Chương 111: Vinh Diệu Tí Hộ Sở
Xa xa nhìn thấy có mấy người trẻ tuổi đang vây bắt một con dị sinh vật có bộ dáng sư tử, Hàn Sâm cảm thấy mình vẫn không bị ông trời vứt bỏ, vận may vẫn chưa dùng hết.
Hàn Sâm thu hồi tất cả thú hồn lại, thu hồi dao găm vào trong tay áo, chậm rãi đi về phía những người trẻ tuổi kia, đợi sau khi bọn họ săn giết được con dị sinh vật kia mới mở miệng nói:
- Các vị, không biết tôi có thể hỏi thăm một chút hay không, nơi này là nơi nào, tôi bị lạc đường.
Mấy người trẻ tuổi kia đang ở trong hưng phấn do săn giết được dị sinh vật, nghe thấy tiếng nói đầu tiên là cả kinh, đều cầm vũ khí hướng tới phía Hàn Sâm, sau đó nhìn thấy Hàn Sâm mang dáng vẻ chật vật, quần áo còn đang dính máu, lập tức lòng cảnh giác giảm đi hơn nửa.
- Làm sao một mình anh lại chạy đến nơi này?
Một người trẻ tuổi mặc áo giáp thú hồn nửa người, vẫn có chút nghi ngờ đánh giá Hàn Sâm hỏi.
- Tôi đi cùng với mấy người bạn, cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo, đụng phải một con sinh vật thần huyết biết bay, liền chia nhau ra chạy, có thể sống đã là vận may ngất trời rồi.
Hàn Sâm nửa thật nửa giả nói.
- Sinh vật thần huyết? Ở nơi nào?
Mấy người trẻ tuổi cả kinh nói.
- Tôi cũng không biết bây giờ con sinh vật thần huyết kia đang ở đâu, tôi nhảy vào trong sông trốn được một mạng, bị trôi đi không biết bao xa, nếu cách anh muốn đi tìm, có thể dọc theo dòng sông đi lên xem một chút, chỉ là không biết nó còn có ở đó hay không.
Hàn Sâm dừng một chút, lại nói:
- Có thể nói cho tôi biết đây là chỗ nào hay không?
Một cô gái có đôi mắt to mở miệng nói:
- Chúng tôi cũng không biết nơi này là nơi nào, nhưng nếu anh muốn về Tí Hộ Sở, đi về phía tây, đại khái đi khoảng một tháng liền có thể trở về Vinh Diệu Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm nghe xong hơi ngẩn người, Vinh Diệu Tí Hộ Sở, đó không phải là Tí Hộ Sở của Tuyết Long Nhạn và Lâm Bắc Phong hay sao? Hắn lại chạy đến lân cận Vinh Diệu Tí Hộ Sở, cũng không biết đã bị con sông lớn kia cuốn đi bao xa.
Dọc theo đường này không gặp phải đại tai đại nạn, thật sự quá may mắn rồi.
Người trẻ tuổi mặc áo giáp thú hồn nửa người kia đánh giá Hàn Sâm một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Xem tình huống bây giờ của anh rất không ổn, vừa vặn chúng tôi cũng đang định đi về, nếu như anh chịu bỏ tiền ra, chúng tôi có thể mang anh cùng trở lại.
Hàn Sâm cười khổ:
- Anh thấy dáng vẻ bây giờ của tôi giống như là có tiền sao?
- Có thể làm một cái hợp đồng trước, sau khi trở lại Tí Hộ Sở rồi tính.
Người trẻ tuổi nói.
- Anh muốn bao nhiêu tiền?
Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi hỏi, hắn hoàn toàn không quen thuộc nơi này, theo bọn họ trở lại, chí ít cũng không cần lo lắng sẽ bị lạc đường.
- Mười vạn.
Người trẻ tuổi nhìn Hàn Sâm đeo cung tên trên người một chút, cắn răng nói:
- Xem ra anh cũng đã bị thương, chúng tôi có thể cho anh thuốc trị thương, còn có thể cung cấp cho anh một ít đồ ăn, thịt của sinh vật nguyên thủy.
Mấy người trẻ tuổi khác đều hơi giật mình với giá mà thanh niên này đưa ra, mười vạn cũng không phải là một con số nhỏ.
- Được, nhưng chỉ sau khi tôi trở lại Tí Hộ Sở thì mới trả được.
Hàn Sâm giang hai tay ra nói, thu hoạch một chuyến này cũng đã đủ lớn, có thể an ổn trở lại Tí Hộ Sở mới là quan trọng nhất, mười vạn đối với hắn bây giờ cũng không phải nhiều.
Chỉ hơi đáng tiếc là xem ra bây giờ, hắn không kịp trở về tham gia cuộc chiến xếp hạng Thần Tử rồi.
Nhưng mà cũng không phải vấn đề gì quá lớn, bỏ quyền thi đấu cũng có thể đạt được vị trí thứ 10, vẫn có thể ngẫu nhiên lấy được thú hồn thần huyết, chỉ là bỏ qua trận chiến với Lâm Phong quả thật hơi đáng tiếc.
Lần này đi ra tuy rằng phải bỏ qua cuộc chiến xếp hạng Thần Tử, nhưng lại đạt được một cái thú hồn thần huyết, đối với Hàn Sâm thì chuyện này tuyệt đối hơn xa so với xếp hạng Thần Tử gì đó, cho dù lấy được quán quân cũng không có chỗ tốt gì mang tính thực chất cả, để cho Hàn Sâm chọn lại 100 lần, hắn vẫn sẽ đi, nhưng mà có thể không chật vật như vậy thì sẽ tốt hơn.
- Thành giao.
Người trẻ tuổi vô cùng mừng rỡ lấy giấy bút viết một cái hợp đồng đơn giản, sau khi để Hàn Sâm kí xong, liền cho Hàn Sâm một ít nước và thức ăn.
Sau khi hai bên giới thiệu từng người, cô gái mắt to kia giúp đỡ Hàn Sâm xử lý vết thương trên người, khi cô xốc quần áo trên lưng Hàn Sâm lên, nhìn thấy vết thương do con chim lớn màu bạc kia lưu lại, cô liền sợ hãi suýt chút nữa kêu lên.
Vết thương lớn cả thước, chênh chếch nằm ngang ở trên lưng Hàn Sâm, máu thịt tràn ra nhìn vô cùng doạ người, nhưng mà đã không còn chảy máu nữa.
Hàn Sâm mừng thầm lúc đó mình đã vào trong nước, lại có áo giáp thần huyết chống đỡ, còn có bao đựng đồ ở sau lưng cản lại một chút, một trảo kia mới không thương tổn tới xương cột sống của hắn, bằng không thì hắn đã sớm chết rồi.
Bây giờ thương thế kia nhìn có vẻ khủng bố, nhưng mà lấy thể chất của hắn, hơn nữa còn có Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, liền không tính là trọng thương, thương thế cũng sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu hơn.
Cô gái kia dùng cồn rửa vết thương, thoa thuốc băng bó cẩn thận, mấy người trẻ tuổi cũng than thở Hàn Sâm mạng lớn, như vậy đều không bị sinh vật thần huyết giết chết.
Mấy nam thanh niên xử lý con dị sinh vật giống như sư tử, lượm củi gỗ đốt lên một đống lửa, đặt một khối thịt lớn lên trên, sau khi nướng chín còn chia cho Hàn Sâm một miếng.
Hàn Sâm cũng không khách sáo, cầm lấy liền ăn, bây giờ hắn xác thực cần bổ sung thể lực gấp.
- Ăn thịt Hoàng Sư nguyên thủy, thu được 0 điểm gen nguyên thủy.
Hàn Sâm theo mấy người trẻ tuổi này đi hai ngày, rất nhanh đã trở nên quen thuộc, tâm địa của mấy người trẻ tuổi này đều không xấu, bởi vì xuất thân đều rất bình thường, thực lực bản thân cũng giống như vậy, không có tổ chức lớn nào chịu thu nhận, mấy người liền cùng nhau kết bạn đi ra săn giết dị sinh vật.
Tuy rằng thực lực không đủ, không dám đi trêu chọc dị sinh vật lợi hại, đều chỉ tìm kiếm dị sinh vật nguyên thủy lạc đàn để ra tay, tuy rằng thu hoạch cũng không nhiều, nhưng cũng không có nguy hiểm quá lớn.
Tình hình của bọn họ còn tốt hơn Hàn Sâm lúc trước rất nhiều, khiến cho Hàn Sâm có một chút đồng tình, mấy người cọn họ còn có thế đồng tâm hiệp lức săn giết dị sinh vật, lúc trước chỉ có một mình Hàn Sâm, liền sinh vật nguyên thủy đều không giết được.
Có thuốc trị thương cùng đồ ăn bổ sung, thương thế của Hàn Sâm tốt lên rất nhanh, thể chất của hắn vốn đã rất tốt, hơn nữa mỗi ngày đều vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, chỉ qua mấy ngày, vết thương trên người đã không có gì đáng lo ngại nữa.
- Không ổn, là bầy Hắc Vĩ Độc Hầu, chạy mau.
Ngày đó sau khi đi tới một chân núi, đột nhiên nghe thấy có tiếng thú gào, mấy người trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn thấy có mấy bóng đen từ trên núi đang lao xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, đầu lĩnh Từ Hướng Tiền quát to lên một tiếng.
Mặc dù Hắc Vĩ Độc Hầu chỉ có kích cỡ tương đương với con mèo, thế nhưng nó chính là sinh vật nguyên thủy, hành động nhanh nhẹn như gió, hơn nữa trên đôi móng vuốt có chứa độc tố, nếu để cào bị thương thì sẽ rất phiền phức, nhìn thấy đám Hắc Vĩ Độc Hầu từ trên núi lao xuống kia ít nhất cũng có mười mấy con, trong lòng mấy người trẻ tuổi đều cả kinh.
Một hai con Hắc Vĩ Độc Hầu thì bọn họ vẫn có thể chống lại được, nhưng chỗ này có tới mười mấy con, nếu như bị đuổi theo, sợ rằng khó có thể tránh thoát độc thủ.
Nhưng mà nơi này đều là đường núi, bọn họ làm sao có thể chạy thoát khỏi đám Hắc Vĩ Độc Hầu đã quen thuộc với địa thế, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Vù!
Một tiếng dây cung rung động vang lên, sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của một con khỉ truyền đến, mấy người bọn Từ Hướng Tiền quay đầu nhìn lại, thấy một con Hắc Vĩ Độc Hầu bị một mũi tên màu đen bắn thủng đầu lâu, trực tiếp nằm chết ở trên mặt đất, mà người giương cung bắn tên chính là Hàn Sâm.
- Hàn Sâm, đi mau, Hắc Vĩ Độc Hầu quá nhiều, giết không hết, bị chúng nó vây lại sẽ rất phiền phức.
Cô gái mắt to Lý Tiểu Cô quay về phía Hàn Sâm vội vã hô lên.