Thời gian thắm thoắt trôi qua.
Nháy mắt đã 10 ngày.
Cuộc thi tranh tài cách đấu đã kết thúc, 16 đơn vị bộ đội đẳng chủng đã tập hợp ở một bãi đất trống từ tờ mờ sáng, với người dẫn đầu là Ratatosk thuộc thành viên ban tổ chức và Merce thuộc thành viên quan sát.
Bởi vì trong cuộc thi có giao chiến kịch liệt, có người bị đánh trọng thương tàn phế, thậm chí có người bị đánh chết nên đội ngũ dự thi không đồng đều. Ví dụ như đại đội biên phòng của nước Đức chỉ còn có 3 người…
Mà hai người Tô Bồ Đề và Battty Ann vẫn chưa hồi phục thương thế, nhưng vẫn xuất hiện giữa đội hình này, điều này làm Bùi Đông Lai nghĩ trận đấu tác chiến này có lẽ không có bất cứ ý nghĩa gì đối với bọn họ.
- Đã qua 10 nghỉ, từ hôm nay bắt đầu diễn ra tác chiến đoàn thể.
Nhìn đội hình trước mặt, ánh mắt Ratatosk từ từ nhìn qua các đội, trầm giọng nói:
- Theo thể lệ cuộc thi, các ngươi phải đi ra đảo Luther để tiến hành trận chiến. Luther là một đảo lớn nhất thuộc phía đông nước Nga, trên đảo có nhiều rừng cây, có núi, có nhiều loại địa hình khác nhau, phù hợp để các người có thể phát huy tốt đá năng lực tác chiến và chiến đấu của mình. Đây cũng chính là lú do tại sao chúng ta chuyển địa điểm tổ chức trận đấu từ vùng biển thuộc Bắc Băng Dương về đây. Sáu ngày sau, mỗi ngày sẽ tổ chức một cuộc tranh tài, tổng cộng có mười sáu cuộc thi đấu.
Ratatosk nói đến đây, bỗng dừng lại rồi đột nhiên lớn tiếng nói:
- Nghe đến đây, chắc ai cũng tưởng rằng một lần thi sẽ do một đội tham gia…
Hả?
Nghe được Ratatosk nói vậy, các chiến đội đều ngạc nhiên thắc mắc:
- Chẳng nhẽ không phải như vậy?
- Các người nghĩ thế là sai rồi, bởi vì … mỗi đội đều phải tham gia cả mười sáu cuộc tranh tài.
Ratatosk tiếp tục tạo lên một cái thắt nút.
Xì xào!!!!
Càng nghe, các chiến đội đều xôn xao bàn tán, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Ratatosk: "Giáo quan có ý tứ gì vậy?"
- Cắn cứ theo nội dung cuộc thi, các thành viên trong đội sẽ tạo thành một liên quân, đội dự thi sẽ cố thủ trên hòn đảo có diện tích gần 100km của để tránh bị mười năm đội còn lại bắt. Đương nhiên… đội dự thi có thể đến đó trước một giờ.
Ratatosk vạch trần đáp án:
- Đội nào có thời gian bị bị bắt hết lâu nhất thì đội đó sẽ là quán quân.
Đáp án đã rõ, mọi người đều tỉnh ngộ, còn Bùi Đông Lai cảm thán rằng người nghĩ ra cuộc thi này đúng là thiên tài.
Vì dựa theo quy tắc thi đấu thì mười sáu đội kia sẽ chia làm hai phe lấy tỷ lệ 15:1, khi đó mười năm đội kia sẽ là chiến hữu của nhau, hợp tác để bắt toàn bộ người của đội tham gia, và khi một trong mười năm đội đó bước vào ngày thi đấu của mình, sẽ từ chiến hữu biến thành kẻ địch. Truyện được copy tại
Truyện FULLKể từ đó các thành viên đội ngữ có thể thu thập tin tức của đội đối phương để bắt nhanh hơn cũng như kéo dài thời gian của mình lên.
- Các người còn có gì khó hiểu không?
Sau khi đợi các thành viên của chiến đội hiểu ra, Ratatosk lại lên tiếng hỏi.
- Báo cáo giáo quan!
Ratatosk vừa mới dứt lời, đội trưởng của nhóm bộ đội đặc chủng nước Mỹ tên là Zahid bước ra khỏi hàng, lướn tiếng hỏi:
- Xin hỏi, chúng tôi có được sử dụng vũ khí quân sự trong trận đấu không?
- Đương nhiên có thể
Ratatosk gật đầu tỏ rõ thái độ, hắn biết các đội ngũ tham gia cuộc thi lần này đều mang theo hàng, trong đó không ít quốc gia vì muốn có thành tích xuất sắc nhất mà không tiếc kêu các nhà khoa học tạo ra những thứ vũ khí bí mật.
Nghe được câu trả lời của Ratatosk, Zahid trở lại hang ngũ, chỉ là trong lúc đó hắn vô ý hay hữu ý liếc mắt nhìn Bùi Dông Lai một cái.
- Xem ra nước Mỹ có mang theo vũ khí bí mật.
Nhận thấy ánh mắt như dành được thắng lợi của Zahid, Tiêu Cuồng lập tức đoán ra điều gì đó.
Bùi đông Lai nhận thấy ngoại trừ Zahid ra, không ít thành viên trong các đội ngũ dự thi đều có biểu hiện dị thường, nói:
- E rằng không chỉ có bộ đội đặc chủng của nước Mỹ mang theo hàng.
Bốn người Tiêu Cuồng, Trần Anh, Vương Khuê và Tôn Nhận nghe vậy liền nhìn theo ánh mắt Bùi Đông Lai, để ý hết những biểu hiện của các thành viên nhóm khác.
- Chuối thật, chúng ta chả có hàng.
Tiêu Cuồng có chút buồn bực, hắn biết rõ tác chiến khác hẳn so với độc chiến và sự tiên tiến của vũ khíc có thể ảnh hưởng đến kết quả quyết định. Mà hắn còn xuất thân từ Tiêu gia, vốn là đệ nhất gia tộc trong quân đội, nên hắn đương nhiên biết nước mình đầy hàng, trong đó không ít thứ đã được binh sĩ đưa vào tác chiến.
Bùi Đông Lai tỏ ra khá hứng hờ:
- Cuồng ca, chẳng nhẽ anh không biết chúng ta chỉ cần những vũ khí bình thường mà tước được giải quán quân cũng là rất thành tựu sao?
- Ờ ha.
Nghe Bùi Đông Lai nói như vậy, chút buồn bực trong lòng Tiêu Cuồng biến mất không còn sót lại gì, cảm giác như chỉ cần có Bùi Đông lại thì quán quân chắc chắn sẽ về tay bọn họ.
- Các người không còn nghi vấn nào nữa sao? Nếu như vậy thì sẽ bắt đầu lễ bốc thăm.
Sau phút giây ngắn ngủi nghị luận qua đi, đội ngũ lại yên tĩnh trở lại. Ratatosk cố ý dừng lại vài giây, mắt thấy không còn ai có nghi vấn nữa, lập tức nói:
- Xin mời chỉ huy các đội lên tiến hành bốc thăm.
Ratatosk vừa nói xong, AustinRostov thân là phó ban tổ chức lên cầm cái rương tiên lên, trong rương có mười sáu phong thư đánh các con số từ một đến mười sau, biểu hiện cho trật tự các đội.
Thấy AustinRostov đem thùng đặt trên bàn, Zahid liền bước ra khỏi hàng, là người đầu tiên đi lên rút thăm.
Thấy cảnh đó, các đội khác cũng chả lấy gì làm lạ.
Bởi vì khi trước bô đội đặc chủng Mỹ lúc trước khi tập ở đảo thuộc vùng biển Bắc cực, nhờ vào BattyAnn bắt cóc nhân viên máy bay nên là đội tập hợp sớm nhất, mà theo lời Ratatosk nói, các đội ngũ sẽ tiến hành bốc thăm theo trận tự đến tập hợp đó.
- Đê ma ma, thế khác gì tước quyền rút thăm của chúng ta.
Tiêu Cuồng buồn bực gãi đầu, không biết nói gì nữa. Bởi vì đội bọn họ là đội tập hợp cuối cùng, dựa theo quy định thì họ phải rút cuối cùng, thế khác gì để lại cho họ phần thừa đâu.
Trước ánh mắt của mọi người, Zahid đã đi đến trước rương bốc thăm, rồi cúi chào Ratatosk, sau đó đưa tay vào rương lấy ra một phong thứ, giao cho Austin Rostov.
Austin Rostov mở tờ giấy trong phong thư ra, trên đó có một số 2 to đùng.
Điều này có nghĩ là bọn họ sẽ thi đấu vào ngày thứ hai.
Đây không phải là lá thăm tốt, mà nó còn xấu nữa.
Dựa theo thể thức cuộc thì thì có thể dễ dàng nhận ra rằng càng thì về sau sẽ càng có lợi, còn giữ được ưu thế vũ khí bí mật của mình lâu hơn.
Mặc dù rút được lá thăm không tốt nhưng Zahid tựa hồ không để ý, chỉ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực lên, tràn đầy tự tin bước về đội hình
Zahid về đội ngũ, đội trưởng bộ đội đặc chủng Braxin bước lên bốc thăm, nhận được số bảy, cũng không tính là lá thăm tốt, cũng không tính là lá thăm xấu.
So với bộ đội đặc chủng Braxin thì đại đội biên phòng số chín của nước Đức lại nhận được tốt hơn nhiều, họ bốc được lá thăm số 14, điều này có nghĩa là bọn họ được là đội thi đấu áp chót.
Nếu đại đội biên phòng số chín của nước Đức còn đầy đủ thành viên thì các đội khác còn e sợ, nhưng hiên tại họ chỉ còn 3 người, điều đó chẳng khác gì tước đi tư cách cạnh tranh của bọn họ cả.
Tương phản với bộ đội nước Đức là bộ đội đặc chủng Thần Phong của nước Nhât Bản. Nhưng vận khí bọn họ thật sự quá tệ, đội trưởng của bọn họ vớ ngay phải số 1.
Kết quả này khiến hắn hơi buồn, bất quá vẫn đành yên lặng nhận kết quả này.
Sau khi tám đội đã rút thăm, số mời năm vẫn còn bỏ ngỏ, bảy đội còn lại trừ nhóm Bùi Đông Lai đều chờ mong mình vớ được con số này.
Cơ mà ghét của nào trời trao của đấy.
2" sau, bảy đội còn lại chả đội nào lấy bốc được con số mười năm.
Đội trưởng mười năm đội đã bốc thăm đều quay đầu nhìn đám người bộ đội đặc chủng Long Hồn Trung Quốc, cảm giác như muốn nói: "Sao tụi nó may thế? Đã với được hai giải quán quân rồi không nói, đăng này không bốc cũng vớ được lá thăm ngon."
- May là cuộc thi này không phải do nước mình tổ chức, nếu không bọn người kia sẽ chỉ chịu cho chúng ta bá đạo.
Nhận thấy những ánh mắt ghen tị, Tiểu Cuồng cười đắc ý. Tuy rằng cấp trên không cấp hàng cho bọn họ, nhưng chỉ cần các đội kia để lộ vũ khí bí mật của mình thì bọn họ chắc chắn sẽ có đối sách.
Bùi Đông Lai nghe vậy cũng âm thầm thở dài, theo hắn thấy, xác suất quán quân của đôi đã lên đến 100%.
Là do đối với hắn, nắm được trong tay vũ khí bí mật của các đội khác cũng không khác gì đó sẽ là vũ khí bí mật của đội mình…