Nguồn: truyen360.com
Trương Vĩ cũng không có hỏi Lý Dương nhiều, khối thạch này lúc đầu ông ta tốn ba vạn rưỡi để mua lại, sở dĩ bây giờ nói giá thấp như vậy là sợ Lý Dương nghĩ lại chọn khối bán nguyên thạch vừa rồi hắn hỏi qua, Lý Dương bây giờ cũng không có thiếu tiền.
- Tốt, tôi sẽ chọn hai khối này, ngài vận chuyển dùm tôi!
- Lý Dương vỗ vỗ tay, hai khối Phỉ Thúy giá trị thấp nhất cũng phải gần hai trăm vạn đấy là chưa tính đến giá trị của hai khối Hồng Phỉ Phỉ Thúy kia. Lý Dương có cảm giác hai khối Kim Ngư Hồng Phỉ này giá trị so với khối Phù Dung Phỉ Thúy hắn chọn mua lúc sau lại kém hơn.
- Không thành vấn đề, tôi lập tức cho người vận chuyển lên xe!
Trương Vĩ nhếch miệng cười cười, hai khối cược thạch này đối với Trương Vĩ thì có hay không cũng không sao. Bây giờ đem bán cho Lý Dương để đổi lấy một phần tài chính để lưu động đối với ông ta lại là một kết quả rất tốt, đương nhiện điều kiện quyết định là ông ta không biết đến kết quả sau khi Lý Dương giải thạch.
Cũng may chiếc Volvo của Lý Dương cũng đủ lớn, khối cược thạch lớn kia đặt phía sau vẫn còn thừa khá nhiều không gian. Lý Dương nhìn khối cược thạch rất to bên trong không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng, chờ đến lúc quay về hắn phải tìm người hỗ trợ bê xuống rồi, khối cược thạch lớn như vậy một mình hắn nâng thì không xê dịch nổi một chút.
- Lý lão đệ quyết định à?
Vương Hạo Dân nhìn Lý Dương có chút phức tạp hỏi, Lý Dương hơi sửng sốt nhưng cuối cùng lắc đầu không nói.
Lúc trước Lý Dương đưa ra yêu cầu muốn mua thêm hai khối cược thạch của Trương Vĩ thì Vương Hạo Dân đã nghĩ Lý Dương nhất định sẽ mua thứ tốt nhất, cho dù là không mua khối bán nguyên thạch có khả năng xuất ra Băng Chủng Phỉ Thúy thì cũng phải chọn lựa hai khối có biểu hiện tốt nhất. Cuối cùng không nghĩ tới hắn lại chọn hai khối nguyên thạch trông vô cùng bthg kia.
Chính vì vậy hành động của Lý Dương trong mắt bọn họ lại biến thành cố ý thành toàn cho họ. Lấy hai khối cược thạch biểu hiện vô cùng tầm thường đổi lấy cơ hội trả tiền theo kỳ thì thế nào cũng thấy người được lợi lớn là bọn họ.
Sau khi quét thẻ trả tiền Lý Dương nhân tiện kiểm tra số dư trong tài khoản một chút. Nhìn những con số dài nối đuôi nhau trong tài khoản Lý Dương rất hài lòng gật gật đầu. Trước đây một tháng hắn không thể nào nghĩ đến mình sẽ có biến hóa lớn như vậy, hôm nay chỉ tính riêng tiền mặt thì hắn đã có hơn một ngàn vạn.
Sau khi giao dịch xong thì cũng là lúc Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đi tới Thúy Ngọc Hiên. Trịnh Khải Đạt còn cố ý mang khối Phỉ Thúy mình kiếm được ở Trịnh Châu tới để khoe khoang. Trương Vĩ và Vương Hạo Dân nhìn thấy cũng đỏ mắt thèm thuồng không thôi, quay sang nhìn Lý Dương đỏ ánh mắt, chỉ hận ngay bây giờ không thể lôi kéo Lý Dương đến Trịnh Châu đánh cược vài lần.
Đến tối hai người Trương Vĩ và Vương Hạo Dân vì không biết nên bị hai người Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt hãm hại một trận. Hai người không biết tửu lượng của Lý Dương nên nghe theo lời khích tướng của Trịnh Khải Đạt hướng Lý Dương đấu rượu, cuối cùng hai người đều phải nhờ người chở về nhà. Vương Hạo Dân vốn được xưng hai cân không ngã cuối cũng cũng không trụ được. Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm vui sướng cười lớn đồng thời càng thêm bội phục tửu lượng của Lý Dương. Lý Dương hôm nay cũng phải uống tới ba cân rượu trắng, tửu lượng như vậy thì tuyệt đối phải là cao thủ trong cao thủ.
Sau khi cáo biệt Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, Lý Dương trực tiếp lái xe trở về khu tập thể. Trong khu tập thể có bãi đỗ xe bất quá đều đã chật kín bởi vì Lý Dương trở về quá muộn. Phải mất tới hơn mười phút Lý Dương mới tìm được một chỗ thích hợp để đỗ xe.
Sau khi vất vả mới đỗ được xe thì mong muốn mua nhà riêng của Lý Dương càng thêm mãnh liệt. Đến bây giờ thì việc mua một căn biệt thự nho nhỏ với Lý Dương mà nói đã không phải là vấn đề gì, có lẽ ngày mai phải xin nghỉ một ngày để đi xem qua mấy căn nhà.
Lý Dương trở về phòng lên mạng thì thấy Vương Giai Giai không online nên Lý Dương lên giường nằm xem mấy cuốn sách mới mua hôm nay. Mấy cuốn sách này đều là nói về đồ cổ. Năng lực đặc thù của Lý Dương có thể nhìn ra số tuổi thực sự của một đồ vật bất kỳ nhưng nếu lợi dụng năng lực đặc thù mà không có cách giải thích hợp lý thì cũng không thể nào mà ăn nói với người khác.
Mở một cuốn sách giới thiệu về ngọc cổ Lý Dương lại lắc lắc đầu. Nói lại hắn cùng với Vương Giai Giai đã mười ngày nay không có liên hệ rồi. Từ sau khi trong nhà Lý Dương gặp chuyện không may thì hai người không có gặp nhau trên mạng lần nào.
Đè nén sự xúc động khó hiểu dâng lên trong lòng, Lý Dương lẳng lặng lật xem cuốn sách trên tay, có gì không biết thì mở máy tính lên mạng tra cứu, đến trước lúc đi ngủ thì hiểu biết của Lý Dương với ngọc cổ cũng mở mang thêm không ít, ít nhất phân biệt cổ ngọc thật hay giả thì Lý Dương cũng có thể làm được.
*****************
- Xin chào Lý trợ lý!
- Xin chào!
Sáng thứ hai Lý Dương tới công ty từ rất sớm, so với Trương Ưng còn sớm hơn một chút.
Ngồi trong phòng làm việc của mình Lý Dương nghĩ tại Minh Dương mua một biệt thự tốt một chút. Bây giờ trong tay Lý Dương không thiếu tiền, mua nhà là một việc rất trọng yếu, Lý Dương cũng không muốn sau này phải hối hận.
- Lý Dương, vừa rồi Trương giám đốc gọi điện thoại nói hôm nay không đi làm, ông ta bảo anh thay thế vị trí cho ông ta một ngày!
Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Lý Dương, Lý Dương có chút sửng sốt lập tức lắc đầu cười khổ. Hắn hôm nay vốn định tìm Trương Ưng xin phép nghỉ ai ngờ Trương Ưng lại nghỉ trước cả hắn.
- Như thế nào, cho anh làm công việc của giám đốc mà anh lại không vui sao?
Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên đi tới trước bàn làm việc của Lý Dương, trên mặt lộ ra nét tươi cười sáng lạn, hai cái má lúm đồng tiền nhìn vô cùng đáng yêu.
- Không có!
Lý Dương thở dài một tiếng, hắn xin phép cũng đã khá nhiều lần rồi, nếu hôm nay Trương Ưng có việc thì bất luận thế nào hắn cũng không thể bỏ đấy đi được.
- Thế tại sao trông bộ dạng anh có vẻ mất hứng vậy?
Ngô Hiểu Lỵ nhẹ giọng cười nói, trên mặt có một chút do dự, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Lý Dương, cuối tuần này là đại thọ bảy mươi của ông ngoại tôi, anh có muốn đi chúc thọ ông cùng tôi không?
- Ông ngoại?
Lý Dương trên mặt ngẩn ngơ một lát lập tức nhớ tới chuyện xảy ra ở cổ thành, lập tức gật đầu nói:
- Đi chứ, đại thọ bảy mươi tuổi thì phải hảo hảo chúc mừng một phen!
- Tôt lắm, đến lúc đó tôi tới đón anh, anh cứ ở nhà chờ tôi là được!
Ngô Hiểu Lỵ trên mặt có chút đỏ hồng, nói xong không đợi Lý Dương trả lời đã vội vã đi ra. Lý Dương khó hiểu nhìn theo bóng lưng Ngô Hiểu Lỵ, nhìn nha đầu này thế nào lại có cảm giác là lạ.
Từ giờ đến cuối tuần cũng còn thời gian bốn ngày, lễ vật mừng thọ Lý Dương cũng không có ý định chuẩn bị, khối ấn chương Huyết Kê Thạch đem gói cẩn thận lại là được, Ấn Chương mặc dù quý nhưng Ngô Hiểu Lỵ đối với việc nhà của hắn trợ giúp cũng không ít. Trước đây hai ngày Lý Dương nhận được điện thoại của Lý Thành, anh ta nói trong huyện vừa phê duyệt cho bọn họ thêm hai mươi mẫu đất, chỗ đất được phê duyệt thêm này cũng không để bọn họ phải trả thêm một phân tiền nào, không cần nghĩ nhiều hắn cũng biết đây là công của Ngô Hiểu Lỵ.
Trương Ưng hôm nay không tới nên tất cả công việc đều dồn lên người Lý Dương. Kỳ thực công việc của giám đốc cũng không có gì, chủ yếu là phụ trách tiếp đãi khách hàng, không cần phải quan tâm đến cửa hàng ở phía dưới.
Bây giờ gần cuối năm nên người đến mua trang sức cũng không ít, mới đến mười hai giờ mà Lý Dương đã tiếp đãi ba khách hàng, hơn nữa cũng thành công bán được hai mươi mấy bạn tiền trang sức. Thành tích tiêu thụ như vậy làm cho Lý Dương rất cảm thán, hắn ở lầu một lúc còn là người thử việc làm việc mệt mỏi chết đi sống lại thì thành tích tốt nhất cả một ngày cũng chỉ bằng số lẻ kiếm được từ sáng đến trưa mà thôi.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ