Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 132: Thần Huyết Thú Hồn

Chương 132: Thần Huyết Thú Hồn

thần huyết Hồ Vương thấy Hàn Sâm bắn tới một mũi tên, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, không thèm nhúc nhích nhìn bọn Hàn Sâm rơi xuống vách núi, trong mắt tràn đầy khoái ý.
Nhưng rất nhanh, thần huyết Hồ Vương đã lộ vẻ kinh hãi, một mũi tên kia của Hàn Sâm không phải bắn về phía nó, mà là bắn vào con mắt chỉ lớn bằng hạt đậu của Nham Thạch Sa Trùng màu vàng.
Thân thể Nham Thạch Sa Trùng màu vàng lớn như vậy, nhưng mắt chỉ bằng hạt đậu, hơn nữa còn giấu sau một lớp vỏ nham thạch, rất khó bị người phát hiện.
Nhưng Hàn Sâm không chỉ phát hiện ra, mà còn bắn một mũi tên trúng mắt của Nham Thạch Sa Trùng màu vàng, sau đó chỉ nghe Nham Thạch Sa Trùng màu vàng hét thảm một tiếng, nó như phát điên lao về phía Hàn Sâm và Đại Bạch Hùng vốn đã lao ra khỏi vách núi.
thần huyết Hồ Vương có trí tuệ cực cao, nhưng con Nham Thạch Sa Trùng màu vàng này lại có trí tuệ rất thấp, gần như chỉ làm việc theo bản năng, lần này nó bị thương nên rất tức giận, khiến nó liều lĩnh xông lên.
thần huyết Hồ Vương muốn ngăn cản cũng không được, vội vã nhảy xuống từ trên lưng Sa Trùng Vương màu vàng, mà con Nham Thạch Sa Trùng màu vàng to lớn lại đang nổi giận kia lập tức lao ra vách núi.
Vương Manh Manh bị Hàn Sâm ôm vào trong ngực, nghe lời Hàn Sâm nói, không chút nghĩ ngợi trực tiếp thu Đại Bạch Hùng về, sau đó chỉ cảm thấy mình bị Hàn Sâm ôm, nhưng vẫn không rơi xuống dưới.
Chờ tới khi thân thể khẽ chấn động, hai chân có cảm giác đã tiếp xúc với mặt đất, nhưng lại không có cảm giác bị chấn động quá lớn, dường như cô chỉ là nhảy xuống từ độ cao một hai mét vậy.
Vương Manh Manh kinh ngạc mở mắt ra, lại phát hiện bọn họ đã ở phía dưới vách núi cao trăm mét cao kia, nhưng cô và Hàn Sâm đều không bị sao cả.
Vương Manh Manh kinh ngạc há to miệng muốn nói gì đó, nhưng lại thấy con Nham Thạch Sa Trùng màu vàng to lớn kia lại ầm ầm rơi xuống, giống như một trái bom hạng nặng mạnh mẽ rơi xuống đống nham thạch.
Oành một tiếng, lớp vỏ cứng rắn màu vàng kia bị vỡ thành năm bảy mảnh, nước dịch, máu thịt và nội tạng bắn tung tóe bốn phía, một vùng đá vụn đều bị làm bẩn.
- Săn giết thần huyết Sa Trùng Vương, thu được thú hồn Sa Trùng Vương, ăn thịt có thể ngẫu nhiên thu được từ 0 đến 10 điểm thần gen.
Tiếng thông báo vang lên trong đầu, khiến Hàn Sâm cao hứng đến suýt bật cười.
Con thần huyết Hồ Vương kia đang đứng trên vách núi, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc nhìn hắn.
- Đi thôi.
Hàn Sâm triệu hồi ra vật cưỡi Tam Nhãn Thú biến dị, trực tiếp ôm lấy Vương Manh Manh, đi về phía ngược lại với thần huyết Hồ Vương.
- Chúng ta không mang theo chút thịt của Nham Thạch Sa Trùng màu vàng kia sao?
Vương Manh Manh giật mình hỏi.
- Trùng lớn như vậy, tổng cộng cũng chỉ có mười điểm thần gen, cho dù chúng ta ở đây ăn một tháng, e là cũng không lấy được một điểm, hơn nữa thời tiết ở nơi này nóng như thế, thịt không tới hai ngày sẽ thối rửa, hay là thôi đi.
Hàn Sâm mỉm cười nói.
Dị sinh vật quá lớn thực sự không có cách nào để ăn, đây là là chuyện không có biện pháp, nhưng Hàn Sâm lại có thêm một thần huyết thú hồn, hơn nữa còn có thêm một thú hồn Độc Giác Sa Hồ biến dị, chuyến này coi như đã kiếm lời.
Điểm đáng tiếc duy nhất chính là giết nhiều Độc Giác Sa Hồ biến dị như vậy, thêm cả một con thần huyết sinh vật, nhưng một miếng thịt cũng không ăn được.
Hàn Sâm giành chút thời gian liếc mắt nhìn hai thú hồn mà mình vừa có được, sau đó sắc mặt có chút đau khổ.
Độc Giác Sa Hồ biến dị là vật cưỡi, cái này còn được, dù Hàn Sâm không dùng đến, hắn còn có thể dùng để đổi đồ vật, hoặc trực tiếp bán đi.
Lừa đảo nhất chính là Sa Trùng Vương vàng thế mà lại là một sủng vật thần huyết thú hồn.
Hàn Sâm nuôi Miêu Quân lâu như vậy, Miêu Quân vẫn không thể thăng cấp, gia hỏa này lại là thần huyết, trời mới biết nó phải ăn bao nhiêu thịt mới thăng cấp, có sức chiến đấu.
Hơn nữa thần huyết sủng vật phải được ăn thị cấp thần huyết, nếu không hiệu quả sẽ rất kém.
Hàn Sâm thật sự không còn gì để nói, thị thần huyết hắn còn không đủ ăn, lấy đâu ra thịt để nuôi nó chứ.
Hàn Sâm thử triệu hoán ra Sa Trùng Vương màu vàng, vốn Hàn Sâm còn tưởng rằng sẽ là một con sâu rất lớn, nhưng sau khi triệu hoán ra mới phát hiện, con sâu này chỉ lớn bằng một con tằm màu vàng, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy phong của con Sa Trùng Vương kia.
- Sư huynh, tại sao chúng ta nhảy xuống từ vách núi cao như vậy mà không có chuyện gì?
Vương Manh Manh vừa đi đường vừa nghi ngờ hỏi Hàn Sâm.
Lúc đó sau khi rơi xuống vách núi, cô sợ hãi đến mức nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không nhìn thấy mình nhảy xuống thế nào.
Thực ra cho dù cô không nhắm mắt lại cũng không nhìn thấy, lúc đó Hàn Sâm có dùng tay che kín hai mắt của cô, sau đó tự nhiên là dùng hai cánh Tử Vũ Lân Long, nếu không bọn họ nhảy xuống từ chỗ cao như vậy, làm sao có thể không có chuyện gì được.
- Bởi vì sư huynh của em biết khinh công.
Hàn Sâm cười nói.
- Khinh công kia lợi hại như vậy, sư huynh có thể dạy cho em hay không.
Vương Manh Manh sùng bái nhìn Hàn Sâm.
- Bí kíp độc môn, truyền nam không truyền nữ, ngay cả vợ hay con gái cũng không thể truyền, em nói anh có thể truyền cho em hay không?
Hàn Sâm cười nói.
Hàn Sâm không muốn trở về săn giết thần huyết Hồ Vương, con thần huyết Hồ Vương này rất xảo trá, đến lúc cuối nó còn không chạy đi mà vẫn đứng trên vách núi nhìn xuống, giống như muốn dẫn dụ Hàn Sâm quay lại giết nó, Hàn Sâm nhìn ánh mắt của nó đã cảm thấy nhất định có vấn đề gì.
Nếu như chỉ có một mình Hàn Sâm, có lẽ hắn sẽ thử một lần, nhưng ở đây có thêm Vương Manh Manh, Hàn Sâm đành từ bỏ suy nghĩ mạo hiểm.
Con thần huyết Hồ Vương kia là dị sinh vật giả dối nhất mà hắn từng gặp, Hàn Sâm có cảm giác nó còn đáng sợ hơn cả con Ngân Sắc Đại Điểu nọ.
Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên không thể tiếp tục nữa, Hàn Sâm mang theo Vương Manh Manh trở về, đến khi ra khỏi sa mạc thì gặp lại đám ma cờ bạc.
Bọn họ đều không sao, chỉ bị thương nhẹ, đều là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn.
Sau khi mọi người bàn bạc, quyết định ở ngoài rìa Đại Sa Mạc Bạch Ma săn giết thêm một chút dị sinh vật, không dám tiến sâu vào trong.
Bọn họ vừa vào Đại Sa Mạc Bạch Ma, đã gặp phải sinh vật thần huyết đáng sợ như vậy, mọi người thật sự bị dọa sợ, đặc biệt là bọn họ còn có nhiệm vụ bảo vệ Vương Manh Manh.
Hàn Sâm quyết định nhanh chóng trở về, chờ sau này tự mình sẽ đến đây một lần, đi vào sâu hơn để tìm kiếm.
Nhiệm vụ lần này hữu kinh vô hiểm hoàn thành, Tần Huyên cũng coi như thoả mãn với biểu hiện của hắn, bởi vì Vương Manh Manh rất sùng bái Hàn Sâm, cho nên trực tiếp quyết định mời Hàn Sâm trở thành người bảo vệ cho cô khi ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Sâm có thể nhận được một tấm thẻ cấp S của Thánh Đường làm khen thưởng.
Nhưng phải đợi sau khi ba loại gen của Vương Manh Manh ngoại trừ thần gen đầy đủ, nhiệm vụ bảo vệ của Hàn Sâm mới được tính là hoàn thành, lúc đó mới có thể nhận được thẻ Thánh Đường cấp S.
Rời khỏi thế giới Tí Hộ Sở về tới trường học, Hàn Sâm chuẩn bị tiếp tục tập lái chiến giáp.
- Lão tam, cậu đã trở về, xảy ra đại sự rồi.
Nhưng Hàn Sâm vừa về tới ký túc trong trường học, ba người lão Thạch vô cùng kích động kéo hắn lại.
- Đại sự gì?
Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
- Lý Ngọc Phong, đệ nhất cao thủ câu lạc bộ Thượng Đế Chi Thủ, công khai khiêu chiến với cậu trên diễn đàn của trường.
Hai mắt lão Thạch tỏa sáng nói.
- Tôi lại không biết y, y khiêu chiến tôi làm gì?
Hàn Sâm khó hiểu nói.
- Ha ha, trong trường học có người nào không biết Lý Ngọc Phong là người theo đuổi Kỷ Yên Nhiên, cậu lại dùng ID như vậy, hiện tại trong trường học mọi người đều nghĩ cậu là Bạn Trai Của Kỷ Yên Nhiên, Lý Ngọc Phong không tìm cậu liều mạng mới là lạ, y không biết câu là ai, nên mới đăng lên bảng tin trường học công khai khiêu chiến cậu, còn nói nếu cậu thua nhất định phải bỏ tài khoản kia hoặc là không sử dụng tài khoản kia nữa, đồng thời còn phải xin lỗi Kỷ Yên Nhiên.
Lữ Mông vô cùng hả hê nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất