Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 680: Vật làm cho tim Lý Dương đập nhanh

Lý Dương mang theo Vương Giai Giai đi dạo một hồi thì nhận được điện thoại của Hà Kiệt.

Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều người đều ra ngoài ăn cơm, có điều có người thì tìm cơm hộp ăn, có người thì đi tiệm ăn.

Lý Dương và Hà Kiệt tuyệt đối thuộc loại có tiền, nơi bọn họ tới là một quán ăn không tệ.

Quán ăn có phòng xa hoa dánh riêng cho khách quý, Hà Kiệt tìm một gian phòng như thế, khi đi vào, ngồi xuống, Hà Kiệt liền thở ra một hơi.

-Kiệt ca, không cần nản lòng, lần này giám bảo trong 2 ngày, hôm nay không gặp không có nghĩa là sau đó sẽ không găp!

Lý Dương nhỏ giọng khuyên một câu, chỉ nhìn bộ dáng của Hà Kiệt là hắn đã biết được kết quả, mặc kệ thế nào đi nữa thì ít nhất buổi sáng hắn cũng đã mua được một khia trà không tệ, Hà Kiệt thì chẵng có được cái gì cả.

Có điều chuyện kiếm tiện nghi không phải đi đâu cũng gặp, cho dù là Lý Dương có năng lực đặc thù thì ngày hôm nay hắn cũng không kiếm được món gì tốt cả, cái khay trà dù sao cũng chỉ là một vật bình thường mà thôi.

-Ai nói ta ôi không gặp được, hắc hắc, Lý Dương, mau giúp tôi xem thứ này một chút?

Hà Kiệt đột nhiên nở nụ cười, sự chán chường trên mặt liền biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn, trên tay hắn xuất hiện một hộp giấy, hộp giấy này nhìn có vẽ rất tinh xảo.

Lý Dương nhất thời trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ một người nhìn rất ổn trọng như Hà Kiệt lại có một mặt thế này.

-Lão Điền nói thứ này được người ta bán lại, đồ vật này hẳn là không giả, cậu mau giúp tôi xem thử thứ này rốt cuộc là thật hay giả!

Hà Kiệt mở cái hộp ra rồi lấy một cái bình nhỏ màu xanh biết từ bên trong ra đặt trên bàn rồi khẩn trương nhìn Lý Dương.

Thứ này hắn không hỏi ý của Lý Dương mà đã mua chính là vì muốn thử xem nó có phải là hàng tốt hay không và mình có phải là đã kiếm được món hời không, cái bình này cũng không đắt, cho dù là giả thì cũng không có gì.

Nhìn thấy cái bình, hai mắt Lý Dương trừng lớn, hắn cầm cái bình lên rồi hỏi:

-Thứ này anh mua bao nhiêu?

-Ba vạn!

Lý Dương buông cái bình xuống rồi ngẩn đầu lên nhìn Hà Kiệt làm cho Hà Kiệt có chút nổi da gà.

"Ai!"

Lý Dương thở dài một hơi, sắc mặt Hà Kiệt trắng bệnh, trên mặt còn có chút tức giận.

-Thật sự là giả, tôi biết tên kia không đáng tin mà, tên đó diễn thật tốt, không đi làm diễn viên thật là uổng phí!

Hà Kiệt lớn tiếng kêu lên, lão Điền bên cạnh cũng đứng lên, trên mặt hắn còn có chút nghi ngờ. Lão điền làm trong nghề này đã rất nhiều nămnhãn lực xem đồ tuy không có nhưng ánh mắt nhìn người thì vẫn có, lần này là lần hắn nắm chắt nên mới giới thiệu cho Hà Kiệt, nếu như thứ này là giả thì hắn sẽ rất khó ăn nói, lại càng không dễ báo cáo công tác cho người bạn của hắn.

-Ha ha, tôi có nói nó giả sao?

Lý Dương đột nhiên ôm bụng phá lên cười, Hà Kiệt và lão Điền đều ngây người, Vương Giai Giai và Lưu Cương đều kinh nạc trừng mắt nhìn Lý Dương, Lý Dương cười khoa trương như vậy ai mà không biết là Lý Dương vừa mới đùa giỡn với Hà Kiệt chứ?

-Tên này tốt nhỉ, nhanh, nói xem thứ này rốt cuộc là cái gì?

Hà Kiệt sau đó cũng đã hiểu được hắn bị Lý Dương đùa giỡn, lần này giống nư vừa rồi hắn đùa giỡn Lý Dương vậy, có điều báo ứng với hắn cũng có chút quá nhanh à nha, hai chuyện chỉ cách nhau có vài phút mà thôi.

-Tốt, tôi nói, ha ha!

Lý Dương thật vất vả mới ngừng cười, lúc này hắn từ từ nói: "Đây là bình ngọc Hòa Điền, có khoảng cuối thời Thanh, thứ này không lớn, nhưng dù sao cũng là đồ thật, chất lượng ngọc cũng không tệ, Kiệt ca, chúc mừng anh lần đầu không bị gạt!"

-Cái gì, còn chúc mừng tôi lần đầu không bị gạt nữa!

Hà Kiệt nhịn không được trừng mắt, sau đó lại vội vàng hỏi:

-Thứ này giá trị thế nào, có vượt trăm vạn không?

Lý Dương đá há miệng cười thì bị nghẹn, hắn nhìn Hà Kiệt khoảng một phút đồng hồ, cuối cùng mới giơ ngón tay cái lên rồi nói:

-Kiệt ca, anh ngưu, kiếm lời lớn làm gì mà dễ dàng như vậy, thứ này tuy rằng là thật, nhưng giá trị không có cao như anh tưởng, cái bình này cũng chỉ là thứ bình thường, lại không có hoa văn gì, giá cả chỉ khoảng 5,6 vạn, cao hơn là không thể!

-Chỉ có năm sáu vạn!

Hà Kiệt có chút thất vọng, thứ này tua không phải bị gạt còn buôn bán lời không ít, nhưng cũng không đạt tới trình độ dùng để làm quà mừng thợ, 5,6 vạn nghe thì không thấp nhưng trong mắt hắn thì chẳng là gì cả.

Hơn nữa, ngày đó rất có thể sẽ có nhiều người, hắn là con trưởng mà lại tặng một món quả chẳng có chút thu hút này thì sẽ làm mất mặt Hà gia.

-Kiệt ca, anh một không có nhãn lực hai không có vận may, có thể kiếm được thứ này đã là may mắn lắm rồi, anh cũng nên biêt đủ chứ!

Lý Dương hắc hắc nở nụ cười, hắn còn không quên đã kích Hà Kiệt một câu làm cho Hà Kiệt trừng mắt nhìn hắn.

Hiện giờ Hà Kiệt rất yên tâm về lão Điền này, ít nhất thì người này cũng thật tình vì hắn làm việc, hiện tại vẫn còn sớm, còn có một ngày ngày rưỡi, hắn vẫn còn cơ hội.

Lý Dương cũng yên tâm, lão Điền này không tệ lắm, hắn cũng là người biết nhìn người, người như vậy Lý Dương đều muốn lưu lại phương thức liên lạc, sau này nói không chừng sẽ còn phải tìm hắn nhờ giúp đỡ.

Buổi cơm trưa rất phong phú, khi ăn cơm Vương Giai Giai còn kể lại chuyện Lý Dương buổi sáng làm chuyên gia giám định cho mọi người nghe.

Lão Điền rất kinh ngạc, hắn không ngờ người em của Hà Kiệt còn trẻ mà lại có thể trấn trụ nhiều người như vậy.

Ăn cơm xong, mọi người lại trở về, buổi sáng kiếm được một món, Hà Kiệt tuy là không đạt được mục đích nhưng việc này cũng làm cho hắn rất có hứng thú.

Đi tới nơi, Lý Dương cùng Hà Kiệt chia nhau ra, Hà Kiệt còn định đi kiếm tiện nghi, mua đồ xong hắn lại đi tìm Lý Dương nhờ giám định, có lão Điền đi theo, Hà Kiệt cũng tự tin hơn không ít.

Lý Dương hiện tại xem như hoàn toàn không để ý tới lão Điền nữa, sau khi tách ra hắn liền cùng Vương Giai Giai đi về một hướng, buổi chiều hắn cần phải đi đào bảo, nơi này có không ít người có bảo bối, không thể để người khác kiếm tiện nghi trước được.

Hiện tại là hơn một giờ chiều, 2 giờ chuyên gia xem xét mới bắt đầu, có điều hiện tại trong sân đã có không ít người, chuyên gia chưa tới nên bọn họ tụm lại thảo luận vài chuyện.

Lý Dương đi tới chỗ có đông người nhất, nơi này bài bán rất nhiều thứ linh tinh, vừa nhìn là biết ngay nơi này là nơi mà người ham mê đồ cổ tụ tập.

Dựa theo khả năng kiếm tiện nghi thì đồ sứ là khó nhất, bởi vì người biết đồ sứ có rất nhiều, đồ tốt từ sớm đã bị người khác mua rồi. Có điều dựa theo giá trị mà nói thì kiếm tiện nghi trong đồ sứ là có lời nhất, đồ sứ giá trị cao, chỉ cần tìm thấy một món tinh phẩm thì ngay lập tức lời được hơn trăm vạn. Hội giao lưu lần trước, chuyện kiếm tiện nghi phần lớn cũng xoay quanh lĩnh vực đồ cổ, cái Trường Sinh Bát và cái khạp thời Vạn Lịch của Lý Dương cũng thuộc về lĩnh vực đồ sứ.

Bên này có không ít người tụ tập, nơi này có khoảng sáu bảy trăm người, làm thành mấy chục cái tiểu đội, loại cơ hội trao đổi thế này cũng không phải là dễ gặp, rất nhiều người đều bắt chuyện với người xung quanh, phát biểu cái nhìn của mình đồng thời học hỏi kinh nghiệm của người khác.

-Cái này mà cũng dám bán 5 vạn? Anh muốn tiền tới điên rồi à?

Đám người Lý Dương vừa mới tới thì chợt nghe có giọng một người hét lên, Lý Dương theo bản năng nhìn về hướng đó, trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện một tia kinh ngạc.

Chỗ bọn họ đi qua có một nhóm người ham mê đồ đồng cổ, lúc này có hai người đang đứng cạnh nhau, một người trong đó cầm một cái chén đồng, âm thanh nói chuyện là của người còn lại.

-Anh, thứ này là tôi dùng giá này thu mua được, anh không cần thì trả lại, cần gì phải nói như thế chứ!

Người đối diện phẫn nộ nói một câu.

-Lão Trì, chúng ta giao tiếp không phải một hai lần, tôi tin anh nên mới từ Tây An chạy tới đây, không ngờ anh lại đưa cho tôi xem một món đồ bỏ thế này? Tôi hiện tại đã nhìn thấu anh, anh cũng đã bắt đầu lừa gạt, đắc, về sau anh đi đường anh tôi đi đường tôi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, lần này xem như là tôi chạy tới để nhìn rõ bộ mặt một người đi!

Người còn lại dường như đang rất tức giận, nghe hắn nói thì hai người dường như biết nhau, người này dường như bị lừa tới đây để xem một món đồ bỏ.

Những người xung quanh theo bản năng nhìn về phía người cầm gương đồng, bên cạnh hai người này là một cái hộp gỗ, bên trong có vài món đồ đồng linh tinh, có điều phẩm chất thì không được tốt cho lắm.

-Thứ này của anh có thể cho tôi mượn xem được không!

Lý Dương đột nhiên đi tới, nhỏ giọng nói một câu, người vừa la hét kia ngẩn đầu lên, khi nhìn thấy Lý Dương trẻ tuổi hắn liền lắc đầu, lạnh lung nhìn Lý Dương.

Lý Dương còn trẻ như vậy thật sự không làm hắn chú ý được, lúc này hắn còn hoài nghi Lý Dương có phải là dò người trước mặt này gọi tới hay không nữa.

-Được rồi!

Người cầm gương đồng thở dài một hơi sau đó giao cho Lý Dương.

Người này và lão Điền không khác nhau nhiều lắm, điểm khác nhau là hai người làm ăn ở hai lĩnh vực khác nhau, trước mua sau bán kiếm tiền chênh lệch, việc làm ăn này kiếm được rất ít, so về nhãn lực thì nhãn lực của người này tốt hơn lão Điền một chút.

Lần này hắn ra ngoài thật sự tìm được vài món đồ không tệ, đặc biệt là thứ trên tay, thứ này trong mắt hắn tuyệt đối là đồ tốt, chính vì vậy nên hắn mới mời khách quen tới, người khách này cũng chính là gã đứng đối diện vừa la hét. Người khách này buổi sáng lên máy bay, tới giờ này mới tới nơi, khi thấy thứ này hắn liền mắng to một trận.

Điều này làm cho hắn rất không thoải mái, nhưng hắn cũng biết nơi này không phải là nơi cãi cọ, trong lòng tức giận cũng không có cách nào, Lý Dương xuất hiện vừa lúc giúp dỡ cho hắn, giúp cho hắn có cơ hội xuống đài, chính vì vậy hắn mới thuận tay đưa thứ này cho Lý Dương.

Lý Dương cầm cái gương này lên, tim ngay lập tức đập nhanh hơn không ít.

Việc làm cho tim Lý Dương có thể đập nhanh hơn rất lâu rồi chưa xuất hiện, về phần cái gương này, bề ngoài rất bình thường, nhìn giống như là hàng Dân Quốc phỏng chế, giá trị thị trường không quá 5 nghìn.

Sờ gương, Lý Dương có chút mất tự nhiên mở ra năng lực đặc thù, ngay sau đó Lý Dương có chút nhếch miệng, tim hắn cũng đập nhanh hơn không ít...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất