Lúc này, điện thoại của Lưu Hồng Đào rung lên, thấy vậy thì bà ta liền lấy lại tinh thần rồi lấy điện thoại ra xem thì thấy người gọi đến là chồng mình, là chủ tịch của một ngân hàng.
- Tiểu Vĩ sao rồi.
Điện thoại được chuyển, đầu bên kia điện thoại, cha của Triệu Vĩ là Triệu Hồng Sơn mở miệng hỏi.
Nghe được giọng nói của Triệu Hồng Sơn thì Lưu Hồng Đào giống như là bị người ta vừa mới hãm hiếp xong vậy, 2 mắt bà ta đỏ lên rồi khóc " Oa..Oa.."
- Rốt cuộc là Tiểu Vĩ đã xảy ra chuyện gì?
Nghe được Lưu Hồng Đào chỉ khóc mà không nói thì Triệu Hồng Sơn liền nóng nảy.
- Sống mũi của Tiểu Vĩ bị gãy, còn gãy mấy cái răng nữa.
Lưu Hồng Đào lau nước mắt nước mũi rồi nói:
- Trước mắt đang ở trong phòng phẫu thuật.
"Phù"
Nghe Lưu Hồng Đào nói như thế thì Triệu Hồng Sơn thở ra một hơi, sau đó có chút không vui mà nói:
- Mũi gãy thì phẫu thuật lại, răng gãy thì có thể làm lại, bà khóc cái gì?
- Hồng Sơn…
Lưu Hồng Đào tê tâm phế liệt mà quát lên:
- Xong rồi, chúng ta xong rồi?
Xong rồi?
Triệu Hồng Sơn giống như là hòa thượng vậy, không hiểu mô tê gì cả:
- Cái gì mà xong rồi?
- Xong rồi, thật sự xong rồi.
Lưu Hồng Đào nói năng lộn xộn:
- Con trai chúng ta đã đụng phải người không nên đụng vào.
- Rốt cuộc là nó đã đụng phải ai?
Triệu Hồng Sơn ngừng thở.
- Bùi…Bùi Đông Lai.
Lưu Hồng Đào khóc nói.
- Ai?
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Hồng Sơn liền đứng dậy, dường như không thể tin được những điều mình nghe là sự thật.
Lưu Hồng Đào thở hổn hển, rống lớn nói:
- Là Bùi Đông Lai.
"Ách.."
Lại nghe được Lưu Hồng Đào nói thế thì Triệu Hồng Sơn liền há to mồm, cả người liền trở nên run rẩy, sau đó hắn run giọng hỏi:
- Bà…Bà như thế nào mà gặp phải hắn?
- Người làm Tiểu Vĩ bị thương chính là cháu của Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ. Bùi Đông Lai bởi vì chuyện này đã đến trường trung học Thánh Quang, tôi chưa gặp qua hắn cho…cho nên…
- Con mẹ nó, đầu bà nhét bã đậu trong đó à?
Dường như có thể đoán được câu sau của Lưu Hồng Đào cho nên Triệu Hồng Sơn không đợi bà ta nói hết thì liền quát mắng.
- Tôi không biết hắn.
Giờ phút này, Lưu Hồng Đào không còn tỏ ra hống hách như khi mới bước vào đây nữa mà là bà ta cảm thấy sợ hãi.
- Hơn nữa còn còn nói với Chu Kim rằng trong vòng 30" thì Chu Kim phải cút đến trường trung học Thánh Quang này.
Để cho Chu Kim trong vòng 30" phải cút tới trường học?
"Bịch"
Lúc này đây, không đợi Triệu Hồng Sơn tiếp tục nói cái gì thì điện thoại trong tay hắn đã rớt xuống đất, cả người giống như là mất hết khí lực ngồi dựa vào trên ghế, vẫn không nhúc nhích.
Cùng lúc đó.
Trong phòng kiểm tra, Bùi Đông Lai mang theo Đông Phương Lãnh Vũ cùng đợi kết quả kiểm tra. Mà đám người Khang Kiếm thì đứng ở một bên tỏ ra lo lắng, ở bọn hắn xem ra nếu như Đông Phương Lãnh Vũ có chuyện gì thì bọn hắn cũng không dám cam đoan Bùi Đông Lai có tìm bọn hắn để gây phiền phức hay không?
Không biết qua bao lâu, một y tá cầm bảng chụp X Quang đi vào phòng bệnh, dường như cảm thấy áp lực trong này cho nên theo bản năng nàng liền dừng bước lại.
Sau đó, nàng liền bước nhanh về phía mộc bác sĩ đang đổ mồ hôi lạnh ở bênh cạnh, nói:
- Bác sĩ Hà, đây là kết quả kiểm tra.
"Phù..Phù..Phù"
Bác sĩ Hà lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, đưa tay cầm lấy kết quả, cảm giác kia giống như là đang cầm trên tay một quả bom, hận không thể quăng nó ra xa. Sau đó hắn liền thở dài 3 hơi rồi bắt đầu rút những bảng phim kia ra coi.
Sau khi nhìn vào thì vẻ bất an trên khuôn mặt hắn đã dần dần biến mất.
Thấy một màn như vậy thì trong lòng đám người Khang Kiếm vừa động, Khang Kiếm lập tức hỏi:
- Bác sĩ Hà, Tiểu Vũ không có sao chứ?
- Không.. Không sao.. Toàn bộ đều ổn cả.
Bác sĩ Hà thở dài một hơi, nhìn vào Khang Kiếm nói:
- Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
"Phù"
Đám người Khang Kiếm nghe vậy thì thở ra một hơi.
- Tôi xem thử.
Bùi Đông Lai nghĩ một chút, vẫn là muốn mình tự xem qua.
- Được.
Bác sĩ Hà liền đưa tập X Quang kia cho Bùi Đông Lai.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLBùi Đông Lai cầm lấy tập X Quang, sau khi xem qua thì phát hiện Đông Phương Lãnh Vũ đích thật là không có chuyện gì, lập tức nói với bác sĩ:
- Đã làm phiền rồi, bác sĩ Hà.
- Ngài quá khách khí, đây là nhiệm vụ của tôi.
Bác sĩ Hà có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
- Bùi tiên sinh, có lẽ Chu Kim cũng sắp đến đây, có cần gọi phụ huynh của những học sinh khác không?
Biết được Đông Phương Lãnh Vũ không có chuyện gì thì Khang Kiếm mới dám nói ra những lời này.
Bùi Đông Lai trả lời:
- Phụ huynh thì không cần, đưa đám học sinh đến đây là được.
- Được.
Khang Kiếm nghe vậy thì liền đáp ứng, bấm số của bảo vệ, yêu cầu bảo vệ đem đám học sinh tham gia vụ ẩu đả vừa rồi đến đây.
- Bùi tiên sinh, chúng ta đi vào phòng họp chờ đi.
Sau khi cúp điện thoại thì Khang Kiếm đề nghị.
Bùi Đông Lai gật đầu rồi mang theo Đông Phương Lãnh Vũ đi cùng đám người Khang Kiếm.
- Bùi…Bùi tiên sinh.
Sau đó, coi như lúc Bùi Đông Lai mang theo Đông Phương Lãnh Vũ đi đến đại sảnh thì một giọng nói vang lên, chủ nhân của giọng nói này chính là Chu Kim, còn thân là một thành viên trong Hồng Kinh hội thì Chu Khiếu đi ở sau hắn.
Nghe vậy thì Bùi Đông Lai dừng bước, quay đầu nhìn về phía cha con Chu Kim.
Chẳng biết tại sao, ánh mắt bình tĩnh của Bùi Đông Lai rơi vào trong mắt cha con Chu Kim thì đều làm cho toàn thân bọn hắn không thoải mái. Bọn hắn cũng không dám nói gì mà bước nhanh về phía Bùi Đông Lai.
- Cha! Anh!
Cùng lúc đó, một y tá dìu Chu Kiếm đi ra. Chu Kiến thấy Chu Kim cùng Chu Khiếu đến thì liền giống như gặp được cứu tinh, lập tức thoát khỏi tay của y tá, khập khiễng chạy về phía Chu Kim.
Hả?
Chạy được 2 bước, Chu Kiến thấy được 2 người Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ thì lập tức dừng bước, cả người run lên, chỉ vào mặt Đông Phương Lãnh Vũ, quát:
- Hắc, Đông Phương Lãnh Vũ, tao còn sợ không tìm thấy mặt, không nghĩ rằng trong này có thể gặp được mày. Con mẹ nó, mày nghĩ rằng mày mang theo người này thì có thể bảo vệ được cho mày sao?
- Tiểu Kiến.
Nghe được Chu Kiến nói như vậy thì Chu Khiếu liền hoảng sợ, lập tức quát lên.
Không riêng gì Chu Khiếu mà ngay cả Chu Kim cũng run sợ tới mức cả người run lên.
Còn về phần Đông Phương Lãnh Vũ, nghe được những lời nhục mạ của Chu Khiếu đối với Bùi Đông Lai thì hắn liền muốn xông qua nhưng mà lại bị Bùi Đông Lai giữ lại.
- Hắc, Đông Phương Lãnh Vũ, không phải mày rất ngưu bức sao? Con mẹ nó sao mày không ngưu bức nữa đi?
Chu Kiến không để ý đến tiếng hô của Chu Khiếu, hắn thấy được Bùi Đông Lai giữ chặt Đông Phương Lãnh Vũ thì nghĩ đến Bùi Đông Lai đã sợ, vẻ mặt nở ra nụ cười trào phúng, nói:
- Mày xem xem, ngay cả tên ngốc Bùi Đông Lai này cũng biết không thể đụng vào tao, con mẹ nó mày còn muốn lên à? Đậu xanh, lão tử đứng ở đây, mày có gan thì bước lên động vào đầu ngón tay lão tử xem?
Lại nghe được Chu Kiến nói như thế thì hai tay Đông Phương Lãnh Vũ nắm chặt, trợn trừng mắt nhìn Chu Kiến, mà Bùi Đông Lai thì tỏ ra tỉnh bơ nhìn về phía Chu Kim.
- Câm miệng.
Chu Kim nghe được những lời này của Chu Kiến thì tức giận đến khí huyết quay cuồng, mắt thấy ánh mắt Bùi Đông Lai quét tới thì hắn liền quát lên một tiếng rồi bước lên, vung tay tát vào mặt Chu Kiến.
"Bốp"
Chu Kiến ăn một tát của Chu Kim, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
- Cha, tại sao cha đánh con?
Chu Kiến bị Chu Kim tát một bạt tai vào mặt thì vẻ mặt liền tỏ ra không thể tin tưởng mà nhìn vào Chu Kim. Nếu không phải trên mặt truyền đến cơn đau, nếu không phải người đứng trước mặt là Chu Kim thì hắn còn cho rằng tất cả mọi chuyện là ảo giác.
"Bốp"
Không trả lời, Chu Kim lại tát thêm một cái nữa, trực tiếp làm cho Chu Khiếu ngã xuống đất.
Máu tươi trong miệng lại phun ra, Chu Kiến trừng to mắt, vẻ mặt khó hiểu, ủy khuất nhìn vào Chu Kim, ngơ ngác nói:
- Cha…cha….
- Con mẹ nó, mày câm miệng lại cho tao.
Chu Kim đã làm ra quyết định " Mất bò mới lo làm chuồng" cho nên hắn muốn giải hòa với Bùi Đông Lai, lúc này thấy con cả mình nói ra những lời như thế thì tức giận đến cả người phát run.
"Ách..."
Lại nghe được tiếng gầm của Chu Kim thì Chu Kiến liền choáng váng.
Hắn nhớ rõ ràng, tuần trước từ chỗ của Chu Kim thì hắn biết được Diệp gia đã khai đao với Bùi Đông Lai, theo bản năng thì cho rằng bi kịch của Bùi Đông Lai chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cho nên, hắn không cho rằng bây giờ Bùi Đông Lai có thể tạo thành uy hiếp đối với Chu gia, cho nên hắn mới dám khiêu khích Đông Phương Lãnh Vũ, cố gắng muốn hành hung Đông Phương Lãnh Vũ để phát tiết những oán khí ở trong lòng.
Tuy rằng thật không ngờ Đông Phương Lãnh Vũ lại có thân thủ dũng mãnh như thế do đó không được còn mất nắm gạo nhưng mà hắn cũng muốn để chuyện này cứ như thế mà trôi qua. Hắn muốn lợi dụng cha của hắn để trút giận giùm hắn, khiến cho Đông Phương Lãnh Vũ không chịu nổi.
Mà hiện giờ, người luôn luôn yêu thương hắn lại làm trò trước mặt mọi người, lại chẳng những không ra mặt giúp hắn mà còn tát hắn 2 cái vào mặt.
Điều này làm cho hắn có cảm giác rơi từ trên xuống địa ngục, hắn muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì?
Tai sao?
- Phế vật, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi.
Trả lời Chu Kiến là tiếng hét của Chu Kim.
Quỳ xuống nhận lỗi?
Chu Kiến không ngừng hỏi:
- Cha, rốt cuộc là cha muốn làm gì? Con bị người ta đánh, cha không ra mặt giúp con thì thôi, tại sao lại bắt con quỳ xuống trước mặt hắn để nhận lỗi?
- Chẳng…Chẳng lẽ cha sợ hắn sao?
Chu Kiến nói xong thì tỉnh ngộ, đoán được cái gì, bất quá hắn vẫn không tin được:
- Điều đó không có khả năng a! Con nghe chính cha nói rằng Diệp gia đã động thủ với hắn, hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa a. Vì sao cha lại phải sợ hắn?
- Tao kêu mày quỳ xuống.
Chu Kim thấy Chu Kiến vẫn như cũ thì liền quát lên một tiếng rồi đá vào Chu Kiến.
"Bịch"
Chu Kiến không kịp né tránh, bị một cước của Chu Kim đá ngã xuống đất, cuối cùng cả người liền quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Thấy một màn như vậy thì trong lòng Chu Kim vô cùng đau xót nhưng mà hắn biết nếu để cho Chu Kiến nói tiếp thì không riêng gì Chu Kiến mà chỉ sợ cả Chu gia đều phải gặp họa.
"Bộp…Bộp…Bộp"
Sau đó, không đợi Chu Kiến bò lên thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, đám chó săn của Chu Kiến bước vào đây.
"Ách..."
Đi vào đây, thấy được một màn trước mắt thì bọn hắn liền trừng to mắt, vẻ mặt ngai sáp, cảm giác kia giống như đang hỏi: Đây…Đây là có chuyện gì?
- Bùi tiên sinh, tôi không dạy dỗ được thằng con này, xin ngài đại nhân đại lượng mà tha cho nó, không cần chấp nhặt với nó.
Giống như trả lời câu hỏi của đám chó săn của Chu Kiến, Chu Kim giống như là một tên nô tài, mang theo Chu Khiếu đi đến trước mặt Bùi Đông Lai rồi cúi đầu.
Cúi đầu 90 độ.
"Bá"
Thấy được một màn như vậy thì sắc mặt đám hoàn khố kia liền cuồng biến, tuy rằng bọn hắn không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng mà bọn hắn thấy được cha của Chu Kiến là Chu Kim lúc này giống như là một tên nô tài đứng trước mặt Bùi Đông Lai, còn Chu Kiến thì lại giống như một con chó chết.
Trong phút chốc, bọn hắn liền cảm thấy run sợ, 2 chân mềm nhũn, cả người run lên.
Không để ý đến Chu Kim, ánh mắt của Bùi Đông Lai nhìn về phía đám hoàn khố kia.
"Bịch!"
Tên hoàn khố thứ nhất tiếp xúc với ánh mắt Bùi Đông Lai thì sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất:
- Tôi…Tôi không có động thủ…
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
…
Mắt thấy có người quỳ rạp xuống đất, thì những tên hoàn khố kia liền quỳ theo, cảm giác kia giống như chỉ sợ quỳ chậm một chút thì sẽ chịu lửa giận của Bùi Đông Lai.
Sau đó, bọn hắn không ngừng cúi đầu lạy Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ cầu xin tha thứ.
Thấy một màn như thế thì trong lòng của Đông Phương Lãnh Vũ cảm thấy nóng bừng, kích động không thôi.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được uy lực của sự im lặng.
Quyền thế.
2 chữ này, trong lòng hắn bây giờ mới có một định nghĩa mới.