Nguồn: truyen360.com
Lý Dương trở về cùng người nhà ăn một bữa cơm trưa, buổi tối cũng không ở lại mà trực tiếp trở lại Minh Dương.
Có điều làm cho Lý Dương vui vẻ đó là căn nhà đã bắt đầu xây dựng lại, lần này mọi người quyết tâm xây một căn nhà ba tầng, trang hoàng cũng dựa vào đề nghị trước đó của Lý Dương.
Cứ như vậy, 100 vạn trước đó của Lý Dương có thể không đù dùng, Lý Dương lại đưa thêm 200 vạn, tất cả số tiền này đều dùng để xây nhà.
Trong một thị trấn mà dùng tới 300 vạn để xây một ngôi nhà thì cho dù là cộng thêm phí trang hoàng đi chăng nữa nó vẫn là một ngôi nhà vô cùng xa hoa.
Ba mình nghĩ thong khi nào Lý Dương cũng không biết, nhưng mà ông có thể nghỉ thong suốt thì tốt rồi, sau khi căn nhà xây xong thì hai ông bà có thể bắt đầu hưởng phúc được rồi.
Lý Dương để lại cho mỗi người một khối ngọc bội làm bằng Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân, Lý Dương cũng không có nói giá trị thức tế của thứ ày cho mọi người biết mà chỉ nói thứ này rất quý, mang trên người mới có lợi, không nên bán cũng không nên đưa cho người khác xem.
Đứa cháu nhỏ Lý Dương không có đưa cho thứ gì quá quý mà chỉ để lại một sợi dây chuyền bằng Phỉ Thúy bình thường, như vậy cũng có trợ giúp rồi. Đứa cháu còn quá nhỏ, lại còn phải đi học, mang theo Huyết Mỹ Nhân không chỉ không có lợi mà còn khiến cho mình gặp nguy hiểm nữa, chờ khi nó lớn lên rồi đưa cho nó cũng không muộn.
-Lưu Cương, đàm phán với công ty kia thế nào rồi?
Lúc trở về Lưu Cương là người lái xe, trên đường đi Lý Dương đột nhiên hỏi một câu.
-Đã sắp xong, nhưng mà bọn họ chào giá rất đắc, nếu chỉ kiếm tài năng thì tôi có thể tìm được người rẽ một chút
Lưu Cương lắc lắc đầu, sau việc lần trước, Lý Dương bắt đầu chú ý tới sự an toàn của mình. Ông của Lý Dương không có ở đây, anh chị em tuy sống gần đây nhưng cũng ít khi lui tới, người làm cho Lý Dương lo lắng chính là người nhà của mình.
-Tiền không thành vấn đề, an toàn mới là quan trọng nhất, cứ thuê bọn họ đi
Lý Dương khe thở dài, công ty bảo an này chào giá quả thực là không hề rẽ, bọn họ tổng cộng năm người, tiền phí dụng mỗi tháng là tám vạn, tương đương với việc Lý Dương mỗi tháng phải trả phí bảo an là 40 vạn.
Nếu Lý Dương đồng ý thì công ty bảo an có thể phái ra 10 người, hai người sẽ bảo vệ một người trong gia đình Lý Dương, hơn nữa bọn họ còn có thể bí mật lắp đặt thiết bị bảo vệ trong nhà Lý Dương, đương nhiên tiền mua thiết bị Lý Dương phải trả.
Có những thiết bị này thì chải cần không gặp phải đạo tặc đặc biệt lợi hại thì người nhà của Lý Dương trên cơ bản là không thành vấn đề, hơn nữa những người bảo vệ này còn có thể làm cho người nhà của hắn căn bản là không phát hiện ra mình đang được bảo vệ.
Đây mới là việc mà Lý Dương hài lòng nhất, Lý Dương cũng không muốn vì bảo vệ họ mà ảnh hưởng tới cuộc sống hàng ngày của gia đình.
Mặt khác, Lý Dương cũng đưa ra một yêu cầu đó là muốn tôn trọng quyền riêng tư của gia đình, Lý Dương không phản đối việc dùng thiết bị công nghệ cao, điểm mấu chốt chính là không ảnh hưởng tới sự riêng tư của người trong nhà.
Việc này công ty bảo an cũng đã đáp ứng, vài ngày sao họ sẽ cho người tìm Lý Dương ký hợp đồng.
Sau khi ký xong hợp đồng Lưu Cương cũng cho người của công ty bảo an biết được thân phận của mình, người của công ty bảo an sau khi biết được thân phận của Lưu Cương liền gà bay chó sủa một hồi, thái độ của bọn họ khi bảo vệ người nhà Lý Dương càng thêm nghiêm mật, có điều đây là việc sau này.
Hiện tại trong lòng Lý Dương còn đang suy nghĩ về những món hàng phòng chế kia, hôm nay hắn chạy về Minh Dương chính là vì Hà lão đã có tin tức mới.
Khi lý Dương về tới nhà vừa lúc ăn cơm chiều, Hà lão đang ngồi trước bàn ăn chờ hắn.
-Ăn cơm trước đi, cơm nước xong chúng ta nói chuyện
Nhìn thấy Lý Dương, Hà lão cười nói, Lý Dương không chút khách khí liền ngồi xuống rồi bắt đầu ăn cơm.
Mấy người bảo an đang âm thầm bảo vệ xung quanh thì lắc lắc đầu, Hà lão ngày hôm nay chưa cười lấy một lần, Lý Dương vừa về thì ông liền nở nụ cười, hiện tại thoạt nhìn Lý Dương càng giống với cháu của Hà lão hơn, cho dù là Hà Kiệt tới đây chỉ sợ cũng không có đãi ngộ như thế.
Lúc hà lão ăn cơm không thích nói nhiều lời, Lý Dương rất nhanh liền lấp đầy bụng rồi cùng Hà lão đi vào phòng khách. Khi ăn cơm Lý Dương vẫn quan sát Hà lão. Tối nay tuy Hà lão vẫn tươi cười nhưng ăn cơm không được bao nhiêu, từ việc này có thể thấy Hà lão vừa có được tin tức không tốt.
-Hai cái chén mà chau cung cấp đã điều tra ra được một số thứ, nó quả thật có chút quan hệ với Chu Ngọc Khôn
Mới vừa vào phòng Hà lão đã thởi dài nói với Lý Dương một câu.
-Cái chén kia là Chu Ngọc Khôn phỏng chế sao?
Lý Dương có chút nhíu mày, một ngày thời gian đã có kết quả cho thấy những người điều tra này rất để tâm việc này.
-Tạm thời không có chứng cớ cho thấy mấy thứ này chính là do Chu Ngọc Khôn làm nháy
Hà lão lắc lắc đầu, lại nói tiếp:
-Cái chén kia của cháu là một ông chủ tiệm ở Cảnh Đức Trấn cố ý thu mua, có điều thứ này không phải nun ra ở đó mà là mua được từ một nơi khác
-Phiền toái như vậy?
Lý Dương nhíu chặt mày, Hà lão lại lắc đầu, nói:
-Cũng không tính là phiền toái, cửa tiệm đó chuyên mua bán đồ phỏng chế, sau khi mua được hai cái chén này họ đã dùng làm hàng mẫu. Kết quả là cái chén kia độ tinh xảo quá cao họ không thể nào làm giả được nên dùng giá gốc bán lại cho một người bạn, cũng chính là ông chủ của tiệm đồ cổ
-Thì ra là vậy, vậy cửa tiệm kia có được hai cái chén này từ đâu?
Lý Dương yên lặng gật gật đầu, Cảnh Đức trấn có một số nơi có lò nun gốm, ở Cảnh Đức Trấn làm hàng phỏng chế cũng không trái pháp luật, từ trước tới nay ở nơi này luôn có thói quen phỏng chế những món đồ gốm của các triều đại trước.
Nhưng mà những thứ phỏng chế này chỉ bán theo giá hàng phỏng chế, nếu đem chúng bán với giá đồ thật thì là thương nhân lòng dạ hiểm độc, người bán hàng sẽ bị pháp luật chế tài.
Đáng tiếc là thời gian này người như vậy lại có rất nhiều, đáng tiếc là trong giới đồ cổ có một ít quy định, việc này làm cho một ít người bị hại không có nơi để giải oan, đây cũng chính là nguyên nhân để những kẻ lừa đã tiếp tục hoành hành.
Cho dù là đồ giả bị phát hiện thì hắn cũng có thể nói một câu “ tôi đâu có nói chúng là đồ thật”, vậy là cục công an không có lý do gì bắt người, chỉ giống như loại người ở khu nhà cũ Lý Dương đi lần trước vậy, nếu như bị phát hiện thì bọn họ phải bỏ chạy, nếu bị bắt được thì cuộc sống sẽ không dễ trôi qua đâu.
Hà lão thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:
-Hai cái chén này là ông chủ tiệm đó từ tay một người trẻ tuổi mua được, người này chúng ta đã tra được, dó là một người bạn học đại học lúc trước của Chu Ngọc Khôn
-Bạn học của Chu Ngọc Khôn
Lý Dương vội vàng hỏi:
-Hà lão, có người này chúng ta có thể tra xét tới Chu Ngọc Khôn, nếu hắn có thể lấy ra thứ này thì có thể biết được Chu Ngọc Khôn ở đâu
-Không có cơ hội
Hà lão lắc lắc đầu, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, Lý Dương mơ hồ cảm thấy được Hà lão đang tức giận.
-Người này ba ngày trước đã phát hiện chết ngoài ý muốn, manh mối này tới đây là bị đứt
-Đã chết?
Lý Dương trừng to mắt.
-Lúc ra ngoài du lịch vô ý rơi xuống nước chết đuối, hừ, tốt cho một cái lý do vô ý rơi xuống nước chết đuối
Hà lão hừ lạnh một tiếng, Lý Dương yên lặng ngồi ở đó, lần này hắn không có tiếp tục nói chuyện.
Lúc này, hắn đã hiểu vì sao Hà lão lại tức giận, vì cái gì ăn cơm ít như vậy, tâm tình cũng không được tốt lắm.
Người làm giả chính là tội phạm lừa đảo, không ngờ bây giờ nó đã liên quan tới án mạng, nếu nói người thanh niên này chết ngoài ý muốn Lý Dương cũng không tin được, việc này quá mức trùng hợp rồi.
-Cháu xem phần báo cáo này đi
Hà lão từ trong tủ lấy ra một phần văn bản đưa cho Lý Dương, này phân bản này chính là nói về cái chết của người thanh niên kia.
Trên báo cáo viết người này một mình ra dã ngoại câu cá, sau đó mượn một con thuyền, lúc câu cáu ngoài hồ không cẩn thận rơi xuống nước chết đuối.
Lý Dương tuy rằng không học quá phá án và bắt giam, bất quá cũng liếc mắt một cái có thể nhìn ra này phân báo cáo giữa trăm ngàn chỗ hở.
Đầu tiên, đoạn thời gian đó thời tiết ở Cảnh Đức trấn rất bình thường, căn bản không phải là thời gian tốt để câu cá, cho dù đi câu cá thì cũng không thể dễ dàng rơi xuống hồ nước như vây. Ở vùng ngoại thành Cảnh Đức trấn có một Ngư trường, rất nhiều người đều thích vào trong đó câu cá, chỗ tử vong của người này kém quá xa so với nơi đó, hơn nữa đi câu cá thì cần gì phải đi xa như thế.
Trừ những thứ này ra thì thời gian tử vong cũng có chút kỳ quái, căn cứ theo thời gian tử vong thì người này chết khoảng 7 giờ sáng.
Bảy giờ sáng là thời gian tử vong vậy thời gian đi câu còn phải sớm hơn nhiều, hồ nước này cách Cảnh Đức trấn hơn 80 km, đường đi cũng không phải dễ đi, ai lại đi câu cá mà lại đi sớm như thế chứ.
Cho dù là láy xe thì nhanh nhất cũng phải đi 2 giờ, nếu cộng thêm thời gian chuẩn bị, bơi thuyền ra thì người này phải xuất phát lúc 4 giờ sáng, 4 giờ sáng đi ra câu cá, người này có vấn đề hay bị điên?
-Hà lão, cái chết của người này phải điều tra cụ thể, khẳng định là cái chết của hắn là do nguyên nhân khác
Xem hết báo cáo, Lý Dương lập tức nói với Hà lão một câu, Hà lão gật gật đầu, việc này đã có người đi điều tra, ngay cả Lý Dương đều có thể nhận ra vấn đề thì người điều tra sao lại không thấy, nếu không phát hiện thì hắn không cần tiếp tục làm việc trong bộ công an nữa làm gì.
-Cái chết của người này phài điều tra, nhưng bây giờ lại xuất hiện một vấn đề mới, chỉ sợ là cháu phải vất vả một chuyến rồi
Hà lão lại thở dài, lúc nói chuyện ông còn ngẩn đầu lên nhìn Lý Dương.
-Hà lão, ông cứ nói đi, có vấn đề gì, cùng lắm thì ngày mai cháu đi Cảnh Đức trấn một chuyến
-Cháu đi Cảnh Đức trấn làm gì? Bên kia cháu không cần đi, bên đó ông sẽ cho người đi xử lý, vấn đề làn này là nằm bên Trịnh Châu
Hà lão nhíu mày nói, Lý Dương sửng sốt một chút, hắn còn tưởng rằng Hà lão sẽ cho hắn đi Cảnh Đức trấn điều tra đầu nối nữa chứ.
Lý Dương không biết là sau khi chuyện này xảy ra Hà lão đã coi trọng việc này hơn không ít, trước kia tuy có nhiều hàng phỏng chế nhưng chưa từng có vụ liên quan tới tính mạng, hiện giờ đã xuất hiện, ông không thể không quan tâm hơn .
Đối phương là một đám người ác độc, người kia đã chết, Chu Ngọc Khôn nhất định không thể thoát khỏi quan hệ được.
Chính vì thế nên Hà lão càng không thể để cho Lý Dương tới Cảnh Đức trấn, nơi đó đã trở thành nơi rất nguy hiểm, Hà lão không muốn Lý Dương phải đi mạo hiểm, cho dù là có Lưu Cương đi theo thì cũng không được vì dù sao Lưu Cương cũng chỉ có một mình.
Có điều chuyện này cũng đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của Hà lão, lúc này Hà lão đã tức giận, những người này chỉ sợ là không ung dung được bao lâu nữa. Một khi Hà lão toàn lực đốc thúc vụ án này thì những nhân viên phá án càng không dám qua loa, hơn nữa rất có thể những điều tra viên xuất sắc trong nước thậm chí là ở nước ngoài cũng sẽ bắt tay vào điều tra việc này.
... ...
Sáng ngày hôm sau, Lý Dương liền đi Trịnh Châu với Lưu Cương, từ Minh Dương tới Trịnh Châu cũng dể đi, chỉ mất hai giờ là đã tới nơi.
Ngày hôm qua Lý Dương còn tưởng rằng Hà lảo muốn cho mình tới Cảnh Đức trấn để điều tra, ai ngờ sau khi hỏi mọi chuyện thì mới biết được việc này không hề giống với suy nghĩ của mình.
Việc mà Hà lão muốn hắn đi làm chính là lo liệu việc triển lãm đồ sứ Càng Long ở Trịnh Châu.
Từ khi phát hiện hội triển lãm có ba món bị đánh tráo hội triển lãm cũng không có dừng lại, không chỉ không có ngừng mà ngay cả ba món đồ giả kia cũng vẫn tiếp tục triển lãm.
Chẳng qua là hội triển lãm càng được theo dõi chặt chẽ hơn, mỗi khu vực đều có người chú ý 24/24, nếu là có người dừng lại ở ba món đồ sứ này quá lâu sẽ bị ghi chép vào hồ sơ, đây cũng xem như là ôm cây đợi thỏ.
Bốn ngày triển lãm rất nhanh qua đi, những thứ này có thể tiếp tục triển lãm là để ổn định lòng người nhưng không thể tiếp tục mang tới chỗ khác triển lãm được, phài biết là bên trong có ba món là đồ dỏm đó. Tiếp tục triển lãm ở Trịnh Châu là để phối hợp phá án, nếu tiếp tục mang đi nơi khác triển lãm thì viện bảo tàng Cố Cung chẳng phải là tự làm mất mặt hay sao?
Vì để tiếp tục triển lãm ở Trịnh Châu, Cố Cung và Trịnh Châu đã nghĩ ra một biện pháp.
Biện pháp rất đơn giản, người phát ngôn của Cố Cung nói do người dân ở đây rất nhiệt tình nên lần triển lãm này vốn dài bốn ngày nay kéo dài thành bảy ngày.
Bọn họ vốn nghĩ bảy ngày thời gian đã đủ để phá án, ai có thể ngờ vụ việc này lại phức tạp như vậy, bảy ngày thời gian chỉ bắt được người dánh tráo, đồ sứ thật ở đâu, nguồn gốc của những đồ sứ giả này lại không có tiến triển gì nên chỉ có thể nghĩ biện pháp tiếp tục kéo dài thời gian.
Dùng có nhiệt tình thì không thể dùng nữa nên chỉ có thể nghĩ cách khác, Hoàng viện trưởng chợt có ý nghĩ trong lòng, ông muốn lợi dụng Trường Sinh Bát của Lý Dương để làm cớ.
Ý của Hoàng viện trưởng là muốn Lý Dương mang hai cái Trường Sinh Bát và vài món đồ sứ tới đây để tổ chức một buổi triển lãm. Bởi vì đồ sứ ít, lại ít khi tổ chức hội triển lảm nên ban tồ chức khẩn cần viện bảo tàng Cố Cung kéo dài thời gian triển lãm thêm vài ngày phối hợp với thần khí mới phát hiện là Trường Sinh Bát của Lý Dương để tổ chức một hội triển lãm thật lớn.
Chỉ cần trung tâm triển lãm ở Trịnh Châu đưa ra yêu cầu này Cố Cung liền đồng ý, đến lúc đó những món đồ sứ này đã có thể tiếp tục ở Trịnh Châu.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ