Lý Dương, Vương Giai Giai và những người xung quanh có vẻ chẳng hiểu tại sao, Lưu Cương thì giơ ngón tay cái về phía Triệu Khuê và Hải Đông ở phía xa xa.
Người này ầm ĩ như vậy, trước đó lại không khác khí với Vương Giai Giai và Lý Dương, cuối cùng thế nhưng còn dám làm xấu, Lý Dương không có biện pháp làm gì hắn không có nghĩa là người khác không được.
Triệu Khuê và Hải Đông xuất xứ là bộ đội đặc chủng, trừng trị tên này chỉ là chuyện nhỏ, Lưu Cương vừa rồi ra dấu bọn họ liền hiểu nên từ từ đi theo phía sau hắn. Quả nhiên không bao lâu sau người này liền thành thật chạy trở lại.
Phương pháp của Triệu Khuê và Hải Đông rất đơn giản, Triệu Khuê chạm mặt với người đó một chút, sau đó nói tiền trên người bị mất, cuối cùng lại tìm được ví tiền trên người của người kia.
Ví tiền có giấy chứng minh của Triệu Khuê, bên trong còn có mấy nghìn tiền mặt, nơi đó lại không có theo dõi, tìm ra ví tiền trong người hắn thì cho dù hắn có nhảy song Hoàng Hà cũng rữa không sạch tội nên chỉ có thể kiên trì giải thích, mà Triệu Khuê thì kiên trì muốn báo cảnh sát.
Người này tuy rằng rất cuồng vọng, nhưng không ngốc, hắn biết mình đã rơi vào bẫy của người khác, lúc đó lại có rất nhiều người thấy được ví tiền tìm được trên người hắn, cho dù đi tới đồn cảnh sát thì hắn cũng chỉ có thể cầu xin tha thứ mà thôi.
Triệu Khuê cũng không có báo cảnh sát, nhưng yêu cầu hắn phải nói những lời vừa rồi, nếu không sẽ báo cảnh sát bắt hắn.
Ví tiền tìm thấy trên người hắn trước mặt rất nhiều người, hơn nữa trong ví tiền lại có 3000 nghìn tiền mặt, với những chứng cứ này thì củng đủ để hắn ngồi từ chào năm mới luôn rồi
Sau khi Triệu Khuê đưa ra yêu cầu, hắn lập tức liền hiểu được đối phương là ai, đang tiếc là hắn căn bản không dám phản kháng, trước không nói đối phương nhiều người, hiện lúc đó tình cảnh của hắn rất bất lợi, nếu không đáp ứng thì hắn sẽ gặp nguy.
Cuối cùng hắn chỉ còn cách chạy vội tới, hô vài câu sau đó chạy đi.
Thủ đoạn của Triệu Khuê thật đê tiện, có điều với loại người vô liêm sỉ như hắn thì làm vậy là rất thích đáng.
Nếu như người này không chịu đi, Triệu Khuê sẽ cho hắn một bài học nặng hơn, .
Hết thảy việc này Lý Dương đều không biết, chờ tới khi trở về hắn mới có thể biết được, sau khi biết Lý Dương chỉ lắc lắc đầu chứ không nói gì, người như vậy quả thật cũng nên có chút giáo huấn.
Chuyện người kia xuất hiện chỉ là một khúc nhạc dạo, chờ khi hắn đi khỏi, Lý Dương tiếp tục nhìn hộp trang điểm trên tay.
Hộp trang điểm này có vẽ rất cổ xưa, tạo hình rất giống với thời Minh triều, chất liệu gỗ có vẻ giống Hoàng Lê Mộc, nếu thật sự là làm bằng Hoàng Lê Mộc thì giá trị của hộp trang điểm này sẽ không thấp.
Khẽ thở dài, Lý Dương chậm rãi nói: "Anh bạn, hộp trang điểm này tuy rằng không tồi, nhìn thì rất giống đồ cổ nhưng đây là vật phòng chế thời Dân Quốc, thứ này cũng không phải là Hoàng Lê Mộc mà là loại gỗ bình thường được ngụy trang, có điều dù sao thì nó cũng là đồ cổ, có gía trị sưu tầm nhất định!"
Hộp trang điểm này so với cái bằng Tử Đàn Mộc kia còn kém xa, phỏng chế phẩm thời Dân Quốc giá cả không thể vượt quá 1000 NDt, nếu hắn mua với giá của đồ cổ thời Minh thì khẳng định là bị lừa rồi.
-Thì ra là đồ thời Dân Quốc, cám ơn tiên sinh!
Người cầm hộp trang điểm này cung kính cúi đầu, lúc này mới lui sang một bên, trên mặt hắn còn có chút cô đơn, chuyện này với hắn mà nói không phải là tin tức tốt.
Mấy món đồ kế tiếp được xem xét rất nhanh, có đồ giả cũng có đồ phỏng chế cổ đại, nhưng mà không có thứ nào có giá trị cao, quý nhất chỉ là một cái ghế dựa có giá trị gấn một vạn mà thôi.
-Tiên sinh, ngài xem thứ này của tôi đi!
Lý Dương vừa mới duổi thắt lưng lại có người đi tới, hơn 40 vật chỉ còn vài món là chưa xem xét, nghĩ đến đây Lý Dương cũng có chút bất đắc dĩ, hắn đến đào bảo, không ngờ lại bị ép làm chuyên gia giám bảo.
"Tốt!"
Lý Dương đứng dậy cùng hắn đi ra ngoài, vứa rồi chỉ xem xét những vật nhỏ, người này lại mời hắn ra ngoài, đây khẳng định là một vật lớn.
Thứ này quả thật không nhỏ, nó là một cái giường với 3 mặt chắn, trong số những đồ vật cần xem xét có lẽ nó là thứ lớn nhất.
Giường có 4 loại hình thái, phân biệt là giường nhỏ, giường La Hán, giường khung và giường bạt, hai loại trước có thể nằm, hai loại sau thì phải dùng tới chăn nệm.
Trước mắt là một cái giường La Hán, tên này có nguồn gốc thế nào không ai biết rõ, trướ mắt lời giải thích có vẽ hợp lý nhất là giường này có xuất phát từ La Hán của Thiếu Lâm, cho nên mới gọi là giường La Hán.
Giường La Hán bình thường có 3 mặt chắn, một mặt trong số đó hướng về phía trước, loại giường này từ thời Minh về sau thường dùng để đãi khách, hai người có thể ngồi ở mặt biên giường uống trà, trò chuyện, tán gẫu mệt mỏi còn có thể nằm xuống nghỉ ngơi.
Tạo hình của cái giường này giống như được làm từ đầu thời Minh, trên nó có điêu khắc một ít phong tục thời đó.
"Ai!"
Lý Dương lại thở dài, cái giường này có thể xem như là vật phỏng chế cao cấp, đáng tiếc là người phỏng chế nếu không đem nó ra ngoài quá gấp thì đoán chừng có thể lừa được rất nhiều người.
-Tiên sinh, làm sao vậy?
Người chờ xem xét vừa nghe tiếng thở dài của Lý Dương liền vội vàng hỏi một câu, trong lòng hắn có một dự cảm không tốt.
Lúc này tất cả mọi người đã biết được thực lực của Lý Dương, hơn nữa Lý Dương trước đó nói rất chuẩn xác, nếu như Lý Dương không xem trọng cái giường này chứng minh nó có vấn đề không nhỏ.
-Cái giường này anh mua không ít tiền phải không?
Lý Dương lắc đầu hỏi một câu.
-Tiên sinh thật tinh tường, thứ này tôi mua với giá 20 vạn!
Người kia lập tức gật gật đầu rồi nói, hai mươi vạn để mua một cái giường thời Minh, lại còn là một cái giường con nguyên như vậy thì cái giá này không cao, nhưng nếu nó là vật phỏng chế thì sẽ thiệt thòi lớn.
Suy nghĩ một chút, Lý Dương chậm rãi nói:
-Cái giường này phỏng chế rất cao minh, thân giường cũng dùng tài liệu là Thiết Lực Mộc, hình thức phỏng chế là vật thời Minh, đáng tiếc là bọn họ dùng loại gỗ chắc, nếu không thì vật phỏng chế sẽ càng thêm hoàn mỹ!
Lý Dương vừa nói vừa lắc đầu, loại gỗ chắc Thiết Lực Mộc trên thị trường hiện nay cũng là một loại gỗ quý, cái giường này nếu tính theo giá trị của tác phẩm nghệ thuật thì giá cả cũng khoảng 1 vạn, nhưng không thể xem là đồ cổ được.
-Phỏng chế, xin tiên sinh giải thích cụ thể hơn!
Người nọ sững sốt rồi vội hỏi một câu, trên mặt đã có chút lo lắng.
-Rất đơn giản, đầu thời Minh thì vẫn chưa có đồ bào, loại gổ chắc thì rất cứng, không thể cắt được, vật được làm bằng gỗ chắc phải cuối thời Minh mới thịnh hành, trước đó vốn không thể có thứ này được!
Lý Dương lại chỉ về phía cái giường rồi tiếp tục nói:
-Cái giường này được làm bằng gỗ chắc, tuy nói là màu nước sơn đã được cố ý làm cũ đi, nhưng gỗ chắc thì vẫn là gổ chắc, trong đoạn thời gian đó không thể nào có thể cắt bằng thế này được, chỉ điểm này thôi thì cũng đủ để chứng minh nó là vật phỏng chế!
Lý Dương lại nghĩ tới lời mà Hà lão nói với hắn, chỉ cần không vật không thật thì khẳng định là sẽ có lỗ hổng. Lời này quả thật là không sai, hôm nay xem xét nhiều gia cụ như vậy làm cho người xung quanh gia tăng thêm không ít tri thức, chính hắn cũng có được rất nhiều kinh nghiệm.
-Đúng, tiên sinh nói đúng, tôi cũng nghĩ tới, cái bào phải từ thời giữa và cuối thời Minh mới xuất hiện, trước đó không thể có được, loại gỗ chắc đầu thời minh không thể nào có thể làm bằng phẳng thế này được!
Người turng niên hơn 50 gật gật đầu rồi nói, hắn hiểu biết củng không ít, có điều không giống Lý Dương bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra, Lý Dương phải nói như vậy hắn mới có thể nhớ được.
-Nói như vậy thì cái giường này là giả?
Sắc mặt người kia có chút trắng bệch, học phí sai lầm tới 20 vạn, hắn cũng không phải là phú ông gì, lúc này trong lòng hắn đang rất khổ sở.
-Không thể nói là giả, thứ này dù sao cũng là đồ thật, cũng là Thiết Lực Mộc không tệ, tuy không thể xem là đồ cổ, nhưng nó là một tác phẩm nghệ thuật không tệ, hơn nữa điêu khắc trạm trổ cũng rất tốt, nó vẫn có giá trị sưu tập!
Lý Dương lắc đầu rồi lập tức phản bác, thật giả trong giới đồ cổ có đôi khi rất khó xác định, vật phỏng chế nhưng chất liệu vẫn là thật, thứ giả chỉ là niên đại mà thôi. Chỉ khi nào mà tài liệu làm nên cũng giả thì mới có thể nói nó là đồ giả được.
-Cám ơn tiên sinh!
Người này có chút ảm đạm rời khỏi, Lý Dương khẽ thở dài, lần này hắn sỡ dĩ nói nhiều như vậy là muốn mọi người có thêm chút hiểu biết, về sau mua đồ sẽ cẩn thận hơn, tránh việc bị lừa gạt.
Mặt khác thứ này là vật phỏng chế có giá trị nhất ngày hôm nay, tuy là vật phỏng chế nhưng nó vẫn có giá trị nhất định.
Xem xét xong vật cuối cùng, thời gian đã trôi qua được hơn 2 giờ, lúc này đã là 12 giờ sáng, Lý Dương vội vàng đứng lên từ chối mấy người muốn giữ lại rồi lôi kéo Vương Giai Giai rời khỏi.
Bọn họ xem xét có chút kỳ lạ nên hấp dẫn một ít người, cũng may là bảo bối những người này không phải là gia cụ nên cũng không đưa ra cho Lý Dương xem xét. Trong lòng bọn họ Lý Dương còn trẻ tuổi như vậy, có tài năng ở lĩnh vực gia cụ đã là tốt lắm rồi, bọn họ làm sao dám nghĩ Lý Dương cũng có tài ở những lĩnh vực khác.
-Lý ca, hôm nay anh rất có phong phạm của chuyên gia!
Đi không xa, Lưu Cương liền với giơ ngón tay cái lên với Lý Dương rồi cười nói một câu, Vương Giai Giai bên cạnh cũng nhịn không được gật đầu.
-Đừng nói nữa, giám bảo ở dân gian và giám bảo trong giới đồ cổ không hề giống nhau đâu!
Lý Dương cười khổ lắc lắc đầu, hôm nay chỉ xem xét những vật bình thường, lần này và lần xem xét ở Quang Vinh Bảo Trai là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ở Quang Vinh Bảo Trai những người đó đều rất lễ phép, mặc kệ bọn họ nói cái gì đều chỉ yên lặng nghe, thỉnh thoảng mới có người đưa ra ý kiến khác nhau.
-Người này tuổi không lớn nhưng trình độ rất cao, người như vậy hẳn là có chút danh tiếng, đúng rồi, hắn gọi là gì?
Có người nói ra nghi hoặc của mình làm cho mọi người đều sửng sốt, vấn đề này bọn họ cũng muốn hỏi, vừa rồi vẫn chỉ lo xem xét nên bọn họ quên hỏi tên Lý Dương, chuyện sơ sẩy này làm cho bọn họ cảm thấy rất xấu hổ.