Chương 144: Có Muốn Biết Không
- Hiện tại các anh có thể biến mất rồi chứ?
Hàn Sâm uống một ngụm nước rồi lạnh nhạt nói.
- Tiểu tử, mày đừng quá kiêu ngạo…
Tên gầy không nhìn được kêu lên.
- Chúng ta đi!
Sắc mặt Lý Ngọc Phong tái xanh đứng dậy nói.
Mắt thấy đám Lý Ngọc Phong rời đi, lúc này Hàn Sâm mới có tâm tình hưởng thụ đồ ăn của mình.
- Sao cậu có thể làm được?
Kỷ Yên Nhiên có chút ngạc nhiên hỏi Hàn Sâm, cô tuyệt đối tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình, chén có cục giấy, nên là cái chén ở giữa kia.
Cô chỉ không hiểu, từ lúc nào Hàn Sâm lấy cục giấy trong cái chén ở giữa ra, rồi lại bỏ vào trong một cái chén khác, từ đầu tới đuôi cô đều không nhìn thấy.
- Bí mật.
Hàn Sâm chỉ cười cười với Kỷ Yên Nhiên, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
- Xì, có gì đặc biệt, khẳng định cũng là dùng thủ đoạn lừa đảo gì đó, giở trò quỷ để che mắt.
Kỷ Yên Nhiên bĩu môi nói.
- Cô lừa đảo một lần cho tôi xem thử.
Hàn Sâm nháy mắt nói.
- Tôi mới không thèm lừa đảo.
Kỷ Yên Nhiên mạnh miệng nói, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm cái chén kia, rất muốn biết sao Hàn Sâm có thể làm được.
Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Kỷ Yên Nhiên:
- Nếu như cô thật sự muốn biết cũng không phải là không thể, nhưng phải có điều kiện trao đổi, cô giúp tôi làm một chuyện.
- Cậu muốn làm gì?
Kỷ Yên Nhiên cảnh giác nhìn Hàn Sâm.
- Cô là bạn gái của tôi, chúng ta có phải nên ăn bữa cơm rồi đi xem phim không?
Hàn Sâm cười nói.
Kỷ Yên Nhiên nghe xong thì hung hăng trừng mặt nhìn Hàn Sâm:
- Ai là bạn gái của cậu, cậu còn dám nói lung tung, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu.
- Nói như vậy là cô không muốn biết?
Hàn Sâm không hề bị Kỷ Yên Nhiên doạ đến.
Kỷ Yên Nhiên hơi dừng một chút, nói thật, cô đúng là rất muốn biết sao Hàn Sâm làm được, trò bỏ giấy trong chén này thành viên trong câu lạc bộ Thượng Đế Chi Thủ bọn họ thường chơi, dựa vào tốc độ tay và nhãn lực, nếu như có thể có thủ pháp lừa đảo của Hàn Sâm, gần như là có thể đánh đâu thắng đó trong trò chơi này rồi.
- Chỉ là ăn bữa cơm xem một bộ phim thôi?
Kỷ Yên Nhiên nháy mắt một cái hỏi.
- Đúng vậy.
Hàn Sâm cười nói.
- Được, tôi đồng ý với cậu, hiện tại nói cho tôi biết là cậu làm thế nào đi?
Kỷ Yên Nhiên do dự một chút rồi nói.
- Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần tốc độ tay nhanh, hơn nữa dùng một chút thủ pháp đặc thù là có thể.
Hàn Sâm không hề nói dối, đây kỳ thực chính là lợi dụng kỹ xảo của Tụ Trung Đao.
Chỉ vì thủ pháp của hắn quá nhanh cũng quá bí mật, nên đám Kỷ Yên Nhiên mới không thấy được.
- Không chịu nói thì thôi.
Kỷ Yên Nhiên không tin Hàn Sâm, cô mới không tin Hàn Sâm có tốc độ tay nhanh như vậy.
- Cô không tin tôi cũng không có cách nào, cần nói tôi đã nói rồi, đừng quên ngày mai cùng ăn cơm với xem phim đó nha.
Hàn Sâm nhún nhún vai nói.
- Tôi đồng ý là ăn cơm xem phim, nhưng không hề nói lúc nào, cậu đợi thêm một trăm năm đi, tên lừa đảo.
Kỷ Yên Nhiên le lưỡi, làm mặt quỷ với Hàn Sâm, cười duyên đứng dậy rời đi.
Hàn Sâm vốn định dùng mấy ngày trước khi thi đấu Tinh Vũ Bôi bắt đầu luyện chiến giáp thêm một chút, nhưng ai biết Lâm Bắc Phong lại hưng phấn nói với hắn, Lâm Bắc Phong phát hiện ra một sào huyệt của sinh vật biến dị, bên trong toàn bộ đều là sinh vật biến dị, một mình Lâm Bắc Phong không bắt được.
Muốn để Hàn Sâm đi cùng y săn giết sinh vật biến dị.
- Sâm ca, anh nhanh tiến vào Tí Hộ Sở, chúng ta cùng đi giết, sinh vật biến dị săn giết được chúng ta mỗi người một nửa.
Một mình Lâm Bắc Phong không dám đi, lại không muốn tìm các thế lực lớn để hợp tác, nói không chừng đến lúc cuối ngay cả ba phần y cũng không được chia.
Dù sao y chỉ nhắc tới một vị trí, dựa theo quy củ, nếu như y không xuất lực, thu hoạch cuối cùng nhiều nhất chỉ có thể được ba phần.
- Thời gian cần bao lâu?
Hàn Sâm có chút do dự, mấy ngày nữa Tinh Vũ Bôi sẽ bắt đầu rồi, hắn đã đồng ý với đám chủ nhiệm béo sẽ xuất chiến, hơn nữa chính hắn đưa ra ý phải báo danh tất cả mọi hạng mục, nếu như hắn không đi thì thực sự có chút không hay.
- Không xa, ở ngay bên trong dãy núi phía nam, có vật cưỡi, không cần một ngày đã có thể đến.
Lâm Bắc Phong vội vàng nói.
- Vậy được, bây giờ cậu vào Tí Hộ Sở đi, ở cửa lớn chờ tôi, tôi tới ngay.
Hàn Sâm cũng động lòng, gen biến dị của hắn mới chỉ có 52 điểm, đương nhiên cũng hy vọng có thể kiếm nhiều hơn.
Kiếm một ít thịt biến dị, có thể giúp gen biến dị của mình tăng lên.
Hàn Sâm dùng trạm chuyên chở ở trường học để tiến vào Tí Hộ Sở, từ xa đã nhìn thấy Lâm Bắc Phong vòng tới vòng lui ở cửa lớn, dáng vẻ rất sốt ruột.
- Ca ca của tôi, cuối cùng anh cũng đến rồi, chúng ta nhanh đi thôi.
Lâm Bắc Phong nhìn thấy Hàn Sâm, dáng vẻ không thể chờ được nữa vội vàng lôi kéo Hàn Sâm đi ra ngoài.
Hai người triệu hoán ra vật cưỡi một đường chạy về ngọn núi phía nam, Hàn Sâm thấy Lâm Bắc Phong vẫn chỉ có vật cưỡi nguyên thủy, thoáng cười nói:
- Tôi nói Lâm thiếu này, sao cậu vẫn dùng vật cưỡi nguyên thủy thế?
- Vật cưỡi biến dị vốn ít đến mức đáng thương, tôi cũng tìm rất lâu, nhưng không ai bán.
Lâm Bắc Phong nói xong ước ao liếc mắt nhìn Tam Nhãn Thú biến dị của Hàn Sâm.
- Tôi có một con, không biết Lâm thiếu có hứng thú hay không?
Lần trước Hàn Sâm kiếm được Độc Giác Sa Hồ biến dị là vật cưỡi cũng không có tác dụng gì, hiện tại muốn bán ra.
- Sao anh không sớm nói, vật cưỡi biến dị gì, nhanh lấy ra cho tôi xem một chút.
Lâm Bắc Phong vội vàng nói.
Hàn Sâm triệu hoán ra Độc Giác Sa Hồ biến dị, Lâm Bắc Phong liếc mắt nhìn một hồn thú màu trắng hùng tráng, vui mừng khôn xiết:
- Sâm ca, vật cưỡi này tôi muốn, giá tiền tùy anh ra.
- Tôi muốn thẻ cấp S của Thánh Đường, cậu có biện pháp nào không?
Hàn Sâm hỏi.
- Vật kia dù có tiền cũng không thể dễ dàng mua được, nhà em tuy rằng cũng có một chút, nhưng đã sớm dùng mất rồi.
Lâm Bắc Phong bất đắc dĩ nói.
- Vậy thế này đi, lần này thịt sinh vật biến dị săn giết được, tôi sẽ lấy thêm một ít.
Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi nói.
- Chuyện này không thành vấn đề, nhưng sinh vật biến dị ở đó hình như cùng loài, ăn nhiều cũng không có tác dụng mà?
Lâm Bắc Phong không hiểu nhìn Hàn Sâm, không biết vì sao Hàn Sâm lại muốn nhiều thịt sinh vật biến dị cùng loại như vậy.
- Không phải là tôi ăn, mà là cho sủng vật của tôi.
Hàn Sâm triệu hoán ra con Sa Trùng Vương màu vàng.
- Lấy thịt sinh vật biến dị ra nuôi sủng vật, Sâm ca thật xa xỉ.
Lâm Bắc Phong nhìn con Sa Trùng Vương màu vàng trong bàn tay Hàn Sâm rồi lại hỏi:
- Đây là sủng vật cấp biến dị?
- Cậu đoán xem.
Hàn Sâm cười híp mắt nói.
Lâm Bắc Phong thoáng trợn to hai mắt:
- Đây không phải là sủng vật cấp thần huyết chứ?
- Sao lại không thể?
Hàn Sâm nói.
- Mịa nó, Sâm ca thật trâu bò, ngay cả sủng vật cũng là cấp thần huyết.
Lâm Bắc Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy vật cưỡi biến dị này tôi nhận, lát nữa bất luận là săn giết được bao nhiêu sinh vật biến dị, tôi đều chỉ cần năm con, còn lại đều thuộc về anh.
- Được.
Hàn Sâm sảng khoái đồng ý.
Lâm Bắc Phong phát hiện được sào huyệt sinh vật biến dị, số lượng vô cùng khả quan, lần buôn bán này sẽ không thiệt thòi.