- Ai biết.
Một giọng nam trung vang lên bên tai Triệu Tử Văn.
- Phương Thiên Vũ!
Triệu Tử Văn nghe thấy thanh âm quen thuộc này không khỏi cười nói, tuy nhiên trong lòng hắn lại sợ bọn họ biết chuyện Dư bộ khoái vừa hại Bảo Nhi, lại vừa cứu Bảo Nhi, vậy sợ rằng thân phận của hắn sẽ bị lộ.
Triệu Tử Văn nhìn ánh mắt kỳ quái của các gia đinh, cũng không thể tiếp tục đứng ở ngoài nghe lén, đành phải kiên trì đi đi vào cười ha hả nói :
- Thiếu gia, Phương huynh, các ngươi đang nói chuyện gì?
Đứng ở giữa sảnh đường, Hạ Văn Đăng và Phương Thiên Vũ nghe tiếng cười sang sảng quen thuộc, hơi không tin vào tai mình. Bọn họ không thể tin nổi quay đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười dâm đãng và cách ăn mặc thư đồng của Hạ Văn, bọn họ đều xông tới ra sức đấm vào ngực Triệu Tử Văn, cười mắng:
- Hoá ra tiểu tử ngươi không chết!
- Củ chuối! Các ngươi muốn đánh chết ta sao!
Triệu Tử Văn ôm ngực căm giận nói.
Phương Thiên Vũ và Hạ Văn Đăng đều cười ha ha, Hạ Văn vẫn không thay đổi như trước. Bọn họ kích động gắt gao ôm chặt lấy Triệu Tử Văn, vỗ lưng hắn nói:
- Huynh đệ, ngươi rốt cục đã trở lại!
Triệu Tử Văn cay mũi, thiếu chút nữa phải rơi lệ, hắn cười mắng:
- Lão tử vẫn không chết, không trở về thì còn làm cái gì?
Hạ Văn Đăng cười ha hả nói:
- Chúng ta Giang Nam Tứ Đại Sài Lang ngày mai liền tái xuất giang hồ!
Phương Thiên Vũ vẫn còn kinh ngạc nói:
- Không ngờ Hạ Văn ngươi phúc thiên mệnh đại, quân coi giữ chết trận hơn năm nghìn người, ngươi còn có thể còn sống trở về.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói :
- Đây cũng không phải là ta phúc thiên mệnh đại, ở trong quân, ta là hỏa đầu binh, chuyên củi lửa nấu cơm cho người ta, chưa từng phải ra chiến trường gì cả.
Tiểu tử này thật sự là trợn tròn mắt nói nói dối, Hạ Văn Đăng và Phương Thiên Vũ đều cảm giác trong mắt Triệu Tử Văn có một ngọn lửa khí khái. Đây là thứ mà một hỏa đầu binh có khả năng cầm giữ có? Nhất định là Hạ Văn ở sa trường chém giết may mắn còn sống.
Phương Thiên Vũ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Hết thảy đều đã chấm dứt, ngày sau sẽ không ai có thể ức hiếp huynh đệ ta!
Hạ Văn Đăng liền bỏ đá xuống giếng nói:
- Tốt nhất là ngươi cứ quản chuyện của mình đi.
Phương Thiên Vũ hung hăng trừng mắt với Hạ Văn Đăng, tuy nhiên thần sắc trở nên buồn bã.
Triệu Tử Văn nhận thấy nhất định là Phương Thiên Vũ gặp phải chuyện gì đó khó khăn, nhưng hắn còn đang lo lắng thân phận của mình bị vạch trần, hỏi:
- Vừa rồi các ngươi nói Dư bộ khoái chuyện gì?
- Hạ Văn ngươi còn không biết?
Hạ Văn Đăng mở to mắt kinh kinh ngạc nói, nhưng lại không biết nên kể lại câu chuyện ly kỳ đó như thế nào.
Một lúc lâu sau, Phương Thiên Vũ mới nói:
- Ngươi đi được một thời gian, Lý Thiên Chính bức bách Bảo Nhi gả cho tuần phủ đại nhân
Phương Thiên Vũ tạm dừng lại, nhìn vẻ mặt Hạ Văn, thấy hắn sắc mặt ác liệt, trong mắt lạnh lùng tinh quang, lại không đành lòng nói tiếp.
- Lề mề!
Hạ Văn Đăng không chút nào che dấu thẳng thắng nói:
- Chính là Mã Trí Viễn cưỡng bức lợi dụ Lý Thiên Chính bức Bảo Nhi gả cho cha hắn là Mã Khôn. Vốn là ta và Hạng huynh có thể cứu được Bảo Nhi ra, tuy nhiên Dư Tư Lăng đáng ghét đó lại ngáng chân, giam lỏng Bảo Nhi lại. Bởi vậy ta còn động chân tay với ả, bất đắc dĩ ta và ả bất phân thắng bại, không thể cứu được Bảo Nhi từ tay ả ra.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.comHạ Văn Đăng nói đến đây không kìm nổi thở dài:
- Cũng đều do ta học nghệ không tinh, bằng không cũng sẽ không để cho gian kế của Mã Trí Viễn và Dư Tư Lăng thực hiện được.
- Sau lại như thế nào?
Triệu Tử Văn giả bộ sốt sắng khó kìm nổi, nhìn Hạ Văn Đăng vội vàng nói.
Phương Thiên Vũ nói tiếp:
- Cũng không biết vì sao, ngay tại tối hôm qua Mã đại nhân và Bảo Nhi thành thân, Dư Tư Lăng lại đột nhiên gây rối, cướp Bảo Nhi đi.
- Cũng không biết đầu óc Dư Tư Lăng này có bệnh hay không nữa, vừa hại Bảo Nhi lại vừa cứu nàng.
Hạ Văn Đăng xoa huyệt Thái Dương, cũng không rõ vì sao Dư Tư Lăng này lại làm như vậy.
Triệu Tử Văn đương nhiên hiểu được vì sao Dư Tư Lăng làm như vậy. Đây là vì hắn giấu diếm thân phận, đổ hết chuyện phát sinh tối qua lên người nàng. Tiếp đó hắn còn hẹn một tháng sau quyết chiến, lúc đó Triệu Tử Văn sẽ toàn lực ứng phó. Hắn lộ vẻ không chút cảm kích, tức giận đến mức mặt đen đỏ bừng, lạnh nhạt nói:
- Nhân yêu và Mã Trí Viễn đáng chết, ta sẽ không bỏ qua bọn chúng.
- Hạ Văn, chuyện này chúng ta sẽ báo thù cho huynh
Hạ Văn Đăng cảm giác được sát khí trong mắt Triệu Tử Văn, sợ hắn nhất thời kích động, đi tìm Mã Khôn tính sổ. Hắn vừa mới xuất ngũ trở về, sao có thể đi vướng và phiền toái thế này, vội vàng khuyên giải an ủi.
Triệu Tử Văn lắc đầu nói:
- Yên tâm, ta sẽ không kích động, thù này ta sẽ tự mình đi báo.
Phương Thiên Vũ gật đầu nói:
- Cũng may Bảo Nhi vô sự, bằng không ba huynh đệ chúng ta thật không hiểu đối mặt với ngươi như thế nào.
Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói:
- Đã là huynh đệ còn nói như vậy làm gì? Ta biết các ngươi đã hết sức, ta sẽ không trách các ngươi, tuy nhiên sao không thấy Hạng huynh nhỉ?
- Ồ, gần đây hắn rất bận.
Phương Thiên Vũ đáp.
- Hạ Văn, Hạ Văn!
Hai tiếng kêu vô cùng vui sướng mà lại êm tai vang lên ở ngoại đường. Thanh âm vừa dứt thì một bóng dáng xinh đẹp lao thẳng vào ngực Triệu Tử Văn.
- Người xấu, quay về Hạ phủ sao không tới tìm ta?
Thiếu nữ gắt gao ôm chặt lấy Triệu Tử Văn, nước mắt rơi lã chã, niềm nhớ mong tuôn ra như thủy triều.
Triệu Tử Văn nhìn Hạ Văn Đăng và Phương Thiên Vũ xấu hổ cười, lại cười với thiếu nữ:
- Hạ Bình, ta đang chuẩn bị đi tìm nàng mà.
- Huynh là kẻ lừa đảo, đã lừa gạt ta không biết bao nhiêu lần.
Thiếu nữ đó đúng là Hạ Bình, nghe nói Hạ Văn trở về phủ, nàng cao hứng trực tiếp chạy tới nội đường, lập tức nhào vào trong lòng Hạ Văn, ôm chặt lấy hắn, không muốn cho hắn rời đi.
Hạ Văn Đăng và Phương Thiên Vũ nhìn nhau cười, bọn họ còn tính toán trò chuyện tiếp với Triệu Tử Văn, tuy nhiên nhìn hai người ôm nhau thế này, bọn họ cũng không tiện quấy rầy, đều lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Triệu Tử Văn rồi im lặng rời đi.
Triệu Tử Văn nhìn khuôn mặt xinh đẹp dán tại ngực mình, hắn hung hăng véo mũi Hạ Bình mắng:
- Tiểu nha đầu này thật là không biết xấu hổ.
Hạ Bình đỏ mặt, bĩu môi nói:
- Người ta mặc kệ, về sau nếu huynh bỏ ta nữa, ta sẽ lấy dây thừng trói huynh lại.