Chương 69: Cờ Trắng
Những ngày này Lữ Vĩ Nam ăn thịt Độc Trảo Thú đã ngán muốn chết rồi, y ỷ vào có một con thú hồn tọa kỵ Thiết Linh Điểu biến dị, bay vào trong Đầm Lầy Hắc Ám muốn săn giết sinh vật biến dị, đi dạo vài ngày, mới săn được một con Độc Trảo Thú ở nơi này.
Thế nhưng mà một con Độc Trảo Thú còn lớn hơn một con bò, y ăn hơn nửa tháng, mỗi bữa đều là Độc Trảo Thú, đều ngán sắp muốn nhổ ra rồi, thế mà CMN còn chưa ăn hết, vẫn còn lại một cái chân sau như vậy, tổng cộng cũng mới được có năm điểm gien biến dị.
Lúc này hắn ta chỉ ăn một miếng thịt ở trong nồi, đã tăng thêm một điểm gien biến dị, lập tức hiểu ra vì sao đối phương lại không đổi với y, mặc dù đều là sinh vật biến dị, nhưng miếng thịt chân sau của Độc Trảo Thú so với nồi thịt của người ta thì còn kém xa lắc.
Ánh mắt của Lữ Vĩ Nam nhìn về phía nồi thịt kia lập tức biến thành lửa nóng, sau đó ánh mắt rơi lên trên người Hàn Sâm, lập tức rút đao ra cầm trên tay, đồng thời tiêu sái huýt sáo một cái, con Thiết Linh Điểu kia lập tức vỗ hai cánh bay lên, lẩn quẩn ở trên đỉnh đầu y.
- Cậu đổi, hay để tôi chỉnh đốn cậu xong rồi mới đổi?
Đây là Lữ Vĩ Nam chuẩn bị muốn ăn cơm chùa rồi, dù sao trong Đầm Lầy Hắc Ám này cũng không có mấy người, giết đối phương cũng không ai biết, hơn nữa y còn có một con Thiết Linh Điểu, có được năng lực bay lượn trên không, ở trong Đầm Lầy Hắc Ám có thể nói là một tồn tại vô địch.
- Cút.
Hàn Sâm bình tĩnh thốt ra một chữ.
- Muốn chết!
Lữ Vĩ Nam bị Hàn Sâm làm cho xuống đài không được, hét lớn một tiếng, một đao chém tới Hàn Sâm, mặc dù y có được thú hồn Thiết Linh Điểu biến dị, nhưng mà vận may ở trên thú hồn binh khí hiển nhiên là không tốt đẹp gì, tới nay vẫn dùng một thanh đao thép Z hàm lượng 5%.
Hàn Sâm mặc áo giáp thần huyết ở trên người, căn bản không sợ vũ khí như vậy, cũng không thèm gọi Huyết Tinh Đồ Lục Giả ra, chỉ là gọi Huyết Cứ Thương biến dị, liền trực tiếp nghênh đón đao thép của Lữ Vĩ Nam.
Tạch…!
Huyết Cứ Thương giống như là cắt đậu hủ, trực tiếp chém đứt đao của Lữ Vĩ Nam, sau đó không hề dừng lại liền đâm tới Lữ Vĩ Nam.
- Không tốt!
Lữ Vĩ Nam thầm kêu không ổn, bước chân vội vàng di chuyển, giống như rắn vặn mình, vậy mà ở trong lúc nguy hiểm đó né được một đòn này của Hàn Sâm.
Lữ Vĩ Nam không hề dừng lại, mau chóng lùi lại phía sau, thân pháp quỷ dị trơn trượt tới cực điểm, Hàn Sâm đâm liên tục mấy phát đều rơi vào khoảng không, y đã nhanh chóng nhảy lên trên lưng của Thiết Linh Điểu, lập tức bay lên không trung.
- Dám đấu với tôi, tôi chơi chết cậu.
Lữ Vĩ Nam vô cùng đắc ý, lấy ra cung tên muốn bắn xuống Hàn Sâm ở phía dưới.
Sau lưng Hàn Sâm đột nhiên mở ra hai cánh, lập tức phóng lên trời, bay còn cao còn nhanh hơn Thiết Linh Điểu.
- CMN. . .
Lữ Vĩ Nam đều sắp muốn khóc rồi, y nào ngờ đối phương cũng có năng lực bay lượn trên không, hơn nữa còn trực tiếp giang cánh ra lên.
Theo bản năng, Lữ Vĩ Nam ra lệnh cho Thiết Linh Điểu liều mạng bay lên trên cao.
Cho dù là cánh thú hồn biến dị, vậy cũng sẽ bay không quá nhanh, hơn nữa cũng không bay cao được, Thiết Linh Điểu có thể bỏ rơi hắn lại.
Thế nhưng mà Lữ Vĩ Nam rất nhanh liền phát hiện ra y hoàn toàn sai làm rồi, đối phương không chỉ có thể bay rất cao, hơn nữa tốc độ cũng cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã đuổi kịp.
- Tên quái vật kia rốt cuộc là ai thế? Cánh của hắn không phải là thú hồn cấp thần huyết đấy chứ?
Lữ Vĩ Nam sắp khóc rồi, thật vất vả mới khoe khoang được một hồi, vậy mà đụng phải tên quái vật như vậy.
Nhìn đôi cánh kia của hắn, toàn thân áo giáp màu vàng óng, trường thương lóng lánh khủng bố trong tay, đây chính là hình ảnh tiểu chuẩn của một vị Thẩm Phán Thiên Sứ, nào có chút bóng dáng của nhân loại.
Hàn Sâm đã bay đến sau lưng Lữ Vĩ Nam, trực tiếp đâm tới một thương, Lữ Vĩ Nam đương nhiên đang hối hận muốn đập đầu vào tường, hối hận tại sao lại ngồi lên Thiết Linh Điểu chạy trốn, bây giờ thì thân pháp gì cũng vô ích, chỉ có thể bám chặt lên thân Thiết Linh Điểu, muốn trốn cũng không trốn được, chỉ cần xoay người một cái là sẽ té xuống.
PHỐC!
Trường thương trực tiếp chọc vào mông Lữ Vĩ Nam, lập tức chọc ra một lỗ hổng lớn, áo giáp tơ tằm ở trên người căn bản không ngăn được, máu tươi lập tức chảy ra.
- Người anh em… có chuyện gì từ từ nói… chỉ là hiểu lầm thôi.
Lữ Vĩ Nam vội vàng hét lớn.
Hàn Sâm không để ý tới y, trực tiếp lại đâm tới một thương, lập tức khiến cho một bên mông khác của Lữ Vĩ Nam xuất hiện một lỗ máu, máu tươi ào ào chảy ra ngoài.
- Đại ca, gia gia, tôi sai rồi, anh đừng đâm nữa, nếu đâm tiếp tôi sẽ chết mất, tôi đầu hàng mà?
Lữ Vĩ Nam vừa kêu thảm thiết vừa cầu xin tha thứ.
Hàn Sâm không để ý tới hắn, đang định tiếp tục đâm, Lữ Vĩ Nam nhìn thấy thanh trường thương màu vàng đáng sợ kia của Hàn Sâm lại đâm tới, răng cưa bên trên đầu thương lóe ra hàn quang dọa người, liền vội vàng kêu lên:
- Đại ca, có chuyện gì từ từ nói, đàn ông tội gì phải khó xử đàn ông, anh giết tôi cũng không có chỗ tốt nào, anh thấy tốt xấu gì thì tôi cũng có một thú hồn biết bay, coi như cũng có một chút tác dụng, làm chân chạy cho anh giúp đỡ chút ít khẳng định không thành vấn đề… Ai ôi!!!...
Lữ Vĩ Nam lại bị đâm một thương nữa, lúc này mặt mũi đã trắng bệch, đổ máu quá nhiều, tiếp tục như vậy nữa thì không thể thoát khỏi cái chết, Lữ Vĩ Nam nhìn toàn thân mình đều có màu đen, cắn răng một cái, xoạt một tiếng kéo quần lót trắng dính máu tươi từ bên trong ra ngoài, tay vừa vẫy vừa la lớn:
- Đại ca đừng đâm nữa, tôi đầu hàng, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc, chính sách của Liên Minh không phải là ưu đãi tù binh đấy sao?
Nãy giờ Hàn Sâm không nói gì, Lữ Vĩ Nam còn tưởng rằng lúc bay trên không gió lớn quá, Hàn Sâm không nghe được lời y nói, cho nên mới phải nghĩ đến biện pháp thông dụng trong vũ trụ là vẫy cờ trắng đầu hàng.
- Bay trở về.
Hàn Sâm nhìn bộ dáng Lữ Vĩ Nam đang đong đưa quần lót rách, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, cố nén cười trầm giọng hét lên một tiếng.
Lữ Vĩ Nam lập tức mừng húm, vội vàng ra lệnh cho Thiết Linh Điểu biến dị bay về nơi vừa rồi gặp được Hàn Sâm.
Về tới chỗ đống lửa vừa rồi, nồi thịt kia vẫn còn, Lữ Vĩ Nam rơi xuống mặt đất, lập tức hét thảm lên, khẽ động vào vết thương ở trên mông.
- Nói một chút coi, cậu định bồi thường tổn thất của tôi như thế nào?
Hàn Sâm cười híp mắt nhìn Lữ Vĩ Nam đang bụm lấy mông.
Sắc mặt của Lữ Vĩ Nam lập tức cứng đờ:
- Đại ca, ngoại trừ con Thiết Linh Điểu này, anh muốn cái gì tôi đều cho anh, đại ca nhìn xem vừa ý thứ gì.
Nói xong, Lữ Vĩ Nam liền gọi ra bảy tám cái thú hồn, vẻ mặt đau khổ nói:
- Đại ca, tất cả thú hồn của tôi đều ở chỗ này, anh tùy ý chọn, nhìn trúng cái nào thì coi như là tiểu đệ cho bồi tội với anh.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua bảy tám cái thú hồn mà Lữ Vĩ Nam mới gọi ra kia, trong đó vẫn có một cái thú hồn biến dị, khẳng định thằng nhãi này không gọi ra tất cả thú hồn, nhưng mà trong đó lại có một cái thú hồn biến dị, chẳng khác nào là đang nói, y muốn dùng cái thú hồn biến dị này mua mạng của y, đồng thời cũng tuyệt ý niệm đòi Thiết Linh Điểu của Hàn Sâm, con Thiết Linh Điểu kia chính là chỗ dựa lớn nhất của y, liều mạng cũng không thể giao ra.
- Con thú hồn kia, còn cậu nữa, trước khi rời khỏi Đầm Lầy Hắc Ám, đều phải nghe tôi chỉ huy.
Hàn Sâm thấy tên này còn có chút tác dụng, hơn nữa cũng không thể để cho y chạy loạn, vạn nhất y tìm được khu rừng cây kia trước, giết Hắc Châm Phong biến dị, vậy kế hoạch lần này của Hàn Sâm liền thất bại.