Chương 143: Chén Này Không Có
Thời gian này Kỷ Yên Nhiên cũng đang chuẩn bị cho thi đấu Tinh Vũ Bôi, mỗi ngày đều luyện tập rất muộn, tới căng tin để ăn một chút, không nghĩ tới lại gặp phải Hàn Sâm.
Liếc Hàn Sâm một cái, Kỷ Yên Nhiên không nói gì, nếu đối phương không dám đến chỗ hẹn, đã biểu thị hắn nhận thua, cô cũng không cần bắt nạt người ta.
Nhưng không nghĩ tới Hàn Sâm lại đi tới bàn của cô rồi ngồi xuống đối diện, nhìn cô nói ra:
- Lần trước tôi có việc không đến điểm hẹn được, tôi lại không có số của cô, nên không thể thông báo với cô một tiếng, thật xin lỗi.
- Con trai đều có nhiều cớ như vậy sao?
Kỷ Yên Nhiên bĩu môi một cái nói.
Hàn Sâm há miệng, cảm thấy việc này đúng là không thể giải thích tốt, hắn hẹn đấu với Kỷ Yên Nhiên, kết quả hắn lại không đi, bất kỳ lời giải thích nào cũng không ổn.
- Chúng ta hẹn ngày mai tái chiến?
Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi nói, vẫn nên dùng thực lực chứng minh mình đi.
- Quên đi, tôi không muốn lại bị đùa bỡn.
Kỷ Yên Nhiên đã nhận định Hàn Sâm chính là một tên lừa đảo không có thực lực, cũng không có ý định sẽ dây dưa không ngớt cùng Hàn Sâm.
Hàn Sâm đang muốn tiếp tục giải thích, lại thấy mấy học sinh đi tới bên cạnh bọn họ, trong đó có một chàng trai lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Sâm, rồi quay sang hỏi Kỷ Yên Nhiên:
- Yên Nhiên, hắn là ai?
- Một tiểu học đệ vừa mới nhập học, tôi còn không biết hắn tên là gì.
Kỷ Yên Nhiên cũng không nói ra chuyện với Hàn Sâm, sợ Lý Ngọc Phong sẽ đi gây sự với Hàn Sâm.
Lý Ngọc Phong ồ một tiếng, nhìn Hàn Sâm hỏi:
- Cậu học khoa nào?
- Khoa bắn cung.
Hàn Sâm thuận miệng đáp.
- Anh nói này tiểu học đệ, muốn học người khác tán gái, cũng phải có mắt nhìn mới được, chủ nhiệm của bọn anh mà chú có thể tán loạn sao?
Một tên gầy ngồi xuống bên cạnh Hàn Sâm, một tay khoát trên bả vai Hàn Sâm, híp mắt nhìn chằm chằm hắ nói.
- Không phải là ai cũng có quyền theo đuổi mỹ nữ sao? Tại sao tôi không thể?
Hàn Sâm vô cùng ngây thơ hỏi.
Tên gầy cười hì hì, đưa tay đặt một cục giấy trên bàn trước mặt Hàn Sâm, sau đó lấy chén nước bên cạnh bàn úp xuống cục giấy kia.
Sau đó lại lấy thêm hai cái chén không, cũng chụp xuống bên cạnh, hai tay nhanh chóng trao đổi vị trí ba cái cái chén, khiến người xem hoa cả mắt.
Một lát sau, tên gầy cười nói với Hàn Sâm:
- Nếu chú có thể nhìn ra cục giấy kia dấu trong cái ly nào, chú em muốn theo đuổi ai thì tùy chú, còn không thấy được thì lập tức cút cho anh, sau này đừng lượn lờ quanh chủ nhiệm của chúng tôi.
Kỷ Yên Nhiên không ngăn cản tên gầy kia,
Cô rất hứng thú nhìn Hàn Sâm, tên gầy này ở câu lạc bộ Thượng Đế Chi Thủ có thể xếp vào ba vị trí đầu, muốn nhìn rõ ràng cũng không dễ như vậy.
Hàn Sâm liếc mắt nhìn tên gầy, mỉm cười dùng tay đặt trên một cái chén, trong lòng tên gầy nhất thời vui vẻ.
Nhưng Hàn Sâm lại cười híp mắt nói:
- Trong chén này không có.
Nói rồi, Hàn Sâm cầm cái chén lên, bên trong quả nhiên không có thứ gì.
Sau đó, Hàn Sâm lại đặt tay lên một cái chén bên cạnh, ngón tay xoa xoa ở phía trên một thoáng, cười tủm tỉm tiếp tục nói:
- Cái này cũng không có.
Cái chén lại bị Hàn Sâm cầm lên, kết quả quả nhiên vẫn không có.
Ngón tay Hàn Sâm đặt lên cái chén cuối cùng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười:
- Còn lại cái này còn cần tôi nói sao?
Đám người quanh tên gầy đều biến sắc, ngay cả Kỷ Yên Nhiên cũng có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Sâm, không nghĩ tới hắn còn có nhãn lực như vậy.
- Coi như chú em được, ngày hôm nay coi như xong, lần sau đừng để anh đây thấy mặt chú em.
Sấu Tử hung hãn nói.
- Sao thế, chỉ thế này đã xong à?
Hàn Sâm cười híp mắt nhìn tên gầy, người ta đã đến mà mình không trả lễ thì không hay, Hàn Sâm không phải là loại người bị bắt nạt mà không phản kích.
- Chú em muốn thế nào?
Sắc mặt tên gầy hơi đổi một chút, nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm hỏi.
Hàn Sâm không nói gì, chỉ lấy ba cái chén đặt trước mặt mình, giống như tên gầy, cũng dùng một cái chén úp lên cục giấy kia, sau đó cũng như tên gầy, hai tay di động vị trí ba cái cái chén.
Kỷ Yên Nhiên, Lý Ngọc Phong và tên gầy đều hiểu ý Hàn Sâm, nhưng mấy người đều cảm thấy Hàn Sâm chỉ đang múa rìu qua mắt thợ.
Nhìn tay của hắn, tốc độ kém hơn tên gầy nhiều, tên gầy khinh thường hừ lạnh.
Hàn Sâm giống như không nghe thấy, tiếp tục đổi vi trí của ba cái chén, sau đó hai tay rời khỏi mấy cái chén, ngồi thẳng người nhìn đám tên gầy rồi nói:
- Cũng như các anh đã nói, đoán đúng thì sau này các anh làm cái gì tôi mặc kệ, đoán không đúng, cút xa một chút cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy các anh ở bên cạnh Kỷ Yên Nhiên.
Tên gầy cười lạnh một tiếng, đưa tay chuẩn bị muốn nhấc lên một cái chén:
- Chỉ bằng vào chú em mà muốn chơi trò này với anh, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Hàn Sâm chặn lại tay của tên gầy, tên gầy kia trừng mắt nhìn Hàn Sâm giận dữ nói:
- Chú em muốn làm gì?
Hàn Sâm liếc mắt nhìn Lý Ngọc Phong ngồi ở bên cạnh, cười híp mắt nói:
- Tôi chỉ muốn biết, anh xác định có thể đại biểu tất cả mọi người ở nơi này sao? Nếu như không thể, vẫn nên đổi một người có thể đại biểu đến đây đi.
Tên gầy nhìn Lý Ngọc Phong một chút, tuy trong lòng y vô cùng chắc chắn, nhưng y không biết mình có thể đại biểu cho Lý Ngọc Phong hay không.
Lý Ngọc Phong bình tĩnh nhìn tên gầy rồi nói:
- Cậu mở đi.
Tên gầy nghe Lý Ngọc Phong nói, trên mặt thoáng lộ ra vẻ đắc ý, quay về phía Hàn Sâm vênh váo hung hăng nói rằng:
- Tiểu tử, bây giờ anh đây sẽ để chú em biết, cái gì mới là cao thủ chân chính, đồ vật chính là trong này.
Tên gầy đưa tay, nhấc cái chén ở giữa lên, trên mặt là vẻ vô cùng tự tin.
Nhưng sau khi cái chén bị nhấc lên, tất cả mọi người đều thất thần, sắc mặt tên gầy cũng trở nên cực kỳ khó coi, dưới cái chén kia thế mà lại trống trơn chẳng có cái gì cả.
- Không thể nào, chuyện này không thể nào!
Tên gầy trợn to hai mắt, trong mắt chứa đầy vẻ không thể tin tưởng, cầm cái chén lật qua lật lại, bên trong vẫn trống trơn không có gì.
Kỷ Yên Nhiên cũng thoáng nghi ngờ, vừa nãy cô cũng nhìn rõ, cục giấy kia hẳn ở trong cái chén chính giữa không sai, làm sao có thể không có chứ?
- Miễn cho có người thua không phục, tôi lại cho anh một cơ hội, anh lại chọn một lần đi.
Hàn Sâm chỉ chỉ hai cái chén còn lại trên bàn, nhìn Lý Ngọc Phong ngồi ở đối diện mỉm cười nói.
Lý Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đưa tay nhấc lên một chiếc chén, lạnh nhạt nói:
- Trong chén này không có.
Lý Ngọc Phong cũng học phương pháp của Hàn Sâm, trong chén vốn nên có cục giấy lại không có, y tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, vậy thì chỉ có khả năng là Hàn Sâm dùng thủ pháp gì để lấy cục giấy đi, vì thế trong hai cái chén còn lại cũng không thể có cục giấy.
Nhưng khi Lý Ngọc Phong nhấc cái chén lên, cả người đều ngây ra, phía dưới cái chén lại có cục giấy kia.
Mấy người tên gầy cũng đứng dậy, nếu Hàn Sâm có thể trộm đi cục giấy, bọn họ cũng không kỳ quái, vừa rồi tên gầy đã trộm lấy cục giấy, trong cả ba cái chén đều không có giấy, nhưng cục giấy kia thế mà lại ở trong một cái chén, chuyện này khiến bọn họ có chút kinh hãi.
Kỷ Yên Nhiên cũng hơi kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, không biết sao hắn làm được.