Chương 136: Sư Muội Xinh Đẹp
Triệu Liên Hoa bày ra vẻ mặt buồn khổ:
- Lão Lưu, tôi cũng không biết người này là ai, anh bảo tôi đi đâu tìm người cho anh?
Lưu Kiến Quốc ngẩn ra, lát sau mới nói:
- Đi tìm, bất kể thế nào cũng phải tìm ra hắn cho tôi, người này rất quan trọng với khoa Thượng Đế Chi Thủ chúng ta, có hắn, thành tích đội giáo viên chúng ta nhất định sẽ một bước lên trời, sau này cậu có đi kéo tài trợ cũng dễ dàng hơn không phải sao?
- Tôi thử một chút xem sao.
Triệu Liên Hoa bất đắc dĩ nói.
Sao y lại không biết ảnh hưởng của người này tới khoa của bọn họ chứ, nhưng chỉ dựa vào một tài khoản mà muốn tìm ra người, đây không phải chuyện dễ dàng.
Sau khi Lý Ngọc Phong phục hồi lại tinh thần, y muốn mời người kia tái chiến, nhưng lại phát hiện đối phương đã logout, nhất thời sức lực cả người y như bị rút sạch, giật mình ngồi im một chỗ mãi không nhúc nhích.
Trường quân đội Hắc Ưng đã bắt đầu sôi nổi, tuy lúc này đã là tối muộn, nhưng vẫn có rất nhiều người hưng phấn bàn luận về tràng quyết đấu vừa nãy.
- Thật sự quá ngưu, tốc độ tay kia thực quá khủng bố rồi.
- Ha ha, xem trận quyết đấu kia, tôi mới biết trước đây chơi Thượng Đế Chi Thủ nhiều năm như vậy xem như phí công.
- Ngay cả Lý Ngọc Phong đều bị quét ngang, bạn trai Kỷ Yên Nhiên thực sự quá mạnh, rốt cuộc hắn là ai vậy?
- Cái này phải đến hỏi Kỷ Yên Nhiên chứ.
- Hai mươi điểm đấy, không phải là một, hai điểm, quá đẹp trai.
- Thắng anh quá dễ dàng… ha ha…
- Yên Nhiên nhà tôi, gia hỏa này không phải thực sự là bạn trai của Kỷ Yên Nhiên chứ?
- Câu này cũng phải đến hỏi Kỷ Yên Nhiên.
...
Lúc này Kỷ Yên Nhiên cũng muốn biết bạn trai mình là ai đấy, nhưng cô thật sự không biết được.
Sau khi thoát khỏi giao diện trò chơi, cô đã liên hệ với rất nhiều bạn, muốn nghĩ biện pháp tìm ra xem người kia là ai, nhưng đối phương đều chỉ bất đắc dĩ rồi lại cười trên sự đau khổ của người khác nói với cô:
- Bạn trai mình là ai, cô phải hỏi mình mới đúng.
- Tôi làm sao mà biết bạn trai tôi là ai! Bệnh thần kinh à?
Sau khi Kỷ Yên Nhiên liên tục nghe được câu này, cô cảm giác mình sắp phát điên rồi, không nhịn được bật thốt lên.
Đến khi cô phản ứng lại, cảm thấy chính mình cũng bị bệnh rồi.
Trong phòng 304, lão Thạch, Lữ Mông và Trương Dương vây quanh Hàn Sâm.
- Lão tam, đến căng tin mua bốn món ăn một chén canh, thiếu một món anh đây sẽ bán cậu ra ngoài.
Lữ Mông hắc hắc nói.
- Bốn món ăn một chén canh, tất cả đều phải là món mặn, chỉ cần thấy có một miếng rau, anh đây nhất định bán cậu đầu tiên.
Lão Thạch lại bồi thêm một câu.
- Lão tam, không hổ là tình địch của tôi.
Trong mắt Trương Dương xuất hiện hai đốm lửa đang nhảy nhót.
- Trước tiên đi ăn khuya đã, vừa vặn tôi cũng thấy đói bụng.
Hàn Sâm cười nói.
Bốn người cùng đi tới căng tin, trường quân đội Hắc Ưng cũng không nhỏ hơn một thành thị, căng tin mở 24/24h, hơn nữa còn có rất nhiều nhà, căn bản không cần lo lắng không tìm được nơi ăn khuya.
Nhưng sau khi bốn người đi ra, thỉnh thoảng lại nghe được bạn học đi ngang qua bên cạnh đều đang bàn luận về trận đấu vừa nãy giữa Lý Ngọc Phong và Hàn Sâm.
- Lão tam, hay là tự câu đi thừa nhận đi, trình độ chơi Thượng Đế Chi Thủ của cậu cao như thế, nói không chừng Kỷ Yên Nhiên sẽ thật sự thích cậu thì sao, đến lúc đó chúng tôi cũng được thơm lây, để Kỷ Yên Nhiên giới thiệu mấy chị em của cô ấy cho chúng tôi.
Lão Thạch miệng chảy nước miếng thấp giọng nói ra.
- Cô ấy vốn là bạn gái của tôi.
Hàn Sâm nói.
- Xí.
Lão Thạch khinh bỉ nhìn hắn.
Kỷ Yên Nhiên không phải là kiểu người chỉ cần chơi Thượng Đế Chi Thủ tốt là có thể theo đuổi được, bằng không Lý Ngọc Phong theo đuổi tận hai năm rồi mà vẫn không được, chuyện này ai cũng biết.
Bốn người đi tới nhà ăn gần nhất, chọn vài món vừa uống rượu vừa nói chuyện đông tây.
- Bên kia có mỹ nữ, kiểu chim non nép vào người ấy, quá xinh, hai người bên cạnh cũng được.
Ăn được một lúc, lão Thạch đột nhiên nhỏ giọng nói với ba người, nói xong còn nhìn về bàn phía đó nháy mắt một cái.
- Tiểu tứ à, với ánh mắt kia của cậu, đến chúng tôi còn không thể tin.
Lữ Mông cười nói.
Hàn Sâm và Trương Dương cũng cười cười.
Bọn họ đã nhìn theo hướng mắt của lão Thạch, một cô gái cao một mét tám dáng vẻ mười phần nữ hán tử, lại bị lão Thạch nói thành tiểu mỹ nữ, thực sự không thể tin tưởng.
Nhưng thế này cũng khó trách lão Thạch, y cao tới tận hai mét, đối với y thì một mét tám đúng là tiểu mỹ nữ.
- Tôi nói thật… ai u… vị tiểu mỹ nữ chim non nép vào người kia nhìn tôi kìa… ai nha… Cô ấy còn cười với tôi nữa… lại đây… lại đây… cô ấy đi về phía tôi kìa…
Lão Thạch kích động đến mức mặt đỏ lên.
Ba người Hàn Sâm lúc này mới cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hình như thật sự có người đang đi tới, vội vã quay đầu đến xem, quả nhiên thấy một cô gái nhỏ vóc người linh lung, dáng dấp thanh thuần đáng yêu đi tới trước mặt bọn họ, người này chắc cũng giống như bọn họ, đều là tân sinh năm nay mới nhập học.
- Sư huynh.
Trong ánh mắt kích động của lão Thạch, cô gái nhỏ đi tới trước mặt Hàn Sâm, ngọt ngào kêu một tiếng, suýt chút nữa đã khiến lão Thạch phun ra một ngụm máu, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm.
- Manh Manh sư muội à, tại sao em lại ở chỗ này?
Hàn Sâm nhận ra tiểu mỹ nữ này chính là Vương Manh Manh.
- Em cùng bạn học đi ăn khuya, không nghĩ tới lại gặp được sư huynh, em giới thiệu với anh nhé, đây chính là hai người bạn cùng phòng kiêm bạn học của em, cô ấy tên Lý Trân Trân, còn đây là Vương Thuần.
Vương Manh Manh vội giới thiệu hai nữ sinh phía sau với Hàn Sâm.
- Chào các em.
Hàn Sâm bắt tay chào hỏi hai nữ sinh, sau đó dưới ánh mắt như muốn giết người của lão Thạch, Hàn Sâm cũng giới thiệu ba người bọn hắn cho đám Vương Manh Manh bọn họ.
- Nếu đều là bạn, không bằng mọi người cùng nhau ngồi đi?
Lão Thạch vô cùng ân cần kéo ghế dài qua.
- Được, đúng lúc chúng em cũng có chút việc muốn nói với sư huynh.
Ba nữ sinh Vương Manh Manh không khách khí ngồi xuống, Vương Manh Manh thoáng đỏ mặt nói ra.
- Có chuyện gì cứ việc nói, tính ở trên người chúng tôi.
Lão Thạch vỗ ngực nói.
Vương Thuần nhìn lão Thạch một chút, vô cùng vui vẻ nói:
- Các anh có thể giúp đỡ thì quá tốt rồi, câu lạc bộ của chúng em hiện tại đang thiếu người, các anh đã gia nhập câu lạc bộ gì chưa? Nếu như chưa thì có thể tham gia câu lạc bộ của chúng em chứ?
- Được, bọn anh đều chưa tham gia câu lạc bộ nào cả, các em tới tìm bọn anh xem như đã tìm đúng người rồi, có bọn anh gia nhập vào câu lạc bộ của các em, khẳng định sẽ khiến câu lạc bộ như hổ thêm cánh. Đúng rồi mấy vị mỹ nữ, câu lạc bộ của các em là gì?
Lão Thạch vội vàng nói, vừa nói còn vừa nháy mắt với bọn Hàn Sâm, ý muốn bọn họ phối hợp, chỉ cần nhìn trình độ ba nữ sinh này là biết câu lạc bộ các cô khẳng định có không ít mỹ nữ, tới tham gia khẳng định không chịu thiệt.
- Chúng em là câu lạc bộ là chiến giáp hạng nặng.
Vương Thuần nói.
Phốc!
Lão Thạch vừa uống một ngum nước đã suýt phun ra toàn bộ.
Câu lạc bộ chiến giáp vốn đã được coi là miếu hòa thượng, thành viên trên căn bản đều là nam sinh, câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng lại chính là nơi chứa hòa thượng trong Thiếu Lâm Tự, nữ thí chủ xin dừng bước, đám lão Thạch tuyệt đối không ngờ rằng, ba người Vương Manh Manh lại là thành viên của câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng.
Câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng sở dĩ tách ra từ câu lạc bộ chiến giáp, là bởi vì binh lính phổ thông đều cần điều khiến chiến giáp bình thường, mà chiến giáp hạng nặng đều là một số chiến giáp cỡ lớn, dù là trọng tải hay thể tích, đều lớn hơn nhiều so với chiến giáp bình thường, độ khó thao tác cũng yêu cầu cao hơn rất nhiều, binh sĩ bình thường cũng không cần điều khiển loại chiến giáp hạng nặng kia, hơn nữa điều khiển chiến giáp hạng nặng, 99.9999% đều là binh sĩ nam.