Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 109: Nghịch Lân

Chương 109: Nghịch Lân

- Hi vọng cậu ta có thể thành công.
Quyền ca cũng không có chút tự tin nào, chỉ là nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Ám sát một con sinh vật thần huyết, không ai dám nói chắc chắn, huống chi tên tuổi của cuồng mông vốn không tốt, bọn họ dù sao cũng không quá tin tưởng Hàn Sâm có thể làm được.
Mấy người đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào con sinh vật thần huyết kia, nhưng mà con sinh vật thần huyết kia lại chậm chạp không hề có ý tứ đi uống nước, gặm dây leo màu đen hơn nửa giờ, lại đứng ở trên tảng đá ngủ say như chết.
Bọn Quyền ca đều trở nên sốt ruột, bọn họ chuẩn bị bình dưỡng khí cũng chỉ to bằng bàn tay, dưỡng khí bên trong dù sao cũng có hạn, nếu sinh vật thần huyết này ngủ cả một buổi tối, dưỡng khí bên trong sẽ không kiên trì được thời gian dài như vậy.
Ngay lúc mấy người đều đã sắp phải lạy van con sinh vật thần huyết kia đi uống nước, cuối cùng con sinh vật thần huyết này cũng đã tỉnh ngủ, giống như là nghe được lời khẩn cầu của bọn Quyền ca, liền chậm rãi bò về phía hồ nước, đưa đầu đến bên trên mặt nước, lè lưỡi liếm nước uống.
Nhưng mà sắc mặt của bọn Quyền ca lại hết sức khó coi, chỗ sinh vật thần huyết kia uống nước cách nơi Hàn Sâm ẩn núp hơi xa, nếu như lúc này Hàn Sâm lại bơi qua, sóng nước nhất định sẽ làm sinh vật thần huyết kinh động.
- Làm sao bây giờ?
Tim của bọn Quyền ca đã sắp nhảy tới cổ rồi, khoảng cách xa như vậy, Hàn Sâm căn bản không thể với tới sinh vật thần huyết, chớ đừng nói là ám sát.
Đáng tiếc ánh sáng phía dưới nước quá mờ, bọn họ cũng không thấy rõ Hàn Sâm đang nấp ở dưới nước đến cùng là đang làm gì.
Lúc mấy người bọn Quyền ca đang lo lắng không biết Hàn Sâm sẽ ứng phó với cục diện này như thế nào, đột nhiên nghe thấy ở bên dưới truyền đến một tiếng gầm thảm thiết.
Chỉ thấy con kia sinh vật thần huyết kia ngẩng đầu lên, bên dưới cằm màu trắng có cắm một mũi tên màu đen, cắm vào khá sâu, thân mũi tên chỉ lộ ra gần một nửa ở bên ngoài, lúc này đang có rất nhiều máu dọc theo thân mũi tên chảy xuống.
Không nhìn thấy cái bóng của Hàn Sâm, sau khi con sinh vật thần huyết kia kêu lên thảm thiết, thân thể của nó muốn cuộn lại, nhưng bởi vì hàm dưới bị mũi tên chặn lại, không có cách nào cuộn lại hoàn toàn, giống như là một cái lốp xe bị va vặn vẹo, lộ ra rất nhiều phần trắng ở trên bụng.
Bọn Quyền ca mừng như điên, vội vã gọi ra các loại vũ khí xông tới, nhưng mà dù sao thì sinh vật thần huyết vẫn là sinh vật thần huyết, bị thương như vậy, nhưng lúc lăn vẫn phá nát núi đá, giống như xe ủi đất không ai có thể ngăn cản.
Mấy người bọn Quyền ca không dám trực tiếp chống lại, đều tránh va chạm với sinh vật thần huyết, đang chuẩn bị muốn cùng nó du đấu lại thấy con sinh vật thần huyết kia lăn vào bên trong một hang đá, bộ dáng tựa như muốn bỏ chạy.
Lúc này Hàn Sâm mới cầm lấy Tận Thế Chi Hồn từ trong đầm nước lao ra, bây giờ bọn Quyền ca cũng không có thời gian quan tâm tới hắn, đều đuổi theo vào bên trong hang đá.
Hàn Sâm cũng mau chóng đi theo, tuy rằng con sinh vật thần huyết kia bị thương, nhưng vẫn lăn cực nhanh, lăn một lúc đã không còn nhìn thấy nó ở trong hang đá nữa, cũng may là trên mặt đất có rất nhiều vết máu, mấy người vẫn truy đuổi theo vết máu.
Mũi tên Hắc Châm Phong biến dị có độc có rãnh máu, hơn nữa sinh vật thần huyết kia cuộn lại rồi lăn, nhất định sẽ ép lên mũi tên độc, chỉ có thể càng ngày càng ép sâu vào bên trong, vết thương vẫn không thể khép lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vết máu.
Mấy người xuyên qua hang động từ trên xuống dưới đuổi theo hơn hai giờ, trước mắt đột nhiên sáng ngời, dĩ nhiên đã ra khỏi hang đá, trước mắt là một mảnh bãi đá, trên đất còn có thể nhìn thấy vết máu loang lổ, hiển nhiên là con sinh vật thần huyết kia đã trốn vào trong bãi đá.
- Tiên sư nó, thể chất của con sinh vật thần huyết này thực sự quá đáng sợ, nếu như đổi thành chúng ta chảy nhiều máu như vậy, sợ là đã sớm chết rồi, thế mà nó vẫn còn có thể chạy trốn nhanh như vậy.
Ngón tay cái mắng.
Địa thế bãi đá rất gồ ghề, mấy người không có cách nào sử dụng vật cưỡi, chỉ có thể dùng chân đuổi theo.
Lúc đang đuổi theo, Hàn Sâm đột nhiên nghe được một âm thanh vang lên ở trong đầu:
- Săn giết sinh vật cấp thần huyết Nghịch Lân, thu được thú hồn Nghịch Lân, ăn thịt có thể ngẫu nhiên thu được từ 0 đến 10 điểm thần gen.
Hàn Sâm ngẩn ngơ, vạn vạn lần không nghĩ tới Nghịch Lân lại bị chết như vậy, càng không nghĩ tới bản thân lại đột nhiên đạt được thú hồn như thế, hầu như khiến cho hắn không kịp phản ứng.
Thấy Hàn Sâm đột nhiên ngừng lại, bọn Quyền ca vội vã nhìn sang Hàn Sâm hỏi:
- Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?
- Nghịch Lân chết rồi.
Hàn Sâm nói.
- Nghịch Lân?
Mấy người bọn Quyền ca đều ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại được, Nghịch Lân là tên của con sinh vật thần huyết kia, bọn họ lập tức vui mừng khôn xiết.
- Mũi tên của cậu có độc?
Quyền ca liền vội vàng hỏi.
- Có, nhưng mà hình như độc tính cũng không mạnh đến mức có thể giết chết sinh vật thần huyết.
Hàn Sâm cũng hơi nghi hoặc một chút.
- Nhất định là con Nghịch Lân kia cuộn lại quá mạnh, làm cho độc tiễn cắm càng sâu, cắm vào trong đầu nó cũng không chừng.
Ngón áp út nói.
- Có lẽ thế, rất có thể, chúng ta mau mau tới đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Ngón tay cái vội vàng nói.
Mấy người hưng phấn đi theo vết máu tiếp tục đuổi về phía trước, vòng qua một hẻm núi, bọn họ rốt cục nhìn thấy con Nghịch Lân đã chết kia.
Nhưng mà mấy người cũng không nhịn được ngẩn ra, có chút không giống như trong tưởng tượng của bọn họ, đúng là Nghịch Lân đã chết rồi, nhưng mà hình như không phải chết ở dưới mũi tên độc của Hàn Sâm.
Chỉ thấy một con chim lớn thân cao trên ba thước, toàn thân như được đúc bằng bạc trắng, đôi mắt chim giống như huyết hồng ngọc, bên trong lông trắng bạc hình như có ánh sáng lưu chuyển, đang dùng đôi móng vuốt màu bạc giống như móc câu kia xé vảy giáp của Nghịch Lân ra, vảy giáp mà binh khí thần huyết đều khó có thể chém vỡ kia lại bị móng vuốt của con chim lớn màu bạc xé ra như thế, sau đó từng miếng một ăn máu thịt ở bên trong.
Hàn Sâm giờ mới hiểu được, quả nhiên không phải do tên độc của hắn giết chết Nghịch Lân, mà là chuyện tốt do con chim lớn màu bạc này làm ra, chỉ là không biết tại sao thú hồn lại rơi lên trên đầu hắn.
- CMN, lại là một con sinh vật thần huyết, hơn nữa còn là sinh vật thần huyết loại phi hành!
Ngón tay cái kinh ngạc kêu ra thành tiếng.
Lời này của ngón tay cái vừa phát ra, mấy người bọn Hàn Sâm và Quyền ca đều biến sắc, con chim lớn màu bạc đang ăn uống vui vẻ kia lập tức dùng cặp mắt đỏ như máu giống như bảo thạch nhìn sang phía bọn họ bên này, trong chớp mắt phát hiện ra mấy người bọn họ, mắt chim lóe lên một tia hung tàn, hai cánh rung lên, giống như đám mây màu bạc che trời, bay nhào tới mấy người bọn họ.
- Chia ra chạy!
Quyền ca quát to một tiếng liền xoay người chạy, con chim lớn màu bạc này vô cùng mạnh mẽ, không phải bọn họ có thể chống lại được, liền vảy giáp cứng rắn như của Nghịch Lân đều không chống đỡ được móng vuốt của nó, bọn họ lấy cái gì để đấu.
Hàn Sâm cũng không nói hai lời, nhắm đúng một phương hướng liền liều mạng chạy.
Mấy người chia nhau ra chạy, nhưng lúc Hàn Sâm quay đầu nhìn lại, lập tức kêu to xui xẻo, con chim lớn màu bạc kia một mực đuổi tới phía này của hắn, đôi mắt chim hung tàn giống như có máu tươi lưu động, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- CMN, lẽ nào là ông trời đố kỵ mình đạt được thú hồn thần huyết?
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm chửi một câu, sử dụng toàn bộ sức lực liều mạng chạy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất