Chương 131: Sa Trùng Vương
Chờ con thần huyết Hồ Vương kia phẫn nộ khập khễnh leo lên cồn cát một lần nữa, mấy người Hàn Sâm đã từ giữa đàn hồ xông ra.
Gần như không một chút do dự, Hàn Sâm hô lớn gọi Vương Manh Manh:
- Triệu hoán vật cưỡi của cô ra đi.
Vương Manh Manh vội vàng triệu hoán Đại Bạch Hùng ra rồi nhảy lên, Hàn Sâm cũng nhảy lên theo, Vương Manh Manh vội vã ra lệnh cho Đại Bạch Hùng toàn lực đào tẩu.
Mấy người chạy trốn phía trước, phía sau đàn hồ liều mạng đuổi theo, nhưng đại đa số đều không đuổi kịp vật cưỡi biến dị của đám Tô Tiểu Kiều, chỉ có một số Độc Giác Sa Hồ biến dị mới có thể đuổi theo.
Hàn Sâm vốn cho rằng con thần huyết Hồ Vương kia đã bị thương, chỉ cần nó không đuổi theo, đàn hồ kia chẳng mấy chốc sẽ dừng lại.
Nhưng không bao lâu sau, đám người Hàn Sâm lại nghe thấy một tiếng thét dài quái dị, quay đầu nhìn lại khiến tất cả mọi người run sợ.
Chỉ thấy con thần huyết Hồ Vương bị Hàn Sâm bắn bị thương chân trước, lúc này lại đang đứng trên đầu một con Nham Thạch Sa Trùng giống như được đúc ra từ vàng, đầu của nó còn lớn hơn cả đầu xe lửa, đang nhanh chóng đuổi tới.
thần huyết Hồ Vương đứng trên đỉnh đầu Nham Thạch Sa Trùng màu vàng, gào thét phẫn nộ nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
- Đậu xanh, con thần huyết Hồ Vương kia thật sự thành tinh rồi, sao nó lại có thể ra lệnh cho cả Nham Thạch Sa Trùng thế, con Nham Thạch Sa Trùng kia không phải cũng là cấp thần huyết chứ?
Tô Tiểu Kiều hô lớn.
Mọi người thấy con Nham Thạch Sa Trùng màu vàng kia đang nhanh chóng chạy tới, khoảng cách tới chỗ bọn họ càng ngày càng gần, trong lòng mấy người đều hoảng sợ.
- Các anh chạy về phía đông, tôi đi phía tây.
Hàn Sâm nói xong để Vương Manh Manh ra lệnh cho Đại Bạch Hùng chạy về phía tây.
Hiện tại Vương Manh Manh đã tin tưởng Hàn Sâm một cách mù quáng, Hàn Sâm nói cô làm gì thì cô sẽ làm ngay, không chút do dự.
- Cậu phải cẩn thận.
Ma cờ bạc hiểu ý của Hàn Sâm, quay sang dặn dò Hàn Sâm một tiếng rồi mang theo đám Tô Tiểu Kiều chạy về phía đông.
thần huyết Hồ Vương kia không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp ra lệnh cho Nham Thạch Sa Trùng và Độc Giác Sa Hồ biến dị đuổi theo bọn Hàn Sâm, loài hồ vốn thù dai, lần này nó nhất định muốn ăn thua đủ với Hàn Sâm, không ăn thịt Hàn Sâm được thề không bỏ qua.
Hàn Sâm đã sớm thu hồi biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng, có thể tiết kiệm một chút sức lực, dây thừng cũng đã cởi ra, hắn ôm Vương Manh Manh tới phía trước, để cô có thể thuận lợi khống chế Đại Bạch Hùng chạy trốn.
- Hồ Vương à Hồ Vương, muốn ăn tao thì đến đây.
Hàn Sâm nói rồi đột nhiên bắn ra một mũi tên, trúng một con Độc Giác Sa Hồ biến dị, chết ngay tại chỗ.
thần huyết Hồ Vương kia càng thêm nổi giận, tiếng thét trên đỉnh đầu Nham Thạch Sa Trùng màu vàng càng lộ vẻ hung tàn, Nham Thạch Sa Trùng màu vàng kia lại chạy nhanh thêm một chút.
Đám Độc Giác Sa Hồ biến dị càng liều mạng muốn đuổi theo Hàn Sâm và Đại Bạch Hùng.
Hàn Sâm khinh thường nhìn thần huyết Hồ Vương, lại bắn ra một mũi tên, một con Độc Giác Sa Hồ biến dị chạy phía trước bị Hàn Sâm bắn chết.
Hàn Sâm nhìn dáng vẻ căm phẫn của thần huyết Hồ Vương thì cười ha ha:
- Hồ Vương à Hồ Vương, mày có bản lĩnh thì cứ đuổi theo, xem tao bắn chết đám hồ con kia thế nào.
Hàn Sâm liên tục bắn tên, mũi tên Hắc Châm Phong biến dị lần lượt bắn ra, mỗi lần đều có thể giết được một con Độc Giác Sa Hồ biến dị.
- Săn giết Độc Giác Sa Hồ biến dị, thu được thú hồn Độc Giác Sa Hồ biến dị, ăn thịt có thể ngẫu nhiên thu được từ 0 đến 10 điểm gen biến dị.
Đột nhiên một tiếng thông báo vang lên trong đầu Hàn Sâm, thế mà hắn lại thu được thú hồn một con Độc Giác Sa Hồ biến dị.
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng vui mừng, càng thêm ra sức bắn tên.
thần huyết Hồ Vương đã phẫn nộ tới cực điểm, nhưng Đại Bạch Hùng dù sao cũng là vật cưỡi cấp thần huyết, khi nó dốc toàn lực để chạy, con Nham Thạch Sa Trùng màu vàng kia cũng chỉ có thể dần dần rút ngắn khoảng cách thôi, nhất thời cũng không thể đuổi kịp bọn họ.
“Gào!” Cuối cùng thần huyết Hồ Vương hét dài một tiếng, đám Độc Giác Sa Hồ biến dị đều ngừng lại, không tiếp tục đuổi theo Hàn Sâm nữa.
Chỉ có thần huyết Hồ Vương cùng con Nham Thạch Sa Trùng màu vàng kia vẫn liều mạng truy đuổi ở phía sau.
Không có Độc Giác Sa Hồ biến dị để bắn, Hàn Sâm lại nhắm về thần huyết Hồ Vương đứng trên đầu Nham Thạch Sa Trùng màu vàng, nhưng lần này Hồ Vương kia sớm đã có phòng bị, tuy khoảng cách rất gần, nhưng nó chỉ là hơi lùi lại phía sau, khiến mũi tên của Hàn Sâm bắn vào đầu Nham Thạch Sa Trùng màu vàng.
Chỉ nghe coong một tiếng!
Giống như bắn vào một tấm kim loại,
Mũi tên Hắc Châm Phong biến dị chỉ có thể lưu lại một chấm trắng nhỏ trên đầu Nham Thạch Sa Trùng.
Hàn Sâm hít một ngụm khí lạnh:
- Quả nhiên Nham Thạch Sa Trùng màu vàng kia cũng là sinh vật thần huyết.
- Sư huynh, bây giờ chúng ta làm thế nào đây? Tốc độ của Đại Bạch Hùng chậm hơn con Nham Thạch Sa Trùng màu vàng kia một chút, tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị chúng nó đuổi kịp.
Vương Manh Manh vừa khống chế Đại Bạch Hùng vừa nói.
Nhưng trong giọng nói của cô cũng không có quá nhiều sợ sệt hay lo lắng, không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Hàn Sâm nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Trong tình huống hung hiểm như vậy, Vương Manh Manh lại không cảm thấy nguy hiểm một chút nào.
Phía trước tuy ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một ít dị sinh vật, nhưng đều bị Nham Thạch Sa Trùng màu vàng ở phía sau dọa sợ, đã chạy trốn từ rất sớm, đám Hàn Sâm chạy một đường hầu như không gặp phải trở ngại gì.
- Nham Thạch Sa Trùng chỉ bò nhanh ở sa mạc hay trên bề mặt nham thạch, nếu như chúng ta có thể rời khỏi nơi có cát, có lẽ có thể thoát khỏi nó.
Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nơi này chỗ nào cũng có cát với nham thạch, căn bản không nhìn thấy thứ khác.
Vương Manh Manh nhìn quanh bốn phía, buồn bực nói:
- Nơi này ngoại trừ cát thì chỉ còn đống núi đá vụn thôi, những thứ khác thật sự không có.
Hai mắt Hàn Sâm đột nhiên sáng lên, chỉ về một hướng rồi nói:
- Chạy về bên kia đi.
Vương Manh Manh theo hướng Hàn Sâm chỉ rồi ra lệnh Đại Bạch Hùng chạy qua đó, nhưng chạy một lát, Vương Manh Manh lại phát hiện bọn họ đang chạy đến một vách núi cao tới gần trăm mét, phía trước không còn đường, ở phía đối diện cách ba, bốn mươi mét mới có một núi đá vụn.
- Sư huynh, phía trước không còn đường!
Vương Manh Manh vội hét lên.
- Xông qua đó.
Vẻ mặt Hàn Sâm không chút cảm xúc nói.
- Không được, Đại Bạch Hùng không nhảy được xa như vậy.
Vương Manh Manh vội vàng nói, thấy Đại Bạch Hùng đã sắp chạy tới vách núi.
- Tôi có biện pháp, tin tưởng tôi, xông qua.
Hàn Sâm kiên định nói, đồng thời kéo cung tên, chỉ vào thần huyết Hồ Vương trên lưng Nham Thạch Sa Trùng màu vàng.
thần huyết Hồ Vương kia cũng đã phát hiện ra đám Hàn Sâm đã rơi vào ngõ cụt, trên mặt nó lộ ra vẻ đắc ý và tàn nhẫn.
- Được rồi được rồi, tôi tin sư huynh, xông tới, xông tới…
Vương Manh Manh quyết tâm liều mạng, ra lệnh cho Đại Bạch Hùng dùng sức xông qua vách núi.
Hiện tại Vương Manh Manh vô cùng tin tưởng Hàn Sâm, cô thật sự không chút sợ hãi ra lệnh cho Đại Bạch Hùng nhảy qua khe núi “không thể nào vượt qua” này.
Nham Thạch Sa Trùng màu vàng ở phía sau càng đuổi càng gần, thần huyết Hồ Vương nhìn đám Hàn Sâm sắp tới vách núi, trên mặt càng hiện rõ vẻ độc ác và tàn nhẫn.
Hàn Sâm vẫn chỉ cầm cung tên nhắm tới thần huyết Hồ Vương, nhưng mãi không bắn ra.
- Sư huynh!
Vương Manh Manh gào lên rồi nhắm hai mắt lại, Đại Bạch Hùng đã lao xuống vách núi.
Hai mắt Hàn Sâm sáng ngời, quay người bắn một mũi tên về phía thần huyết Hồ Vương, sau đó lại quay lại dùng một tay ôm eo Vương Manh Manh, một tay che mắt của cô, bình tĩnh nói:
- Cô thu Đại Bạch Hùng lại đi.