông Lai không có tỏ thái độ, chờ Chu Kim nói tiếp.
- Trước khi đến đây thì tôi đã phê chuẩn, đồng ý cho tập đoàn Đông Hải vay.
Chu Kim trầm giọng nói:
- Ngoài ra, chờ sau khi tôi trở lại văn phòng thì tôi sẽ gọi điện cho Phó Dong để nói chuyện vay vốn này.
- Chu Kim, xem ra ông có thể trở thành thành viên trung tâm của Diệp gia, đích thật là có chỗ hơn người.
Trong lúc lơ đãng, Bùi Đông Lai liền gọi thẳng tên của Chu Kim, giọng nói cũng tỏ ra lạnh lùng:
- Nhưng mà, ông cho rằng ông làm như vậy thì chuyện này sẽ coi như xong sao?
" Lộp bộp"
Trong lòng Chu Kim chấn động, không dám nói tiếp.
Bởi vì biết phong cách hành sự có thù tất báo của Bùi Đông Lai, bởi vì sợ thủ đoạn báo thủ khủng bố của Bùi Đông Lai, bởi vì sợ Tiêu gia lão thái gia, người liên tục ra mặt 2 lần để giúp Bùi Đông Lai, trở thành chỗ dựa vững chắc cho Bùi Đông Lai nên Chu Kim mới dám chọc giận Diệp Thạch, phê chuẩn cho tập đoàn Đông Hải vay vốn, cũng muốn bản thân tự mình gọi điện cho Phó Dong để nói chuyện.
Đây cũng chính là " Mất bò làm chuồng" mà hắn nói với Chu Khiếu.
Nhưng mà hắn không ngờ Bùi Đông Lai lại bá đạo như thế.
- Thật có lỗi, Bùi tiên sinh, tôi chỉ có thể làm được chừng ấy.
Trầm ngâm đi qua, Chu Kim nhíu mày, giọng nói so với trước thì có vẻ cứng rắn hơn.
- Chu Kim, Diệp Tranh Vanh một không tham tài, hai không tham sắc, ở trong vài năm qua thì hắn không làm ra chuyện xấu nào, ngoài ra, hắn còn là nhân vật đầu lĩnh đời thứ tư của Diệp gia, thành lập Hồng Kinh hội thanh danh truyền xa.
Bùi Đông Lai mỉm cười nhìn Chu Kim nói:
- Tôi có thể làm cho hắn rơi vào vực sâu, để cho hắn vĩnh viễn không thể nổi danh. Nói như vậy thì thì nếu như tôi muốn làm cho ông mất đi chiếc mũ ô sa trên đây thì chuyện này có được coi là khó quá không? Dù sao thì trong những năm qua ông cũng đã làm ra không ít chỗ bẩn, càng quan trọng hơn là vị trí của ông trong lòng Diệp Thạch sẽ nặng hơn Diệp Tranh Vanh sao? Lui một bước mà nói, cho dù Diệp Tranh Vanh bảo vệ ông thì như thế nào? Ngay cả năng lực bảo vệ cháu của mình mà hắn còn không có, ông cho rằng hắn có thể bảo vệ được ông sao?
"Hô... Hô..."
Bùi Đông Lai liên tiếp hỏi những lời này đã khiến cho sắc mặt Chu Kim thay đổi, hơi thở của hắn cũng trở nên nặng nề.
Mặc dù hắn đã cố gắng khống chế tâm tình của mình nhưng mà trên mặt của hắn lại xuất hiện vẻ sợ hãi.
- Bùi Đông Lai, tôi thừa nhận cậu là một người thích dùng những chiêu không có trong sách vở, tôi cũng thừa nhận cậu là một người thông minh, làm việc không để lại dất vết gì, thêm nữa là cậu có Tiêu gia làm chỗ dựa cho nên hoàn cảnh trước mặt thì không có người nào dám động vào cậu.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không chút lưu tình thì Chu Kim cắn chặt răng, nói:
- Nhưng mà, trong bất kỳ một ngành nghề nào thì cũng có những quy tắc riêng của nói. Quan trường cũng như thế, nếu như hành động của cậu phá hư đi quy tắc trong quan trường thì tôi khuyên cậu làm việc thì hãy nên để lại một đường sống, nếu không một khi Tiêu gia lão thái gia quy thiên thì ngày đó cũng chính là ngày mà cậu gặp nạn.
- Cảm ơn lời nhắc nhở của ông.
Bùi Đông Lai cười híp mắt nhìn vào Chu Kim, thản nhiên nói:
- Tôi có thói quen trảm thảo trừ căn.
- Cậu…
Chu Kim không phản bác được.
Bùi Đông Lai không hề để ý đến Chu Kim mà bước nhanh về trước.
1 bước, 2 bước, 3 bước, ngay sau khi Bùi Đông Lai bước lên 3 bước thì Chu Kim cắn chặt răng, hô:
- Bùi Đông Lai.
Không trả lời, thậm chí Bùi Đông Lai cũng không dừng lại.
Thấy một màn như vậy thì Chu Kim liền kinh hoảng.
Kinh hoảng là bởi vì hắn biết những gì Bùi Đông Lai nói là sự thật, trong những năm nay thì hắn đã để lại không ít vết nhơ, mà mặt trên lại triển khai hành động trừng trị hủ bại, lấy thế lực và thủ đoạn của Bùi Đông Lai thì nếu muốn lấy cái mũ ô sa trên đầu hắn xuống cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Mà hắn cũng tin tưởng Bùi Đông Lai đã dám động vào Diệp Tranh Vanh thì cũng dám động vào hắn.
Hiểu được điểm này thì Chu Kim liền đem lòng kiêu ngạo và quan uy trong lòng quăng cho chó ăn, một đường đuổi theo Bùi Đông Lai.
- Thật có lỗi Bùi tiên sinh, tôi xin thu lại lời nói vừa rồi.
Rất nhanh, Chu Kim đã đuổi theo Bùi Đông Lai, sau khi xin lỗi thì làm ra bộ dạng chân thành:
- Tôi cho rằng chúng ta nên hảo hảo nói chuyện một chút.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Chu Kim, tuy rằng ông đã đồng ý cho tập đoàn Đông Hải vay vốn nhưng mà chuyện này cũng sẽ khiến Diệp Tranh Vanh bên kia làm khó dễ làm, nhiều nhất là khóa ông lại, làm cho con đường làm quan của ông dừng lại ở đây.
Bùi Đông Lai nhìn vào Chu Kim đang luống cuống, gằn từng chữ:
- Đây cũng chính là nói, tổn thất của ông cũng không tính là lớn.
- Cậu muốn tôi làm gì?
Chu Kim nóng nảy, hắn cảm giác được đứng trước mặt Bùi Đông Lai thì bản thân hắn giống như một đứa con nít, không thể nào đoán được tâm tư của Bùi Đông Lai.
- Tôi chỉ muốn ông làm một chuyện.
Bùi Đông Lai nói thẳng.
- Chuyện gì?
Theo bản năng Chu Kim hỏi một câu, sau đó nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hoảng sợ nói:
- Chẳng…Chẳng lẽ cậu muốn tôi phản bội Diệp Thạch, làm việc cho cậu sao?
Bùi Đông Lai không có tỏ thái độ.
- Bùi Đông Lai, cậu cũng hiểu rằng trong lúc như thế này mà tôi phản bội Diệp Thạch, làm việc cho cậu thì tôi sẽ không có kết cục gì tốt. Đồng thời tôi cũng không thể mang lại cho cậu lợi ích gì.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không lên tiếng, Chu Kim giận quá thành cười, nói:
- Huống chi nên 2 bên đều là chết thì vì sao tôi lại phải đi theo cậu?
- Chu hành trưởng, vật cực tất phản, chó cùng rứt giậu đạo lý này tôi hiểu.
Bùi Đông Lai khẽ lắc đầu, xốc lên con bài chưa lật:
- Để cho con của ông rời khỏi Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội do nữ nhân của tôi là Tần Đông Tuyết sáng lập, ông đồng ý thì ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, không đồng ý thì chúng ta tiếp tục trò chơi này.
"Ách..."
Chu Kim nghe vậy, sững sờ ngay tại chỗ.
Giờ khắc này.
Hắn đã hiểu ra ý tứ câu " Trảm thảo trừ căn" của Bùi Đông Lai.
Hướng Hồng Kinh hội khai đao, khiến cho Diệp Tranh Vanh 2 bàn tay trắng.