Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 697: Bạch U Linh Hồ Điệp

Chương 697: Bạch U Linh Hồ Điệp

- Anh bạn à, tôi làm thế là đang giúp anh. . .
Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Phỉ Lực Ca.
Phỉ Lực Ca lại khổ não nói:
- Tôi chỉ muốn mang cô ta rời khỏi Ma Quỷ Sơn Mạch, tôi vốn chẳng có hứng thú gì với cô ta đâu, cậu lại làm thành như vậy, nếu như không thể giữ cậu lại, sau khi cô ta tỉnh lại chỉ sợ tôi cũng gặp phiền toái.
- Chẳng lẽ anh còn muốn giao tôi cho cô ta?
Hàn Sâm hỏi Phỉ Lực Ca.
- Đương nhiên sẽ không, nói như thế nào thì cậu cũng vì muốn giúp tôi.
Phỉ Lực Ca nghĩ một chút rồi cắn răng nói:
- Cậu cứ đi đi, việc này ngàn vạn lần không thể ra ngoài, hơn nữa về sau tuyệt đối không nên xuất hiện trước mặt cô ta.
Hàn Sâm nhún vai, đi vào trong thung lũng, bởi vì Phỉ Lực Ca là một trong những đối tác quan trọng của Nữ Thần Tí Hộ Sở, nên Hàn Sâm mới thuận tay giúp y, nhưng thật không ngờ trong chuyện này vẫn còn có chút khúc chiết, đúng là hảo tâm làm chuyện sai lầm.
Phỉ Lực Ca ôm lấy em gái kia đi ra ngoài, đi vài bước lại dừng lại nhìn về phía Hàn Sâm tiến vào thung lũng kia, người dám đến Ma Quỷ Sơn Mạch đều không có kẻ yếu, y muốn nhìn xem thực lực của Hàn Sâm đạt tới mức nào.
Hàn Sâm vừa mới đi vào thung lũng, đã thấy Hồ Điệp ở bốn phương tám hướng bắt đầu vây quanh hắn, Phỉ Lực Ca cũng nhận ra trong đám Hồ Điệp đó không thiếu cấp biến dị.
Thế nhưng người nọ mặc áo giáp màu vàng óng đi vào trong thung lũng, lại chẳng thèm quan tâm tới đàn Hồ Điệp đang bay tới đó, mặc kệ để chúng đụng vào người hắn.
Rất nhanh, trên người thân ảnh màu vàng kia đã dính đầy Hồ Điệp, giống như những con Hồ Điệp kia đều đang vây quanh chơi đùa vậy, tạo ra bức họa xinh đẹp giữa rừng lan.
Phỉ Lực Ca kinh ngạc tới mức miệng cũng ngoác ra, thật lâu sau đều không thể khép lại.
Những con Hồ Điệp đó đều có độc, trong đó có không ít là cấp biến dị, chỉ cần cắn một cái, hoặc là lúc vỗ cánh tản ra độc phấn dính trên thân thể, liền có thể khiến người đó trúng kịch độc, ngay cả y cũng không dám tiến vào thung lũng.
Thế nhưng người kia thực sự không thèm để ý tới đàn Hồ Điệp độc kia, mặc kệ để Hồ Điệp đậu trên người hắn, hoặc là bay múa xung quanh hắn, nhưng những con Hồ Điệp đó không thể cắn thủng khôi giáp của hắn, độc phấn cũng không thể khiến hắn tổn thương, thế này có chút kinh người rồi.
Đột nhiên, trong nắng sớm xuất hiện một con Hồ Điệp màu trắng từ trong bụi hoa bay ra, bay tới bóng người màu vàng kia, Phỉ Lực Ca vô cùng kinh sợ, lên tiếng nhắc nhở:
- Anh bạn coi chừng, đó là Bạch U Linh Hồ Điệp thần huyết, trúng độc của nó, máu thịt sẽ hư thối tróc bong, cuối cùng chỉ còn lại xương trắng thôi.
Người kia dường như đã nghe được lời Phỉ Lực Ca nhắc nhở, quay đầu lại nhẹ gật đầu với Phỉ Lực Ca, mà lúc này thần huyết Bạch U Linh Hồ Điệp đã bay đến bên cạnh của hắn, giống như một u linh bắn về phía hắn.
Bạch U Linh Hồ Điệp kia cực kỳ quỷ dị, nó vốn được xưng là Bạch U Linh, dù là một cường giả được xưng là đao kiếm nhanh nhẹn, cũng rất khó chém trúng Bạch U Linh đang nhanh nhẹn bay múa.
Thế nhưng khi con Bạch U Linh kia muốn đậu tới trên người, người kia chỉ hờ hững đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa tùy ý kẹp, thế mà Bạch U Linh đã bị kẹp giữa hai ngón tay.
Con Bạch U Linh Hồ Điệp kia không ngừng vỗ cánh giữa hai ngón tay hắn muốn bay đi, nhưng hai ngón tay kia lại giống như thiết lao vậy, con Bạch U Linh Hồ Điệp kia vỗ cánh giãy dụa như thế nào cũng không thoát được.
Bành!
Chỉ thấy người kia tiện tay nắm chặt, Bạch hồ điệp đáng sợ trực tiếp bị bóp nát, máu tươi lập tức từ trong bàn tay áo giáp màu vàng óng chảy xuống.
Bạch U Linh Hồ Điệp khiến người khác nghe tin đã sợ mất mật, lại bị bóp chết như vậy, hơn nữa người nọ hoàn toàn không có dấu hiệu bị trúng độc, hắn vẫn nhanh nhẹn đi sâu vào trong thung lũng, bốn phía xung quanh hắn vẫn là Hồ Điệp, nhưng người kia căn bản lười đi giết đám Hồ Điệp kia, mặc kệ để chúng đậu lên người.
Nắng sớm soi xuống, hoa lan, Hồ Điệp đầy trời nhảy múa với bóng người màu vàng óng, Phỉ Lực Ca nhìn tới mức ngây người.
- Người kia, không phải là Tệ thần chứ?
Đợi tới khi bóng người màu vàng óng kia biến mất trong thung lũng, Phỉ Lực Ca mới phản ứng lại, đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ như vậy, không tự chủ được nói thành tiếng.
Thế nhưng người kia đã sớm đi xa, hiện tại Phỉ Lực Ca muốn hỏi cũng không kịp rồi, y không khỏi dậm chân nói:
- Đáng chết, sớm biết như vậy lúc trước đã hỏi tên hắn, nói không chừng thật sự là Tệ thần.
Vừa rồi sở dĩ Phỉ Lực Ca không hỏi tên đối phương, thật ra là xuất phát từ ý muốn bảo hộ đối phương, cho dù sau này Hứa Viện có hỏi, y cũng không biết đối phương là ai, cũng không thấy tướng mạo người này, tự nhiên không có khả năng nói cho Hứa Viện, cho nên Phỉ Lực Ca mới cố ý không hỏi.
Nhưng hiện tại Phỉ Lực Ca lại có chút hối hận, gần đây y vô cùng yêu thích Tệ thần, vẫn muốn gặp mặt một lần, vừa rồi người kia có khả năng chính là Tệ thần, nếu như cứ bỏ lỡ như vậy, trong lòng y sẽ rất phiền muộn.
Tuy rất muốn đuổi theo để hỏi người nọ có phải là Tệ thần hay không, nhưng nhìn Hứa Viện trong ngực, Phỉ Lực Ca vẫn buông tha cho ý nghĩ này, y không thể mang theo một cô gái hôn mê đi vào một nơi trần ngập nguy hiểm được.
Hàn Sâm lại vô cùng vui mừng, một tay bóp chết Bạch U Linh, lập tức nghe được tiếng thông báo trong đầu.
“Săn giết sinh vật thần huyết Bạch U Linh Hồ Điệp, không thu được thú hồn, ăn thịt có thể ngẫu nhiên thu được từ 0 đến 10 điểm thần gen.
Mặc dù không thu được thú hồn, nhưng Hàn Sâm vẫn vô cùng mừng rỡ, Bạch U Linh Hồ Điệp nhỏ như vậy, hắn ăn hai miếng là có thể ăn hết, lại có thể gia tăng rất nhiều thần gen, so với ăn thịt mấy con sinh vật thần huyết có kích thước lớn trong một tháng còn tăng được nhiều thần gen hơn.
Về phần độc trên người Bạch U Linh độc, Hàn Sâm không thèm để ở trong lòng, chút độc này còn không làm gì được thân thể đã luyện thành Băng Cơ Ngọc Cốt và Động Huyền Kinh của hắn.
Chỉ là cứ trực tiếp ăn như vậy đúng là khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái, Hàn Sâm tìm một nơi hẻo lánh, trực tiếp nhóm lửa nướng Bạch U Linh Hồ Điệp, lại cho thêm một chút gia vị, nướng lên đúng là rất thơm, giống như món nhộng xào khô trên tinh cầu.
- Đây chính là vật đại bổ.
Hàn Sâm đã lăn lộn nhiều năm ở Tí Hộ Sở như vậy, ăn những vật này sớm đã không còn chướng ngại tâm lý, trực tiếp bỏ toàn bộ thịt Bạch U Linh đã nướng xong vào trong miệng.
Hương vị thật sự không tệ, đặc biệt là trong đầu còn vang lên tiếng thông báo thần gen gia tăng, nên cũng xóa đi yếu tố tâm lý không thoải mái lúc trước.
Ăn xong miếng thịt này, thần gen của Hàn Sâm đã tăng được sáu điểm, cộng với thịt những sinh vật thần huyết mà hắn ăn thời gian trước, hiện tại thần gen của Hàn Sâm đã đạt đến 72 điểm, khoảng cách đến viên mãn cũng không xa.
- Nếu có thể kiếm thêm được mấy con sinh vật thần huyết nhỏ như vậy, thần gen của mình sẽ sớm đầy.
Hàn Sâm cũng có chút bất đắc dĩ, vừa rồi hắn ăn cả nửa tháng, mới tăng được một điểm thần gen, thật sự không săn giết được sinh vật thần huyết cỡ nhỏ.
Hàn Sâm chỉ may mắn là mình có thể hấp thu gen sinh mệnh tinh hoa, nếu không để cho hắn đi ăn thịt những sinh vật siêu cấp thần huyết đó, ngoại trừ số rất ít có thân thể khá nhỏ, phần lớn đều lớn giống như ngọn núi nhỏ vậy, nửa năm cũng không biết có thể ăn hết hay không.
Hàn Sâm đang chuẩn bị thu thập đồ đạc tiếp tục chạy đi, lại đột nhiên nghe thấy trong vách núi bên cạnh truyền đến tiếng vang kỳ dị, giống như là có con gì đó đang đào đá.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất