Chương 186: Nhất Tiễn Phi Thiên
Nhiều Hắc Vũ Thú như vậy, cho dù từng con đứng xếp hàng để bọn họ giết, chỉ sợ cũng phải giết đến mức gãy tay, huống chi ở đây còn có nhiều Hắc Vũ Thú biến dị như vậy, còn có cả con thần huyết Hắc Vũ Thú Vương đang nhìn chằm chằm kia.
Mà trước mắt bọn họ đã chất đầy thi thể Hắc Vũ Thú, đã hạn chế phạm vi hành động của bọn hắn nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ không cần con thần huyết Hắc Vũ Thú Vương kia ra tay, bọn hắn đã bị phân thây.
Khi Hoàng Phủ Bình Tình đang tuyệt vọng, trước mặt đột nhiên lóe lên kim quang, một vật thể màu vàng khổng lồ xuất hiện trước mặt cô, chính là con Hoàng Kim Sa Trùng Vương kia.
Sau khi Hoàng Kim Sa Trùng Vương bị Hàn Sâm triệu hoán ra, nó nhanh chóng chui vào đống thi thể Hắc Vũ Thú mở miệng cắn nuốt, mà kích cỡ thân thể nó vốn đã tương đương với tê giác, cứ thế dọn sạch đống thi thể Hắc Vũ Thú trước mặt bọn Hàn Sâm.
Đàn Hắc Vũ Thú kia cũng đánh về phía Hoàng Kim Sa Trùng Vương, hiện tại tuy Hoàng Kim Sa Trùng Vương không còn năng lực chiến đấu, nhưng lớp vỏ bên ngoài vẫn vô cùng cứng rắn, nanh vuốt của đám Hắc Vũ Thú căn bản không tạo được tổn thương với nó, Hoàng Kim Sa Trùng Vương cũng không để ý đến chúng nó, chỉ dốc sức cắn nuốt đống thi thể Hắc Vũ Thú.
Có Hoàng Kim Sa Trùng Vương hỗ trợ, ba người Hàn Sâm lại có không gian để hoạt động, ra tay cũng không còn bó tay bó chân nữa, Trảm Mã Đao trong tay Hàn Sâm như đang múa, tất cả những con Hắc Vũ Thú vọt tới trực tiếp bị chém giết, khí thế một kẻ giữa quan vạn phu bất phá.
- Săn giết Hắc Vũ Thú nguyên thủy, đạt được thú hồn Hắc Vũ Thú nguyên thủy, ăn thịt có thể đạt được từ 0 đến 10 điểm gen nguyên thủy.
Hàn Sâm giết nhiều Hắc Vũ Thú như vậy, cuối cùng cũng đạt được một thú hồn Hắc Vũ Thú nguyên thủy.
Hàn Sâm chém giết rất lợi hại, Hoàng Phủ Bình Tình ở một bên cũng giết không ít, đôi đoản kiếm trong tay cô tung bay, lực sát thương không hề kém hơn Hàn Sâm, cô ta liên tục thay đổi chiêu thức, khiến Hàn Sâm nhìn mà có chút kinh ngạc.
Thế nhưng Hắc Vũ Thú thật sự có rất nhiều, che khuất cả bầu trời, giết một hồi lâu mà không thấy ít đi ngược lại càng ngày càng nhiều.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy khẳng định không được, con thần huyết Hắc Vũ Thú Vương kia quyết tâm muốn giết bọn hắn, đám thú này thù rất dai, nhất định là lần trước đám người Hoàng Phủ Bình Tình nhiều người, thần huyết Hắc Vũ Thú Vương không nắm chắc nên mới lui trước, chờ bọn họ tách ra, mới ngóc đầu trở lại.
Thần huyết Hắc Vũ Thú Vương căn bản không lo lắng có bao nhiêu tiểu đệ của mình chết đi, Hàn Sâm biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn hắn có nhiều sức lực hơn nữa cũng không đủ dùng.
- Manh Manh, em ở nơi này đợi anh, anh sẽ dẫn đàn Hắc Vũ Thú đi, chờ sau khi anh động thì em chạy đi, đừng quan tâm đến chuyện gì, rời khỏi Đại Sa Mạc Bạch Ma trước đi.
Hàn Sâm nói với Vương Manh Manh.
Hoàng Phủ Bình Tình nghe được lời này của Hàn Sâm, cảm thấy Hàn Sâm đang nói chuyện đùa. Hiện tại Vương Manh Manh có hắn che chở, mới không bị đàn Hắc Vũ Thú ăn thịt, chỉ cần Hàn Sâm vừa đi, Vương Manh Manh sao có thể chống đỡ được nhiều Hắc Vũ Thú vây công như vậy.
Hơn nữa có nhiều Hắc Vũ Thú như vậy, một mình hắn có thể dẫn đi bao nhiêu? Cho dù hắn dẫn đi một nửa, Hắc Vũ Thú còn dư lại vẫn đủ giết chết Vương Manh Manh một ngàn lần một vạn lần.
Hoàng Phủ Bình Tình nghĩ, Hàn Sâm chỉ muốn lấy cớ để tự mình chạy trốn, vứt bỏ Vương Manh Manh ở lại.
Hoàng Phủ Bình Tình đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy Vương Manh Manh nói:
- Sư huynh cẩn thận nhé.
- Vương gia sao lại có một đứa con gái ngốc như vậy, sao đến chuyện này cũng không nhìn ra, rõ ràng là hắn muốn tự mình bỏ chạy, cô còn lo lắng cho hắn?
Hoàng Phủ Bình Tình thầm nghĩ trong lòng.
Hoàng Phủ Bình Tình mới nghĩ tới đây, lại đột nhiên thấy Hàn Sâm chỉ một ngón tay, một thú hồn lam sắc óng ánh đã rơi xuống trên người Vương Manh Manh, một chiếc áo giáp màu xanh hoa lệ đẹp mắt lập tức gắn lên trên người Vương Manh Manh, bao lại từ đầu đến chân của Vương Manh Manh.
Áo giáp kia giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, hiện tại bao quanh Vương Manh Manh, lộ ra tư thái linh lung và hoàn mỹ, nhìn giống như nữ chiến thần đến từ thiên giới vậy, bên trong hoa mỹ mang theo khí khái hào hùng.
Trong nháy mắt khi Vương Manh Manh mặc áo giáp kia, Hàn Sâm đột nhiên triệu hồi ra Ma Giác Xà cung, còn triệu hồi ra ra mũi tên Hắc Châm Phong biến dị, kéo dây cung đến cực hạn, nhắm tới thần huyết Hắc Vũ Thú Vương bắn một mũi tên.
Ông!
Ma Giác Xà cung có lực lượng cường đại, khiến mũi tên Hắc Châm Phong biến dị giống như đạn bắn xuyên thép, phá vỡ không gian bay ra ngoài.
Mà không biết từ lúc nào Hàn Sâm đã mắc một tia tơ mỏng ở đuôi mũi tên, tự mình lại nắm lấy một đầu tơ mỏng, mũi tên mang theo lực lượng phá không bắn đi, thân thể Hàn Sâm cũng theo mũi tên bay đi, cực nhanh tiếp cận tới thần huyết Hắc Vũ Thú Vương.
Hàn Sâm một tay nắm tơ mỏng, một tay nắm một chiếc dao găm lộ ra tia sáng màu lục sắc bén, Hắc Vũ Thú đánh về phía hắn, đều bị hắn trực tiếp dùng dao găm cắt đứt cổ họng.
Dao găm này cũng là một trong hai thú hồn biến dị đạt được từ Cốc Minh, Trảm Mã Đao quá nặng, hơn nữa cũng quá lớn, hắn muốn xuyên qua bầy thú trực tiếp đi đến trước mặt thần huyết Thú Vương, Trảm Mã Đao quá vướng víu, cho nên mới đổi thành dùng chiếc dao găm này.
Nhìn Hàn Sâm bắn một mũi tên phá không bay thẳng tới thần huyết Hắc Vũ Thú Vương, Hoàng Phủ Bình Tình lập tức ngẩn ngơ.
Cô ta vốn cho rằng Hàn Sâm nhất định là muốn vứt bỏ Vương Manh Manh để chạy một mình, cô quyết định chỉ cần Hàn Sâm khẽ động, cô cũng sẽ theo sau, còn có thể giết ra một đường sống.
Thế nhưng ai ngờ Hàn Sâm vậy lại dùng phương pháp này để tiếp cận với thần huyết Hắc Vũ Thú Vương trên bầu trời, cả người đều choáng váng.
Không nói đến Hàn Sâm không chạy trốn, hắn đến gần thần huyết Hắc Vũ Thú Vương như vậy, sẽ có ích lợi gì đây? Bên trên bầu trời này, hắn lại không biết bay, sao có thể tổn thương đến thần huyết Hắc Vũ Thú Vương, chỉ sợ chỉ cần lực đạo trên mũi tên biến mất, hắn sẽ bị đàn Hắc Vũ Thú nhào lên xé xác.
- Ngu xuẩn! Thật sự quá ngu xuẩn! So với Uông Đông Lăng còn ngu hơn.
Trong lòng Hoàng Phủ Bình Tình thầm nghĩ.
Hoàng Phủ Bình Tình nhìn Vương Manh Manh một bên, lại đột nhiên kinh ngạc phát hiện, cả người Vương Manh Manh được Hàn Sâm dùng áo giáp triệu hồi ra bao quanh, những Hắc Vũ Thú kia lại hoàn toàn không đả thương được tới cô, ngay cả móng vuốt Hắc Vũ Thú biến dị cào xuống người cô, vẫn không thể lưu lại một chút dấu vết trên khải giáp.
- Áo giáp thần huyết thú hồn toàn thân!
Trong nội tâm Hoàng Phủ Bình Tình vô cùng khiếp sợ, thần sắc trên mặt vô cùng phức tạp, có một áo giáp như vậy, hơn nữa với thực lực của Hàn Sâm, hắn muốn tự mình lao ra vốn là một chuyện dễ dàng, nhưng hắn lại tự đặt mình vào nguy hiểm, hơn nữa còn để lại áo giáp cho Vương Manh Manh, bảo vệ Vương Manh Manh an toàn.
- Người này nếu không phải là một người điên, thì chính là một gia hỏa cực đoan tự phụ.
Hoàng Phủ Bình Tình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy Hàn Sâm đã vọt tới bầu trời, mà mũi tên đã hết lực, dù sao mang theo hắn như vậy, hơn nữa còn có Hắc Vũ Thú cản trở, hắn cũng không có khả năng vọt tới trước mặt thần huyết Hắc Vũ Thú Vương.
Mà đàn Hắc Vũ Thú biến dị đã nhào tới hắn, lập tức khiến hắn ở trên bầu trời không có năng lực phản kháng, chỉ có thể trở thành thịt cá cho đám Hắc Vũ Thú biến dị kia.
Thế nhưng đúng lúc này, cô lại đột nhiên thấy trên người Hàn Sâm xuất hiện một áo giáp đỏ thẫm như lửa bọc thân thể của hắn lại, mái tóc đen ngắn cũng biến thành màu vàng, đỉnh đầu cũng xuất hiện vương miện hồng bảo thạch, cả người hắn dưới ánh mặt trời tản ra hào quang thần thánh.