Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 496: Lấy được Thiên Tùng Vân kiếm

-Đội trưởng Triệu, anh có thể cậy mở cái khe này ra không?

Mã Thế Vĩ nhìn một hồi, rồi lại lắc đầu, cái khe đá này rất cao, trên tay ông lại không có dụng cụ thích hợp, chỉ có thể hỏi đến Triệu Vĩnh đang đứng cạnh ông.

-Để tôi thử xem

Triệu Vĩnh đứng dậy, Thạch Cần liền vội nhường chỗ, Hà Kiệt và Đường Tiếu Tiếu cũng đều đi đến.

Đứng ở dưới nhìn không rõ, Hà Kiệt còn đi lên cầu thang, len đến bên cạnh Thạch Cần cúi sát đầu nhìn vào trong, hắn muốn xem xem rốt cuộc Lý Dương còn phát hiện ra cái gì nữa.

Triệu Vĩnh lấy ra 1 con dao găm, con dao găm này không giống với bình thường, rất mỏng và nhỏ, lại không có tay cầm, thoạt nhìn giống như 1 chiếc phi đao.

Lưỡi dao được nhét vào trong khe đá, miễn cưỡng đi vào được phân nửa, Triệu Vĩnh dùng lực ở tay đẩy, hòn đá phía dưới lập tức bị lưỡi dao dẫn lên trên, Mã Thế Vĩ bên cạnh cũng đang vội vàng bước lên đỡ lấy hòn đá.

-Đây là cái gì

Mắt Mã Thế Vĩ bỗng mở to lên, phía dưới đúng là có một cái hốc vuông , nhưng ông ta nghĩ nó chỉ là cái hốc vuông để để đồ, nhưng lại là một cái công tắc xoay hình chữ thập.

-Cái này rất giống với 1 cái khóa mở

Triệu Vĩnh nhíu lông mày, nhẹ giọng buông 1 câu, Hà Kiệt cũng đã len lên trên hòn đá, ngồi xổm bên cạnh Triệu Vĩnh nhìn cái công tắc xoay bằng sắt hình chữ thập.

Lý Dương vươn tay ra, ấn vào cái công tắc hình chữ thập bằng sắt, sau đó dùng tay xoay nhẹ.

Triệu Vĩnh nhắm tịt mắt lại, vừa rồi ông định ngăn cản Lý Dương nhưng không kịp, ông không kịp nghĩ ngợi gì thêm vội ra lệnh cho toàn bộ quân đặc nhiêm phải đề cao cảnh giác, ông quay lại nhìn quanh quất, trong lòng có chút lo lắng cho Lý Dương.

Ở một nơi lạ, việc tùy ý động vào 1 cái công tắc không rõ ràng là một điều tối kỵ, ngỗ nhỡ xảy ra điều ngoài ý muốn thì sẽ có rất nhiều người ở đây phải chịu xui xẻo cùng Lý Dương.

Đương nhiên ông ta không hề biết Lý Dương có năng lực đặc biệt, sớm đã nhìn thấu tất cả rồi.

Cái công tắc hình chữ thậ kia chính là khoa mở của một cái kho bí mật, qua năng lực đặc biệt, công tắc và lối vào kho bí mật đã được Lý Dương xem xét rõ ràng, nếu không nắm chắc hoàn toàn Lý Dương cũng sẽ không liều lĩnh như vậy.

-Ầm, ầm, ầm..

Phiến đá phía trên bỗng dưng phát ra âm thanh chói tai, mấy người đứng phía dưới hòn đá vội vàng đứng sát lại với nhau, những người ở phía trên cũng đứng dậy, Triệu Vĩnh đứng trước nhất, ngơ ngác nhìn phiến đá trước mặt chuyển động.

Đám người Thạch Cần đứng ở phía trên hòn đá vội trực tiếp nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Lưu Cương và Cao Phong, giương to đôi mắt nhìn về phía phiến đá đang chuyển động.

Phiến đá có tám tầng, bỗng nhiên tách ra ở giữa, lộ ra một cửa động rộng khoảng 1m, trong cửa động cũng có mấy phiến đá, vị trí vừa vặn đối ngược với 8 phiến đá phía trên kia.

Cửa động này thông với 1 đường hầm dưới đất.

Lý Dương là người đầu tiên nhảy xuống khỏi hòn đá, phiến đá đã bị tách thành 2 nửa, không thể đi xuống được.

-Thế này là thế nào?

Hà Kiệt ngơ ngác nhìn, những việc xảy ra hôm nay hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn, mặc dù đã ở trên quan trương đã nhiều năm rồi nhưng hắn cũng còn có chút mơ hồ.

Đầu tiên là một mê cung tự nhiên, sau đó là vô tình phát hiện ra mật động trong núi, đồng thời tìm được kho báu.

Tiếp sau đó là trận đồ bát quái, giải được trận bát quái mới có thể vào mở kho báu, cũng may là Lý Dương và Đường Tiếu Tiếu đã cùng nhau cố gắng giải được trận, khiến bọn họ là người đầu tiên trực tiếp mở kho báu.

Nhưng những gì nhìn thấy trong kho báu lại khiến cho bọn họ vô cùng thất vọng, kho báu họ mong đợi lại là 1 kho báu rỗng tuếch, cảm giác này giống như người mua được sổ số trúng giải độc đắc, nhưng khi đi lĩnh giải thì mới biết hóa ra sổ số trên tay bỗng nhiên lại là của kỳ trước, không phát điên tại chỗ thì thật là phí.

Lúc này, từ trong kho báu rỗng tuếch lại xuất hiện ra một mật đạo, trong đầu Hà Kiệt lúc này chỉ có cảm giác ong ong khó chịu.

-Cái khi nãy là chốt mở mật đạo?

Triệu Vĩnh là người đầu tiên có phản ứng trở lại, ông ngạc nhiên nhìn Lý Dương, khi nãy ông có chút thầm bực mình với Lý Dương nhưng lúc này thì chỉ thấy giật mình.

Người thanh niên trước mắt ông mỗi bước đi dường như đều không phù hợp với lẽ thường, mỗi 1 bước của của anh ta đều rất đúng.

-Chắc là vậy, chúng ta xuống xem sao

Lý Dương vừa cười vừa gật đầu, không muốn tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa. Lưu Cương cầm 1 cái đèn đi lên phía trước, Triệu Vĩnh sững lại giây lát rồi vội vàng cướp đường đi lên phía trước Lưu Cương.

Mật đạo không dài, Triệu Vĩnh là người đầu tiên tiến vào 1 mật thất nhỏ chỉ khoảng mười mấy mét vuông, trong mật thất không có đèn dầu, nhưng trong không gian nhỏ thế này chỉ cần mấy cái đèn pha bật lên là đã sang như ban ngày rồi.

Thứ đầu tiên được mọi người phát hiện là 1 cái giá đựng binh khí dễ thấy nhất, cái giá được điêu khắc từ gỗ lim thượng hảo, chỉ vậy cái giá này đã chính là 1 bộ văn vật giá cả xa xỉn, mang ra ngoài bán có lẽ ít nhất cũng phải được mấy trăm vạn.

Trên giá trưng bày tổng cộng có đến 10 binh khí, Lý Dương đi thẳng đến trước 1 chiếc có màu bạch kim, trên mặt thoáng lộ chút kích động.

Lý Dương cẩn thận đỡ thanh trường kiếm xuống, rút bao kiếm ra 1 nửa, để lộ ra thân kiếm bên trong.

Dưới ánh sáng đèn, nửa thân kiếm lộ ra phản chiếu 1 thứ ánh sáng màu sương trắng, trên bề mặt nó dường như được bao phủ bởi 1 tầng sương trắng, lớp sương trắng dưới ánh sáng của ngọn đèn dường như còn chuyển động, che khuất hoàn toàn phần thân kiếm.

Cảnh tượng kì lạ này giống hệt với truyền thuyết nói về Thiên Tùng Vân Kiếm, tương truyền rằng thanh kiếm này có thể tự mình tỏa ra sương trắng.

Truyền thuyết đương nhiên không trùng khớp với sự thật, nhưng thân kiếm được bao phủ bởi 1 lớp sương thì đúng là đặc thù của Thiên Tùng Vân Kiếm, lớp sương mù này Lý Dương không thể dùng hình ảnh lập thể để quan sát nhưng mắt thường lại có thể nhìn thất rõ ràng.

Mã Thế Vĩ, Thạch Cần, hà Kiệt và cả Đường Tiếu tIếu đều đi đến, nhìn thấy cái kho nhỏ chứa binh khí và vài chiếc thùng lớn bọn họ đều sững lại, đặc biệt là Hà Kiệt, chớp chớp mắt liên tục, cuối cùng đi đến bên cạnh Lý Dương.

-Lý Dương, cái này, cái này… có phải không?

Hà Kiệt nói, giọng điệu có chút mãnh liệt, lúc này tim trong lồng ngực ông cũng đập mạnh mẽ, trước đây hắn đã từng nghiên cứu nhiều về Thiên Tùng Vân Kiếm, nhìn thấy cảnh tượng này hắn đã hiểu ra tất cả rồi.

-Tôi đoán là vậy

Lý Dương mỉm cười gật đầu, tim hắn cũng đập nhanh, những thứ trong kho báu không có hắn cũng không để ý đến, chỉ cần thứ trên tay hắn đây còn là được, thứ này đốI với hắn có ý nghĩa vô cùng lớn.

Đây chính là một trong 3 thần khí của Nhật Bản, thanh thần kiếm tốt nhất của Nhật Bản đã rơi vào tay Trung Quốc, những thứ này có ý nghĩa quan trọng hơn nhiều so với những vật phẩm giá trị kia.

-Tốt, tốt, tốt

Những khối thịt trên mặt Hà Kiệt có chút rung lên, nói liền 3 từ, muốn sấn đến đưa tay ra cầm thanh kiếm trên tay Lý Dương, sau cùng lại rụt tay lại.

Hà Kiệt không thể hình dung ra tâm trạng của bản thân mình trong lúc này, trong lúc tuyệt vọng lại 1 làn nữa xuất hiện hy vọng, lại còn được trực tiếp thực hiện hy vọng, sự tương phản này làm hắn cũng chưa thể chấp nhận ngay được.

Mười mấy người theo sau nhanh chóng vào đến bên trong, gian phòng lập tức trở nên chen chúc, lông mày Triệu Vĩnh có nhíu lại, từ từ đi đến bên cạnh Lý Dương.

-Lý tiên sinh, chúng ta có nên lên trước không, những thứ này tôi sẽ cho người đến mang về hết.

Triệu Vĩnh nhỏ giọng đề nghị, nhìn vào ánh mắt lúc này có chút phức tạp của Lý Dương.

-Cũng được, nhưng thanh kiếm này tôi sẽ tự mình cầm lên.

Lý Dương suy nghĩ 1 chút rồi gật đầu, không gian ở đây quá hẹp, mang lên trên cũng tốt, dù sao những thứ tìm thấy ở đây cũng phải mang đi hết.

Nhiều đồ vật như vậy nhưng Lý Dương chỉ chú ý đến 1 thanh đoản kiếm Thanh Đồng và thanh trường kiếm Thiên Tùng Vân này, những thanh kiếm trên giá đều rất tốt nhưng đều không bằng 2 thanh này.

Huống hồ mấy thanh đao này đều đao được giấu, hắn không hiểu rõ về đao giấu.

Lý Dương cùng đám ngườI lui ra, Thạch Cần, Mã Thế Vĩ và Đường Tiếu Tiếu đều đến sát bên người Lý Dương, hiếu kì nhìn vào thanh trường kiếm trên tay Lý Dương.

-Lý tiên sinh, đây là cái gì?

Đám mây trắng trên thanh kiếm hiện ra khiến cho mọi người kinh hãi, Thạch cần không đừng được hỏi 1 câu, thân kiêm stuwj mình tỏa ra sương trắng thì thật kì lạ.

-Xem ra không giống như kiếm trong nước, cụ thể thì vẫn phải kiểm chứng

Lý Dương cười cười, lần này hắn không nói thật, không phải hắn không tin Thạch Cần mà là lai lịch của thanh kiếm này quá lớn, không có câu trả lời thỏa đáng Lý Dương sẽ không nói với người khác, ngay cả Lưu Cương cũng không biết mục đích chính cũng chuyến đi này.

-Tôi cũng thấy không phải là vật trong nước, nhưng tôi dám khẳng định, thanh kiếm này rất bất phàm

Mã Thế Vĩ gật đầu, trong mắt còn có chút ngưỡng mộ.

Dựa vào quy định của luật pháp văn vật quốc gia, những vật vô chủ đều là của quốc gia, tuy nhiên chỗ này là phần đất biên giới, chỗ đang đứng đây lại là vị trí thuộc cảnh nội Ấn Độ, luật văn vật không thể áp dụng với những món đồ này.

Hơn nữa, còn thân phận của Hà Kiệt là ở đâu chứ, lần này cũng không phải là công khai đi tìm bảo vật, những vật này Lý Dương và bọn họ giữ lại cho riêng mình cũng không ai dám nói gì.

-Cẩn thận, nhất định phải thật cẩn thận

Bộ đội đặc nhiệm bắt đầu đem những thứ bên trong kho lên, trước hết là chuyển lên mấy cái thùng lớn, những thứ bên trong Lý Dương đã dùng hình ảnh lập thể nhìn qua 1 lượt rồi.

Mấy chiếc thùng này chứa mấy bộ trường cung có đính châu báu, còn có trên 100 chiếc cung tiễn thiếp vàng, những thứ này đều có đến mười mấy lớp hở ra màu vàng nhạt, cộng lại giá trị cũng không thấp.

Tiếp theo là đưa lên những binh khí hào nhoáng kia, trên giá đựng binh khí còn có 1 xấp dày tranh tơ lụa, phía trên viết vài chữ cổ tạng, Thạch Cần nhìn thấy những tranh lụa này liền sáng cả 2 mắt, nhanh chóng đi đến.

Thạch Cần cầm tranh lụa lên cẩn thận xem xét, xung quanh cũng không ai nói chuyện, thứ này có lẽ là cổ vật có lịch sử nhất định, nhưng những chữ này thì không ai hiểu được.

Nhiều người như vậy nhưng cũng chỉ có Thạch Cần mới có thể đọc được nội dung, cho dù ông ta không tự mình đến xem thì mọi người cũng sẽ gọi ông đến xem, nhờ ông phiên dịch nội dung của nó.

-Lý Dương, có thể cho tôi xem chút không?

Hà Kiệt có chút kích động đưa tay ra trước mặt Lý Dương, Thiên Tùng Vân Kiếm, một trong 3 thanh kiếm thất truyền của Nhật Bản, món đồ này thật sự đã rơi vào tay bọn họ.

-Được, nhưng cẩn thận chút, thanh kiếm này rất sắc.

Lý Dương trao thanh kiếm cho Hà Kiệt dặn lại 1 câu, rồi đi đến chiếc giá, lấy ra thanh đồng đoản kiếm, cẩn thận ngắm nghía.

-o0o-

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất