Chương 137: Chiến Giáp Hạng Nặng
Lão Thạch trợn mắt há mồm, nhưng lời đã nói ra cũng không thể không đi, sáng sớm ngày thứ hai, Vương Manh Manh đã gửi tin nhắn nhắc bốn người bọn họ cùng tới câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng để đăng ký.
Cũng may còn có ba thiếu nữ xinh đẹp Vương Manh Manh, Vương Thuần và Lý Trân Trân, bọn họ nghĩ thầm câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng có lẽ sẽ không đến nỗi nào.
Nhưng sau khi đến câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng, bọn họ mới biết tình hình còn kinh khủng hơn bọn họ tưởng tượng, ngoài Vương Manh Manh, Vương Thuần cùng Lý Trân Trân ra, câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng chỉ còn hai lão sinh viên một béo một gầy, ngoài ra không có ai khác nữa.
Đừng nói nữ sinh, ngay cả nam sinh cũng không có mấy người.
Người béo chính là chủ nhiệm câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng, người gầy là thành viên duy nhất, đám Hàn Sâm không nhớ được tên của bọn họ, bởi vì khi ba người Vương Manh Manh giới thiệu, cũng chỉ giới thiệu biệt hiệu bọn họ, chủ nhiệm béo và khỉ ốm.
Khi chủ nhiệm béo nhìn thấy ba người Vương Manh Manh dẫn theo bốn người tới gia nhập câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng, vui đến mức cười không ngậm mồm được.
Nhưng sau khi biết bốn người Hàn Sâm đều là học sinh khoa bắn cung, sắc mặt lập tức sụp đổ.
Năm nay khoa bắn cung đều là đặc biệt chiêu sinh, tố chất thân thể tương đối thấp, bình thường học sinh trong trường quân đội Hắc Ưng cần tổng hợp tố chất thân thể vượt qua 11 điểm mới có thể thi vào, nhưng khoa bắn cung đặc biệt chiêu sinh, chỉ cần có tố chất thân thể đạt đến 10 điểm, có thể bắn cung là có thể thi đậu.
Chỉ kém nhau một điểm nhưng chênh lệch rất lớn, cho nên nói khoa bắn cung trên căn bản chính là khoa yếu nhất trong trường quân đội Hắc Ưng từ trước tới nay.
Mà điều khiển chiến giáp hạng nặng lại có yêu cầu rất cao với thể chất, vì thế khi chủ nhiệm béo và khỉ ốm nghe nói bọn họ đều thuộc khoa bắn cung, vẻ mặt đồng thời sụp đổ.
Bốn người Hàn Sâm cũng không để ý tới bọn họ, Vương Manh Manh đưa giấy đăng ký cho bọn họ, sau khi bọn họ điền xong, trực tiếp đồng ý cho bọn họ gia nhập câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng.
- Như vậy cũng được, ít người cạnh tranh nhỏ, chủ nhiệm béo và khỉ ốm kia cũng không thể giành với chúng ta.
Lão Thạch rất biết đủ, nhìn ba nữ sinh Vương Manh Manh mà chảy nước miếng.
- Sư huynh, trước tiên chúng em mang các anh đi xem sân huấn luyện nhé.
Vương Manh Manh vui vẻ lôi kéo Hàn Sâm đi trên đường.
- Anh nói này Manh Manh, em như thế là không đúng, tại sao em gọi bọn anh đều kêu tên, nhưng lại gọi lão tam là sư huynh? Hắn rõ ràng là cùng lớp với bọn anh, tính tuổi, hắn cũng chỉ xếp thứ ba, chỉ lớn hơn Lữ Mông mười mấy ngày.
Lão Thạch buồn bực nói.
Vương Manh Manh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhỏ rồi nói:
- Em cảm thấy sư huynh chính là sư huynh, các anh không giống sư huynh không được sao?
- Bọn anh không giống chỗ nào?
Lão Thạch không phục ưỡn ngực, làm một động tác thể hình, bắp thịt hùng tráng như sắt thép dần nhô lên.
- Có phải là sư huynh hay không, không phải xem tuổi cũng không phải xem cái đầu, vóc dáng anh lớn như vậy cũng không có tác dụng gì.
Vương Manh Manh chỉ bĩu môi, xem thường liếc qua đám cơ bắp của lão Thạch.
Lão Thạch nói không ra lời, cũng không có biện pháp gì, Vương Manh Manh gọi Hàn Sâm là sư huynh, gọi lão Thạch không phải lão Thạch thì chính là tiểu tứ, Lý Trân Trân và Vương Thuần cũng gọi theo như thế.
Đi tới sân huấn luyện, mấy người Hàn Sâm đều sợ hết hồn, vốn cho là câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng ít người như vậy, sân huấn luyện khẳng định vừa nhỏ vừa nát, đừng hy vọng thật sự có chiến giáp hạng nặng cho bọn họ dùng, khẳng định là dùng máy không gian 3D mô phỏng máy huấn luyện.
Nhưng ai biết khi bọn họ tới sân huấn luyện lại là một nhà kho cỡ lớn, không gian vô cùng lớn, hơn nữa thật sự còn có ba chiến giáp hạng nặng, mỗi một máy đều cao hơn mười mét, vô cùng bá khí.
- Thế nào? Bị doạ ngốc rồi hả, đây chính là dựa vào Manh Manh nhà chúng tôi đi thương lượng xin được đấy.
Vương Thuần đắc ý nói.
Hàn Sâm hiểu ra, chẳng trách câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng không có người nào lại có sân huấn luyện như thế, hóa ra đều nhờ phúc của Vương Manh Manh.
Nhưng chuyện này khiến Hàn Sâm rất hưng phấn, hắn đang nghiên cứu thao tác chiến giáp, nhưng tính năng máy luyện tập quá kém, hơn nữa còn có không ít bạn học thay phiên nhau sử dụng, tốn rất nhiều thời gian vẫn không tìm hiểu được mấy.
Những thứ này tuy đều là chiến giáp hạng nặng, nhưng chiến giáp hạng nặng cũng là chiến giáp mà, sau này luyện tập không cần tiếp tục phải xếp hàng chờ nữa.
Tuy vậy chiến giáp hạng nặng vẫn có chút không giống với chiến giáp bình thường, mã lực đủ mạnh, nhưng thể tích máy rất lớn, trọng tải cũng nặng nữa, bình thường đều có tác dụng đặc thù, thao tác tương đối khó khăn, cũng có vẻ rất cồng kềnh.
Nhưng chuyện này đối với Hàn Sâm mà nói đều không phải vấn đề, độ khó thao tác cao đối với hắn chính là vừa vặn, có thể luyện tốt thao tác chiến giáp hạng nặng, chiến giáp bình thường càng không thành vấn đề.
Ba chiến giáp hạng nặng trên sân huấn luyện phân biệt là “Tê Giác T1″ “Công Nhân Bốc Vác RS” cùng “Kiến Trúc Giả”.
Tê Giác T1 là chiến giáp hạng nặng bốn chân dùng để vận chuyển, có khả năng chịu trọng lực, bốn chân có thể dễ dàng đi tới các loại địa hình, ngoài ra còn có công năng đào móc và khoan thăm dò, cho dù bị chôn dưới quặng mỏ, cũng có thể dựa vào sức mạnh của mình tự đi ra.
Công Nhân Bốc Vác Rs cũng là chiến giáp hạng nặng bốn chân, có rất nhiều cánh tay, mã lực cũng rất mạnh, chủ yếu dùng để sắp xếp thu don nhà kho, có thể dùng để vận chuyển hàng hóa.
Loại này có rất nhiều công cụ của công nhân bốc xếp, hơn nữa còn có cả công cụ hàn và cắt chém.
Kiến Trúc Giả là chiến giáp hạng nặng có nhiều chức năng xây dựng, hình người hai chân, tương tự chiến giáp bình thường, nhưng loại chiến giáp này có tới bốn cánh tay, cũng lớn hơn chiến giáp phổ thông mấy lần, mã lực cũng rất lớn.
Ngoại trừ ba cỗ chiến giáp hạng nặng này, trong kho hàng vẫn còn mười cỗ máy không gian 3D mô phỏng để huấn luyện, đám người Hàn Sâm mỗi người một máy vẫn còn thừa nhiều lắm.
Hàn Sâm đột nhiên cảm thấy quyết định gia nhập câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng này thực sự quá anh minh rồi, nơi này đối với hắn mà nói thực sự là thiên đường.
Hiển nhiên đám lão Thạch bọn họ không quá hứng thú với việc luyện tập thao tác chiến giáp hạng nặng, bọn họ yêu thích ở máy không gian 3D mô phỏng huấn luyện điều khiển chiến giáp cao cấp chiến đấu.
Ba cỗ chiến giáp hạng nặng trong kho hàng, thỉnh thoảng sẽ có người lái thử Tê Giác T1, còn Công Nhân Bốc Vác Rs và Kiến Trúc Giả thì căn bản không có ai chạm vào, độ khó thao tác thực sự quá cao, hơn nữa loại này không có tính thực chiến lớn.
Bình thường điều khiển loại chiến giáp hạng nặng này, đều là binh sĩ hạ cấp chuyên nghiệp trong quân đội, sĩ quan cao cấp rất ít luyện thứ này, đám lão Thạch tự nhiên sẽ không hứng thú với mấy loại này.
Hàn Sâm lại vô cùng yêu thích Kiến Trúc Giả và Công Nhân Bốc Vác Rs, chỉ cần có thời gian sẽ luyện một lúc, thao tác loại chiến giáp hạng nặng này rất sảng khoái, máy mô phỏng và máy luyện tập không thể so sánh được.
Đám Hàn Sâm vui vẻ gia nhập câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng, nhưng những người khác trong trường quân đội đều đang tìm bạn trai Kỷ Yên Nhiên, tìm đến mức sắp phát điên.
Đặc biệt Triệu Liên Hoa, bị Lưu Kiến Quốc buộc đi tìm người, nhưng căn bản không có ai biết bạn trai Kỷ Yên Nhiên là ai, y dùng đủ loại phương pháp, ngay cả bạn trai Kỷ Yên Nhiên là nam hay nữ cũng không nghe được, đừng nói tới việc tìm ra người.