Bộ đội đặc chủng nước Mỹ sở dĩ dám lôi ngay vũ khí bí mật của mình ra là vì bọn họ rất tin tưởng vào thiết bị có thể thu được tin hiệu từ vệ tinh mà nước Mỹ đã bổ ra mấy triệu USD để chế tạo.
Muốn phá hủy tác dụng của thiệt bị này thì chỉ có một cách đó là sử dụng một loại vũ khí có thể bắn tia laser xa mất ngàn km như tên lửa đạn đạo, rồi dùng nó bắn thẳng vào vệ tinh đang lượn lờ ngoài trái đất kia.
Chỉ là muốn chế tạo ra nó thì cần phải có một kinh phí khổng lồ.
Nhà khoa học chế tạo ra vũ khí laser đó cũng phải là những người khoa học bậc nhất về nó.
Tất nhiên, nước Mỹ chắc chắn không còn nước nào đủ tài chính để tạo ra súng laser trong cuộc thi này.
Huống chi cho dù có quốc gia có thể chế tạo ra súng tia laser thì sao chứ. Phá cái vệ tính ấy thì bọn họ chuyển qua dùng loại vệ tinh mini mang theo bên mình, mỗi người một cái. Vậy thì khác gì dùng súng cao xạ đi bắn muỗi?
Từ đó, có thể thấy đám bộ đặc chủng nước Mỹ dù có để lộ vũ khi bí mật thì cũng không lo sợ bị đội khác phá giải
Vì biết điểm này nên ngoại trừ đội bên Trung Quốc ra thì các đội khác dù không muốn nhưng vẫn phải nhận định rằng giải quán quân không thoát được khỏi tay đám người Mỹ.
Cương Bản Nhật Xuyên cũng không ngoại lệ.
Vì thế hắn liền đáp ứng cược mạng với Tiêu Cuồng…
…
- Ha ha, các người nói xem, tên Tiêu Cuồng kia có phải não bị thay bằng phần rồi không? Chứ tại sao hắn lại đi cược mạng với Cương Bản Nhật Xuyên chứ?
- Có lẽ có có cách hóa giải cũng nên. Đúng rồi! Học dùng võ thuật của mình để đấu lại. Ha! Ha…
- Chậc. Tên Bùi Đông Lai ấy có thể đột phá vòng vây trong cuộc thi đột kích cá nhân, biểu hiện vô cùng cường hãn, nhưng phần lớn đều là do đám lính đánh thuê không biết vị trí của hắn, chứ bây giờ biết rõ rồi, hắn một đột phá như lần trước nữa thì đó là một chuyện không tưởng.
- Johan, ngươi đừng quên rằng bộ đội đặc chủng Trung Quốc có khả năng đơn chiến rất mạnh nhưng đất nước họ lại bủn xỉn, còn lâu mới chi tiền ra để chế tạo vũ khí tia laser.
- Đúng vậy,… mấy năm nay mặc dù kinh tế Trung Quốc phát triển nhanh thật, chỉ là họ toàn một lũ ngốc nhiều tiền, không chịu đầu tư vào quân sự.
- Ha ha…
Vào bữa tối, một số chiến đội tụ vào nghị luận sôi nổi về chuyện Tiêu Cuồng cược với Cương Bản Nhật Xuyên, trong đó năng nổ nhất là bộ đội đặc chủng của nước Anh và Hàn Quốc, cứ như bọn họ cực kỳ mong được thấy kết quả cuối cùng.
Đối với mấy chuyện này, Zahid không nói gì, trên miệng chỉ mỉm cười đầy kiêu ngạo.
Họ bàn luận cho đến lúc đám người Bùi Đông Lai đến thì nó mới kết thúc.
Bàn luận lại biến thành nhìn chăm chú.
Tất cả các ánh mắt ở trong phòng đều đỏ dồn vào đám người Bùi Đông Lai, đại bộ phận đều mang theo vẻ khó hiểu. Họ khó hiểu về hành vi cược mạng của Tiêu Cuồng, cũng khó hiểu rằng Tiêu Cuồng lấy đâu ra cái dũng khí đó, nên mới dám mang đầu mình ra cược.
Còn đám bộ đội đặc chủng nước Anh, Hàn Quốc, Nhật Bản lại nhin về phía năm người Bùi Đông Lai với vẻ đầu châm chọc.
Đối mặt với chuyện này, sắc mặt Bùi Đông Lai vẫn tĩnh như nước, Tiêu Cuồng mặc du có chút khó chịu, nhưng vẫn dựa theo lời của Bùi Đông Lai, không được nổi nóng.
- Bùi Đông Lai, ta nghe nói đồng đội Tiêu Cuồng của ngươi cược mạng với Cương Bản Nhật Xuyên, làm ta càm thấy rất khiếp sợ và tò mò.
Zahid đứng lên đến trước mặt Bùi Đông Lai, ra dáng thân sĩ hỏi chuyện:
- Ta quả thực cảm thấy khiếp sợ trước dụng khí của đồng đội ngươi, đồng thời ta cũng thấy tò mò, không biết hắn đào đâu ra dũng khí đó? Là sức mạnh chiến đấu của các ngươi ư? Hay là quý quốc đã quyết định duyệt chi mấy tỷ USD ra để chế tạo vũ khí tia laser?
- Sự tự tin của anh ấy đến từ ta.
Bùi Đông Lai mỉm cười:
- Bởi vì ta nói với anh ta, chúng ta là người chiến thắng trong trận thi đấu này.
- Sặc…
Có lẽ không ngờ câu trả lời của Bùi Đông Lai là như vậy, Zahid chỉ có thể há hốc miệng, không biết nói gì.
Không riêng gì Zahid, các chiến đội khác cũng há hốc miệng. Bọn họ nghĩ: "Chẳng nhẽ cả đám bộ đội đặc chủng Trung Quốc bị bệnh cả rồi sao?"
- Được rồi, Bùi Đông Lai,ta chờ đáp án vào ngài mai.
Kinh ngạc qua đi, Zahid lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai đang cười lạnh, gương mặt vẫn bình tĩnh, hắn nghiếm răng nghiến lợi nói:
- Mong là các ngươi không là ta thất vọng.
- Chắc chắn sẽ hài lòng.
Bùi Đông Lai vẫn mỉm cười:
- Ngươi còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì chúng ta muốn dùng cơm, ta không thích vừa dùng cơm vừa nói chuyện.
Zahid hừ lạnh một tiếng rồi dẫn các thành viên của đội mình ời khỏi nhà ăn.
- Bùi Đông Lai.
Zahid vừa rời đi xong, Cương Bản Nhật Xuyên liên tiến lên nói:
- Là đông đội ngươi muốn cược với ta trước, vì không để mất đi sự tôn nghiêm của quân nhân Nhật Bản nên ra chỉ có thể đáp ứng hắn…
- Ta biết, ngươi không cần phải lo lắng.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói.
- Cảm ơn!
Cương Bản Nhật Xuyên nghe thấy vậy liền yên lòng, sau đó dẫn người khỏi đây.
"Rắc rắc!"
Nhìn bóng lưng đám người Cương Bản Nhật Xuyên rờ iđi, Tiêu Cuồng tức giận đến mức nắm chặt hai tay lại.
Bùi Đông Lai thấy thế vỗ vỗ vai Tiêu Cuồng, ý bảo hắn không cần nóng vội.
…
8h sánh ngày thứ hai, 16 đội lại tập hợp vào chỗ dự thi.
"Xem ra đám người Trung Quốc muốn dùng võ thuật để đoạt chức quan quân rồi…"
Sau khi tập họp, 15 đội còn lại đều đổ dồn ánh mắt về phía đội nước Trung Quốc. Thấy bọn họ chuẩn bị mọi thứ không khác gì ngày hôm qua, trong lòng lập tức hiện ra ý niệm như vậy.
- Bộ đội đặc chủng nước Mỹ, đội các người vào chuẩn bị đi.
Ratatosk quái dị nhìn Bùi Đông Lai một cái rrồi truyền mệnh lệnh với đội nước Mỹ.
Nghe được mệnh lệnh, Zahid không lập tức vào sân thi đấu mà quay đầu nhìn Bùiông Lai, cười đểu nói:
- Bùi Đông Lai, ngươi chớ quên ta đang chờ câu trả lời của ngươi.
Nói xong, hắn ướn ngực dẫn người bước vào sân thi đấu.
Đúng vậy!
Bởi vì vũ khí bí mật mang đến cho bọn họ sự tự tin không gì sánh được, mà nghênh ngang bước vào sân thi đấu…
Thấy cảnh như vậy, đám bộ đội nước Anh, Hàn Quốc, Nhật Bản đều cười tươi roi rói khi thấy người khác gặp nạn.
Đợi đám bộ đội đặc chủng nước Mỹ bước vào sân thi đấu, Bùi Đông Lai bước ra khỏi hàng, cùi chào Ratatosk, nói:
- Báo cáo giáo quan.
Bùi Đông Lai vừa nói những lời này, tất cả ảnhmắt của người lại đổ dòn vào hắn.
Ratatosk có chút nghi hoặc nhìn hắn, nói:
- Có chuyện gì?
- Giáo quan, căn cứ theo quy định giải đấu thì các đội có thể bộ sung các trang bị, vũ khí từ bên ngòai đúng không?
"Hả?"
Ngạc nhiên khi nghe Bùi Đông Lai hỏi như vậy, tất cả mọi người đều cả kinh nghĩ: "Chẳng nhẽ nước Trung Quốc bỏ tiền ra chế tạo vũ khi tia laser để giành chức quán quân thật sao?"
- Đúng.
Ratatosk gật đầu, khó hiểu hỏi Bùi Đông Lai:
- Ngươi cần bổ sung vũ khí? Bạn đang xem tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đúng thưa giáo quan.
- Bằng hữu của ta đang ở St. Petersburg, hắn muốn tặng vũ khí cho ta.
- Ta cần phải nhắc nhở ngươi rằng các đội dự thi chỉ có thể bổ sung vũ khí tác chiến.
Làm như nhận ra Bùi Đông Lai muốn nhắm vào vũ khí bí mật của bộ đôi đặc chủng Mỹ, hắn liền vôý nhắc mhở.
Bùi Đông Lai nghiêm mắt nói:
- Thưa giáo quan, cái ta muốn bổ sung là vũ khí tác chiến cho binh sĩ.
- Hả?
Ratatosk nao nao, hắn tuy nhận ra Bùi Đông Lai nhắm vào vũ khi bí mật cuả nước Mỹ nhưng hắn không tin nước Trung Quốc lại chi tiền ra cho quân đội chế tạo vũ khi tia laser có khả năng bắn được mấy ngàn km để phá vệ tinh của quân đội Mỹ.
Không riêng gì Ratatosk mà các đội viên của các đội khác cũng không tin.
Bởi vì chỉ có nước Mỹ mới có thể tạo ra những thứ vũ khí vĩ đại như vậy chứ Trung Quốc làm gìđủ trình.
Nhân thấy những ánh mắt nghi ngờ, Bùi Đông Lai không giải thích gì thêm.
Hắn chỉ biết đến một câu: chiến thắng thực sự không ở tài hùng biện.