Lấy bảng ra, Vương Cương lớn tiếng kêu lên, rất nhiều người cũng quay đầu lại nhìn tiểu Thuận Thuận một chút, chính là hai vị khách mời khác cũng không ngoại lệ .
Vương Cương mở ra ghi chú trên tay, thần bí cười cười:
- Bây giờ tới lúc tôi công bố đáp án, rốt cuộc là nhà sưu tầm nhỏ của chúng ta lợi hại hơn, hay là hai vị khách mời đoán chính xác hơn, lập tức sẽ biết được !
Vương Cương cố ý dừng lại một chút, người xem và khách mời cũng nhìn chằm chằm vào hắn, không khí của hiện trường hoàn toàn im lặng .
Qua mười mấy giây, Vương Cương làm mọi người được đổi khẩu vị, lớn tiếng hô:
- Chuyên gia cho ra giá đánh giá là, một trăm năm mươi vạn nhân dân tệ, chúc mừng Lý Dương, chúc mừng nhà sưu tầm nhỏ của chúng ta !
- Bộp, bộp ….
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt trong nháy mắt vang lên, Hà Ái Linh còn nịch yêu xoa xoa đầu tiểu Thuận Thuận, tiểu Thuận Thuận càng thêm hưng phấn , cũng ra sức vỗ đôi tay nhỏ bé .
- Chúc mừng Lý Dương có được một phần thưởng của chúng ta, đồng thời chúng ta cũng cho nhà sưu tầm nhỏ một phần thưởng, tin rằng nhà sưu tầm nhỏ của chúng ta trong tương lai nhất định sẽ trở thành nhà sưu tầm lớn!
Nhân viên phụ trách tiến lên đưa hai món quà, Lý Dương một, tiểu Thuận Thuận một, quà của Lý Dương đặt ở trên bàn trước mặt.
Đây là Vương Cương nhất thời sắp xếp, khả năng tùy cơ ứng biến của Vương Cương vô cùng mạnh, đạo diễn Dương không có một chút ý kiến, còn giơ tán thành. Quà nhỏ như vậy bọn họ còn có mấy trăm món, giá trị lại không cao, đưa thêm một món không có bất kỳ tổn thất nào, còn có thể khiến cho không khí càng thêm huyên náo.
- Tuyệt!
Tiểu Thuận Thuận ôm quà, hưng phấn đưa tay hai ngón tay út, để cho khán giả bên cạnh cũng đều cười ầm lên, đứa trẻ đáng yêu đến bất kỳ nơi nào cũng làm cho người ta thích.
Hà Ái Linh, Phương Thục Cầm càng cười đế lệch miệng, so với việc tự mình trả lời còn cao hứng hơn.
- Giáo sư Vương Cương, có thể để tôi hỏi một câu hỏi hay không, tại sao trước đó anh nói mấy món bán đấu giá kia đều cao như vậy, một cái bình lớn như vậy, chỉ đắt hơn so với một cái bát một chút sao?
Khách mời số 3 chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chủ động đưa ra câu hỏi, thanh âm của nàngvô cùng dễ nghe, không hổ cũng là người làm chủ trì.
- Vấn đề này, chúng ta cho mời nhà giám định Trương Dục Lan tới giải thích cho mọi người!
Vương Cương cười cười, vấn đề này hắn có thể giải thích, nhưng lại không phải công việc của người chủ trì, nên để cho chuyên gia làm chuyện này là tốt nhất.
Máy quay lập tức nhắm ngay bàn chuyên gia bên kia, trong ba vị chuyên gia, ngồi ở trung gian chính là Trương Dục Lan, Trương Dục Lan là thành viên hiệp hội sưu tầm, danh tiếng cũng rất cao, đã tham gia hội giao lưu chuyên gia hàng đầu, Lý Dương cũng đã gặp qua một lần .
Người trong giới sưu tầm, nứ nhân có năng lực cũng không nhiều, Trương Dục Lan coi như là một vị, người này còn là chủ tịch đồ cổ Thiên Nhai cổ ra mặt mời tới, chính là Đàm Quốc Hoa cũng không dám nói thêm cái gì .
Trương Dục Lan liếc nhìn Lý Dương kỳ quái, rồi mới nói vào mic:
- Chúng ta vừa rồi nhắc đến cái bát Càn Long kia, là đồ sứ thời Càn Long những năm đầu, khi đó Càn Long nung trong cung là huy hoàng nhất , đốt ra nhiều đồ sứ thuộc hàng tinh phẩm nhất, tương ứng mà nói giá trị liền cao một chút. Cái bình Thanh Hoa hai quai kết nghĩa đào vườn này, là tác phẩm hậu kỳ Càn Long, hơn nữa lưu truyền được mấy món , cộng thêm lại có một điểm khiếm khuyết nho nhỏ, chính là miệng bình có một chút lồi, cho nên hơi ảnh hưởng giá trị , chúng ta căn cứ giá trị thị trường, cho ra giá một trăm năm mươi vạn, dĩ nhiên, tiềm lực món bảo bối này tương lai tăng trị cũng là vô hạn!
- Tôi hiểu, cám ơn giáo sư Trương!
Lưu Tĩnh ngọt ngào nói một câu, Trương Dục Lan nữ sĩ lại nhìn mắt Lý Dương, cuối cùng lắc đầu.
Bà cũng biết Lý Dương, nhưng chỉ thấy qua một lần, trong ấn tượng Lý Dương cũng không phải là trung niên hơn ba mươi tuổi, mặc dù bà cũng nghĩ đến thân phận Lý Dương, nhưng bởi vì kém nhau quá nhiều, cũng chưa từng liên lạc, Trung Quốc người tên Lý Dương rất nhiều.
Huống chi lấy thân phận Lý Dương, tới làm chuyên gia cũng dư sức, càng không cần phải nói để làm khách mời, cảm giác không thực tế .
Trên mặt khán giả cũng đều lộ ra thần sắc chợt hiểu, cảm giác vừa học được không ít.
Đồ sứ cùng thời kỳ, cũng không phải là càng lớn lại càng đáng tiền, còn phải nhìn phẩm chất đốt ra, cho dù là đồ sứ cùng năm đốt ra, bởi vì chất gốm bất đồng, thủ công bất đồng cũng có thể giá trị không giống nhau .
Được chuyên gia giải thích, tiểu Thuận Thuận cười vui vẻ nhất, đạo diễn Dương bên kia làm dấu tay cho Vương Cương, thời gian qua đi rất nhiều , nên tiến hành phần kết.
- Trương Đại Dương, Lưu Tĩnh, mọi người không nên nản chí, hôm nay chúng ta còn có một phần thưởng, người ba lần suy đoán chính xác, có thể mang đi phần thưởng này!
Vương Cương phất phất tay , người xem phía dưới lần nữa yên tĩnh lại .
Lưu Đạt Hòa ngồi ở phòng làm việc của trên ghế sa lon bằng da thật, thân thể ngồi thoải mái .
Trước đây hắn thích ngồi ở chỗ nầy nhất, mỉm cười thuộc hạ đang căng thẳng nói chuyện phiếm, lúc này người căng thẳng đổi thành hắn, cuối cùng để cho hắn cảm nhận được cảm thụ bình thời của những người thủ hạ kia.
Lưu Đạt Hòa năm nay bốn mươi lăm tuổi, hắn có một cha vợ làm Phó chủ nhiệm quốc hội, dưới sự giúp đở của cha vợ, cộng thêm cố gắng của chính hắn, Lưu Đạt Hòa ngồi lên ghế Cục phó công an thường vụ khu.
Lão cục trưởng tuổi cao, cũng nhanh chóng về hưu, bây giờ vô luận là phía trên hay là phía dưới, tiếng hô Lưu Đạt Hòa nhận chức cũng rất cao .
Bốn mươi lăm tuổi , trở thành trưởng cục công an một khu vực ở Bắc Kinh, cũng coi là công thành danh toại, dù sao gia cảnh của hắn không coi là cao, muốn đi lên, nhất định ngừoi để cho hắn dựa vào .
- Hà Trưởng ty, chuyện chính là như vậy, ngài cần, tôi sẽ kể lại cặn kẽ vụ án cho ngài !
Lưu Đạt Hòa cung kính hướng về người trẻ tuổi phía trước mặt, người này so với hắn nhỏ hơn , nhưng ở năng lực mình và người ta lại có khác biệt trời vực. Người ta làm tốt, tương lai rất có hy vọng trực tiếp tiến vào văn phòng trung ương, mà mình , đoán chừng đời này vinh dự lớn nhất cũng chính là ở ngồi vị trí trưởng cục công an khu vực mấy năm .
Người trẻ tuổi đối diện Lưu Đạt Hòa nhíu mày một cái , nhẹ giọng nói:
- Vụ án bây giờ không có sao ?
Lưu Đạt Hòa hơi sửng sờ, vội vàng nói:
- Có, nhưng cũng là thô sơ giản lược, tôi còn chưa sửa lại!
Ngày hôm qua Lưu Đạt Hòa chính là vì Lý Dương xử lý vụ án Lưu cục có liên quan đến Lý Dương, người trẻ tuổi trước mặt hắn này chính là Hà Kiệt, nghe nói ngày hôm qua Lý Dương cùng người ta xảy ra xung đột , còn bị dẫn tới đồn công an , Hà Kiệt cố ý tới hỏi thăm tình hình.
Hà Kiệt nói:
- Thô sơ giản lược cũng được, photocopy cho tôi trước một phần!
Biết tình hình, Hà Kiệt cũng yên tâm rất nhiều , đối với chuyện tiểu Thuận Thuận bị đánh hắn cũng rất căm tức. Hà Kiệt từng ở nhà Lý Dương, rất thích đứa trẻ đáng yêu này, còn cố ý dẫn nó đi siêu thị mua đồ ăn .
- Vâng, ngài chờ chút!
Lưu Đạt Hòa lập tức đứng lên, nhanh chóng nhắc nhở nhân viên , để cho bọn họ photocopy một phần vụ án.
- Theo các anh điều tra, cái người tên Hoàng Hướng Văn này tội không thể tha, hắn tại sao có thể nhởn nhơ bên ngoài thời gian lâu như vậy, về phương diện này, các anh cũng phải nghiêm túc điều tra!
Lấy được tài liệu vụ án, Hà Kiệt vỗ vỗ túi giấy, từ từ nói.
Lưu Đạt Hòa lập tức gật đầu:
- Hà Trưởng ty ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực điều tra , đem này thế lực này một mẻ lưới bắt hết , để cho loại bại hoại như vậy vẫn tồn tại , cũng là lỗi của cục công an chúng tôi!
- Mất bò mới lo làm chuồng, mong là còn chưa muộn, tôi chỉ là vì người bạn mà tới tra một chút tình hình, Lưu cục, quấy rầy rồi!
Hà Kiệt đứng dậy, mỉm cười nói một câu, nói xong liền rời đi, Lưu Đạt Hòa vội vàng tiến Hà Kiệt đi ra, đưa đến cửa cục công an, nhìn xe Hà Kiệt rời đi .
Hà đại thiếu gia hôm nay đột nhiên giá lâm, thật dọa hắn sợ không ít.
Nhưng điều này cũng làm cho hắn hoàn toàn hiểu tầm quan trọng vụ án này, Hoàng Hướng Văn không có khả năng lật ngược tình thế, tất cả người phía sau hắn cũng đều sẽ xong đời.
Nhẹ nhàng thở phào một cái, Lưu Đạt Hòa đi trở về, còn chưa trở lại phòng làm việc, điện thoại trên người lại vang lên .
Nhìn một chút số điện tới, chân mày Lưu Đạt Hòa nhẹ động động, thở vài hơi lấy bình tĩnh, vội vàng nhận điện thoại:
- Vương công tử, vâng, tôi hiểu, vâng, ngay lập tức!
Thời gian điện thoại rất ngắn, cúp điện thoại, Lưu Đạt Hòa còn hơi có chút sợ run, ngay sau đó lắc đầu .
Điện thoại là Vương Phong đánh tới , hắn cũng theo vụ án này, giống như Hà Kiệt cũng muốn hồ sơ vụ án, hồ sơ cặn hiện tại hắn nào có, chỉ có thể lấy trước bản tóm tắt mà ứng phó, vụ án này xem ra cũng phải làm cho nhanh.
Cũng may người tên Hoàng Hướng Văn này không nhiều vây cánh, vụ án cũng không khó làm , nếu là bị lôi xuống, đoán chừng ngay cả hắn cũng sẽ gặp khó khăn .
Trở lại phòng làm việc, Lưu Đạt Hòa lại sai nhân viên đi photocopy vụ án, nếu Vương Phong muốn , vậy hắn sẽ phải đưa, Vương Phong cũng là Đại thiếu gia hắn không đắc tội nổi.
Hồ sơ vụ án vừa photocopy xong, Lưu Đạt Hòa đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại phòng làm việc lại vang lên, do dự một chút, Lưu Đạt Hòa lại đi tới trước nhận điện thoại .
- Là Lưu phó cục trưởng sao, tôi là Hồ Vĩ!
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói xa lạ, Lưu Đạt Hòa gãi gãi đầu, hỏi:
- Hồ Vĩ, Hồ Vĩ nào vậy ?
- Phòng 2 Bộ công an– Hồ Vĩ, anh có thời gian hay không, tôi muốn cùng anh hàn huyên một chút!
Lưu Đạt Hòa chợt run run, điện thoại trên tay thiếu chút nữa cũng không cầm nổi, ngơ ngác nhìn điện thoại.
Đối phương xưng danh, Lưu Đạt Hòa liền nhớ lại người kia là ai, trưởng phòng phòng 2 bộ công an tên là Hồ Vĩ, đây chính là người hiện đảm nhiệm chức thư ký Phó bộ trưởng thường vụ, người hiện đảm nhiệm chức Phó bộ trưởng thường vụ họ Ngô, nghe nói mới chừng năm mươi tuổi, tiếp tục làm ở bộ công an, nhất định sẽ nhận vị trí Bộ trưởng.
Lưu Đạt Hòa vội vàng nói:
- Hồ, Hồ bí thư, tôi, tôi đang có thời gian đây, ngài ở nơi nào , tôi đi hồi báo công việc cho ngài!
Lưu Đạt Hòa căng thẳng, nói chuyện cũng cà lăm.
- Lưu cục khách khí rồi, tôi ở trong bộ đây, anh có thời gian hãy tới một chuyến, tôi có chút việc muốn biết một chút, chính là án cướp đồ cổ ngày hôm qua khu vực các anh xử lý đó, cứ như vậy đi, tôi ở phòng làm việc chờ anh nhé!
Hồ VĨ khách khí nói , nói xong liền cúp điện thoại , Lưu Đạt Hòa sửng sờ, thư ký của Phó bộ trưởng, cũng đang hỏi thăm vụ án này .
Vụ án này càng ngày càng phức tạp, một lát sau, trên trán Lưu Đạt Hòa liền hiện đầy mồ hôi hột, nghĩ thông suốt.
Mấy phút sau , Lưu Đạt Hòa mới chợt phục hồi tinh thần lại , lập tức làm cho người lại đi photocopy một bản, cầm lên hai tập hồ sơ vội vã rời đi, Vương Phong vẫn chờ hắn nữa.
Thấy Vương Phong, Lưu Đạt Hòa cẩn thận đem chuyện thư ký Hồ điện tới nói ra, chuyện này hắn không dám giấu giếm, hắn không biết thư ký Hồ gọi hắn dụng ý gì, vạn nhất là nói giúp chuyện Hoàng Hướng Văn, hắn sẽ bị kẹp ở giữa, hai bên cùng ép, không cẩn thận mình sẽ vạn kiếp không nhấc đầu lên được.
- Thư ký Hồ tìm anh, đó là ý của Ngô bộ trưởng, không sao , anh đi rồi báo cáo là được!
Lời của Vương Phong lại khiến trong lòng Lưu Đạt Hòa run lên, nghe ý của Vương Phong, cũng không phải là thư ký Hồ muốn hiểu tình hình, mà là Ngô bộ trưởng, một vụ án nho nhỏ, ngay cả Bộ trưởng bộ công an cũng bị kinh động , Lưu Đạt Hòa cũng không dám suy nghĩ thêm.
Vương Phong nhìn mấy tập văn kiện , sau đó vung tay lên, nói:
- Anh đi đi, tôi đi trước, đúng rồi, chuyện tôi muốn thứ này không cần nói cho người khác!
Vương Phong rời đi, hắn không có nói cho Lưu Đạt Hòa, muốn hiểu vụ án này thật ra là cha của hắn Vương Toàn Minh, điểm này muốn cho Lưu Đạt Hòa biết, đoán chừng hắn không ngất đi là không thể .
Một vụ án nho nhỏ, kinh động các vị lớn nhỏ, một vị Phó bộ trưởng , còn kinh động thị trưởng đuơng chức, đây cơ hồ là chuyện không thể tưởng tượng.
Khi Lưu Đạt Hòa đi bộ công an hắn còn đang rất căng thẳng, không phải là Hồ Vĩ nói giúp Hoàng Hướng Văn thì tốt rồi , nhưng Hoàng Hướng Văn cũng đủ thảm, nhiều đại nhân vật như vậy nhìn chằm chằm, lúc này chính là Thiên Vương lão tử cũng không cứu được hắn .
Vương Toàn Minh chú ý cái vụ án nhỏ này, chính vì tiểu Thuận Thuận.
Lý Dương và Vương Giai Giai đã đính hôn , Lý Quân Sơn chính là thông gia của hắn, bây giờ thông gia còn đang ở Bắc Kinh, vẫn còn ở trên địa bàn của hắn, cháu trai lại bị người ta đánh, khiến cho hắn rất giận. Chuyện như vậy hắn không bày tỏ thái độ cũng không được, chỉ là vụ án như vậy bây giờ không tiện hắn tự mình ra mặt, chỉ có thể vòng vo một chút, để cho Vương Phong làm người ra mặt.
Về phần Ngô bộ trưởng, vậy thì đơn giản hơn, Ngô Độ chính là con trai của hắn, bây giờ con trai bị vu hãm thành cướp bóc, lại dính dấp đến Hà gia và người của nhà họ Vương, Ngô bộ trưởng tự nhiên phải hiểu rõ ràng chuyện hơn một chút .
Một vụ án nhỏ, một khi vào mắt đại nhân vật, nào sợ chuyện nhỏ nữa, cũng trở thành đại sự .
Hết thảy điều này Lý Dương cũng không biết , lúc này hắn đang rất có hừng nhìn hai bức vẽ xinh đẹp đối diện, đây chính là phần thưởng cho tiết mục hôm nay.
Vương Cương chỉ chỉ bức họa này:
- Trương Đại Dương, Lưu Tĩnh, hai người các bạn không nên nản chí, quà ngẫu nhiên mặc dù không có, nhưng tôi còn có bảo bối đặc sắc hơn, chính là cái này!
- Đây là thời gian trước, công ty bán đấu giá Lợi Đạt bán ra “thanh sơn lục thủy đồ” , Trương Đại Thiên vẽ, bán ra giá hơn ba ngàn bảy trăm vạn!
Ngừng chút, Vương Cương tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, đây không phải là món thật phẩm đó, đây là phục chế phẩm!
- Ha ha!
Khán giả phía dưới cũng đều nở nụ cười, Lý Dương cũng lộ ra nụ cười, món đồ này chính là công ty bọn họ cùng Thiên Nhai hợp tác bán đấu giá, cũng là một món bán đấu giá có giá sau cùng cao nhất trong buổi đấu giá đó, lần này Đàm tổng cũng đang giúp bọn hắn làm quảng cáo .
- Vừa nói phục chế phẩm, mọi người cũng cười, hơn ba ngàn bảy trăm vạn kia, là nói thật đấy, tôi cho ai , người đó dám nhận không?
Lời của Vương Cương để cho mọi người lần nữa nở nụ cười, bức họa này là dùng công nghệ photocopy cao cấp, phục chế cũng không tệ lắm, người không hiểu cũng không phân biệt được có phải là thật hay không, dĩ nhiên, người có chút kiến thức cũng có thể nhìn ra vấn đề bên trong.
Nhưng làm thành phần thưởng, vẽ còn là rất tốt như vậy.
- Được, tất cả mọi người đừng nóng nảy, phía dưới cho chúng ta một tràng vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh vị khách cầm bảo bối đến đầu tiên!
Không khí rộn lên, Vương Cương lại lớn tiếng nói một câu, cửa phía sau từ từ mở ra, một tiểu cô nương chừng hai mươi tuổi nhảy cà tưng từ bên trong đi ra, trên sân khấu còn nổi lên một lớp sương trắng, để cho tiểu cô nương thoạt nhìn giống như là tiểu yêu tinh .
Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, lúc này ngay cả Lý Dương cũng hoàn toàn dung nhập vào trong tiết mục, ngồi đó vỗ tay, tựa như thật sự đang xảy ra ngoài đời, quên hết máy ảnh, máy quay bên cạnh.
Lý Quân Sơn và Hà Ái Linh càng vỗ tay mạnh.
Tiểu cô nương ngồi xuống , không đợi tiếng vỗ tay dừng , liền tự giới thiệu:
- Chào mọi người, tôi tên là Hoàng Tiểu Linh, đến từ Lạc Dương, Hà Nam, tôi mang đến chính là một món bảo bối mẹ tôi sưu tầm, bình Thiên cầu Nhị tiên hòa hợp, tôi tự ra giá là mười vạn, hy vọng tất cả mọi người ủng hộ tôi, ba vị khách mời cũng đều ủng hộ tôi!
- Lý Dương, đây chính là đồng hương với anh, một hồi cần phải chiếu cố nhiều hơn!
Lời của tiểu cô nương vừa nói xong , Vương Cương liền nói với Lý Dương một câu, hai vị khách mời khác cũng đều nhìn Lý Dương một chút. Lúc trước giới thiệu Lý Dương là giám đốc nổi tiếng, cái này “người nổi tiếng” này, đang ngồi cùng những người này , trừ Vương Cương, Lý Dương và người nhà ra, thật đúng là không có người nào khác biết .