Chương 52: Thú Hồn Tử Vũ Lân Long
Hàn Sâm tìm một vị trí không dốc lắm, khóa chặt dây an toàn, vừa quan sát cuộc chiến ở trên đỉnh núi, vừa tháo Tận Thế Chi Hồn ở trên lưng xuống, đồng thời từ trong ống tên rút ra một mũi Phi Lưu Tiễn bắn tới sinh vật thần huyết ở trên.
Bắn liên tiếp mấy mũi tên, nhưng đáng tiếc không có một chút tác dụng nào, lại còn có hai mũi tên bắn trúng Thần Thiên Tử đang đại chiến với sinh vật thần huyết ở trên đỉnh núi.
Đương nhiên, Phi Lưu Tiễn cũng không có tác dụng gì đối với Thần Thiên Tử, loại hàng cấp thấp này, ngay cả da của sinh vật biến dị đều bắn không thủng, Hàn Sâm mua để luyện tập bắn tên mà thôi.
Đây chẳng qua là Hàn Sâm đang thử tầm bắn và cảm giác một chút, dù sao hắn cũng chỉ có một mũi tên hợp kim có hàm lượng thép Z cao mà thôi, bây giờ thử thêm vài lần, đợi lát nữa cơ hội thành công sẽ cao hơn.
- CMN, đừng có bắn loạn xạ nữa, mũi tên phế vật giống như mày kia thì làm được gì?
Thần Thiên Tử bị bắn trúng hai mũi tên, quay đầu lại thấy do Hàn Sâm bắn y, trong lòng càng thêm tức giận, giận dữ hét lên với Hàn Sâm.
Lúc này Tần Huyên cũng đã vọt tới đỉnh núi, đang ở một bên cùng vây đánh sinh vật thần huyết, những người khác đều đã bò trở về, có người tìm một chỗ bắn tên tới sinh vật thần huyết, có người lại trực tiếp trèo lên đỉnh núi.
Mặc dù sinh vật thần huyết kia đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng mà dù sao thì sinh vật thần huyết vẫn là sinh vật thần huyết, vẫn ở trên đỉnh núi tức giận gào thét, vẫn đang giương nanh múa vuốt tấn công khiến cho Thần Thiên Tử và Tần Huyên khó có thể cận chiến.
Đột nhiên, Thần Thiên Tử khôi phục thân người, thú hồn hắc sắc cự viên kia tản đi, tính toán thời gian thì y cũng chỉ mới biến thân hơn một giờ, theo cường độ gien của y, thời gian biến thân không thể ngắn như vậy, cũng không biết là y muốn làm gì.
Lúc Hàn Sâm đang nghi ngờ liền thấy Thần Thiên Tử gọi ra thanh đại kiếm thú hồn màu máu kia, hung hăng bổ tới đôi cánh vốn đã máu me dầm dề của sinh vật thần huyết.
Tần Huyên cũng đã giải trừ biến thân, liền gọi ra dao găm Độc Tâm Hồ Điệp cấp thần huyết đâm về phía quái vật.
Mấy người đã bò lên cũng sử dụng vũ khí của mình vây công sinh vật thần huyết ở trên đỉnh núi.
Dù sao thì sinh vật thần huyết bị thương quá nặng, bị Thần Thiên Tử tìm được cơ hội chém trúng cánh, lập tức chém ra một lỗ hổng lớn dài cả thước, máu tươi lập tức tuôn ra như suối.
Tần Huyên thừa dịp sinh vật thần huyết giãy dụa kêu thảm thiết, dao găm Độc Tâm Hồ Điệp cũng đâm vào, chỉ thấy máu đen ở miệng vết thương tuôn ra, hiển nhiên là đã khiến cho con sinh vật thần huyết kia trúng độc.
- Mọi người thêm chút sức, nó sắp không chịu được rồi.
Có người vui mừng hô lên, mọi người càng thêm ra sức vây công con sinh vật thần huyết kia.
Hàn Sâm ở phía dưới đã quan sát rõ ràng, mấy tên tâm phúc của Thần Thiên Tử, mỗi người đều có thân thủ kinh người, ở bên trên vách núi cao chót vót luồn lên nhảy xuống như đi trên đất bằng, xác thực đều là nhân vật vô cùng lợi hại, nếu như không phải bọn họ kiềm chế sinh vật thần huyết này lại, Thần Thiên Tử và Tần Huyên sẽ không dễ dàng xuất thủ như vậy.
Con sinh vật thần huyết kia cũng sắp không chịu được nữa, Hàn Sâm nắm chặt Tận Thế Chi Hồn ở trong tay, nhìn chòng chọc vào sinh vật thần huyết, chuẩn bị tìm một cơ hội bắn thử một tên, nếu như có thể diệt con sinh vật thần huyết chỉ còn một hơi cuối cùng kia đi, vậy sẽ có cơ hội lấy được thú hồn của nó.
Mặc dù tỷ lệ rất thấp, thế nhưng dù sao cũng hơn là không có, Thần Thiên Tử không ngại tự mình bò lên mạo hiểm, cũng là vì một đòn giết địch cuối cùng kia.
Ai giết chết thì thú hồn sẽ thuộc về người đó, đây là quy củ mặc định ở Tí Hộ Sở, bởi vì có lấy được thú hồn hay không, chỉ có người giết dị sinh vật mới biết, cho dù người đó lấy được thú hồn, chỉ cần họ giữ kín miệng không nói ra, ai cũng không biết đến cùng là họ có lấy được hay không.
Dù sao thì phần lớn người đều giữ chết không buông, không có khả năng chia xẻ với người khác, cho nên mới có ước định như vậy, mọi người liền dứt khoát không hỏi tới, lấy được thú hồn thì xem như là của mình.
Răng rắc!
Thần Thiên Tử chém một kiếm lên trên cổ con sinh vật thần huyết kia, lưu lại một vết thương sâu thăm thẳm thấy cả xương, máu tươi cuồn cuộn chảy ra bên ngoài.
Nguyên bản sinh vật thần huyết chỉ còn một hơi cuối cùng, lại chịu vết thương trí mạng này, lập tức đại phát cuồng tính, cũng không biết lấy khí lực từ nơi nào, đôi cánh chồng chất vết thương liều mạng vung lên, thân thể khổng lồ quét ngang, lập tức đẩy lui mọi người, con sinh vật thần huyết kia vậy mà lại bay lên, lung la lung lay bay về phía ngọn núi khác.
Nhưng mà mọi người đều đã nhìn ra, toàn thân con sinh vật thần huyết kia đều chảy đầy máu, dòng máu màu đỏ sền sệt đang nhỏ xuống như mưa, căn bản đang hồi quang phản chiếu, khẳng định sẽ không sống nổi.
Thần Thiên Tử vội vàng gọi ra cung và tên thú hồn biến dị của mình, bắn ra một mũi tên tới sinh vật thần huyết đang lung la lung lay bay ở trên không trung kia.
Mũi tên kia trực tiếp bắn thủng cánh của sinh vật thần huyết, lại trúng thêm một đòn này, sinh vật thần huyết lập tức không thể kiên trì được nữa, đôi cánh vặn vẹo vỗ lên vài cái, thân thể mau chóng rơi xuống phía dưới.
Bởi vì tốc độ rơi quá nhanh, những người khác còn muốn bắn sinh vật thần huyết kia cũng không kịp nữa.
Thần Thiên Tử vui mừng quá đỗi, mũi tên của mình bắn tới kia, đợi lát nữa cho dù sinh vật thần huyết té xuống đất chết, cũng được tính là do mình giết.
Đột nhiên, chỉ thấy ở giữa sườn núi có một tia sáng ngang trời xẹt qua, mũi tên hợp kim lao thẳng vào vết thương ở trên cổ sinh vật thần huyết, sau đó biến mất không thấy đâu.
Sắc mặt của Thần Thiên Tử lập tức thay đổi, những người khác thì ngây ra một lúc, mà trong chớp mắt này, con sinh vật thần huyết kia đã “bịch” một tiếng ngã lên trên tảng đá phía dưới núi, lập tức máu tươi văng ra khắp nơi, một mạng ô hô.
- Săn giết sinh vật thần huyết Tử Vũ Lân Long, đạt được thú hồn Tử Vũ Lân Long, ăn thịt của Tử Vũ Lân Long có thể ngẫu nhiên đạt được từ 0 đến 10 điểm thần gien.
Âm thanh kỳ dị vang lên trong đầu Hàn Sâm, khiến cho Hàn Sâm hạnh phúc cơ hồ rên rỉ thành tiếng, nhưng mà trên mặt Hàn Sâm lại giả vờ ra vẻ thất vọng, cô đơn, bất đắc dĩ, uể oải vân vân.
Lúc này người ở trên đỉnh núi đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, đặc biệt là Thần Thiên Tử, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Hàn Sâm đã chết vô số lần rồi.
Tuy nói quy củ là ai lấy được thú hồn thì là của người đó, nhưng lúc này Hàn Sâm đã quyết định, cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không thừa nhận chuyện mình lấy được thú hồn, nếu không thì Thần Thiên Tử sẽ trở mặt ngay lập tức, thậm chí dốc sức liều mạng với hắn.
Mọi người trên đỉnh núi thấy biểu lộ tiếc nuối trên mặt Hàn Sâm, mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mọi người từ trên núi đi xuống, Thần Thiên Tử liền lập tức tóm lấy cổ áo của Hàn Sâm, cắn răng chằm chằm vào Hàn Sâm hỏi:
- Mày có lấy được thú hồn hay không?
- Không.
Hàn Sâm khăng khăng mình không lấy được thứ gì.
Thần Thiên Tử có chút không tin, đang định đánh cho Hàn Sâm một trận, lại bị Tần Huyên ở bên cạnh ngăn lại.
- Thần Thiên Tử, người của tôi không phá hỏng quy củ, đừng nói là hắn không lấy được, cho dù hắn lấy được, anh cũng không có tư cách ép buộc hắn giao ra.
Tần Huyên lạnh mặt nói.
Hàn Sâm là của người của cô, nếu như để cho Thần Thiên Tử đánh, về sau còn ai đi theo cô lăn lộn nữa.
Thần Thiên Tử nhìn chòng chọc vào Hàn Sâm, hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía thi thể của Tử Vũ Lân Long, rút mũi tên của Hàn Sâm từ trong cổ Tử Vũ Lân Long ra, trực tiếp bộp một tiếng bẻ thành hai đoạn, hung tợn ném lên mặt đất.