Cái tên yêu nhân này. Triệu Tử Văn thầm mắng một câu trong lòng. Hắn hướng về phía La Thanh Yên ngượng ngùng cười nói:
- La tỷ tỷ, chúng ta có nhiều đại nam nhân như vậy đi theo, tỷ không thấy bất tiện ư?
Đôi mắt xinh đẹp của La Thanh Yên lạnh lùng nhìn hắn :
- Chẳng lẽ ngươi không sợ Sở Thăng đột nhiên ám sát Bát Hoàng tử hay sao? Với võ công hiện tại của ngươi thì cũng chỉ đánh ngang với hắn mà thôi, mà ngươi thì không phải lúc nào cũng có thể bảo vệ Bát Hoàng tử được.
- Nói đến nói đi cũng là La tỷ tỷ muốn liên thủ cùng ta tìm cơ hội xử lý hắn đúng không?
Triệu Tử Văn bĩu môi nói.
La Thanh Yên tự tin nói:
- Chuyện này đối với ta và ngươi đều có lợi, ta tin rằng ngươi tuyệt đối sẽ không từ chối.
Sở Thăng, nhân vật nguy hiểm nhất thành Hàm Đan đã rời đi, các thế lực ngầm khác không thể uy hiếp Hạ Bình khi có Kỵ binh đoàn bảo vệ nàng, bây giờ tên yêu nhân này đi Tây Lương nói không chừng thực sự là nhắm vào Bát Hoàng tử. Triệu Tử Văn thầm nghĩ, để tránh hậu họa về sau, lần này đi Tây Lương xử lý luôn tên Sở Thăng này thì không còn gì tốt hơn.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Cũng tốt, chỉ có điều tỷ tỷ thân là Các chủ Vong Phu Các , giả trang làm một tiểu thư đồng thì không khỏi mất thân phận.
La Thanh Yên biết rằng đường tới Tây Lương xa xôi, muốn giả trang làm một tiểu thư đồng trong một thời gian dài như thế thì khá khó khăn cho nên không kìm được hỏi:
- Triệu tướng quân có cách gì khác không?
- Hay là…
Triệu Tử Văn cười cười:
- Hay là giả trang làm nha hoàn thiếp thân của ta đi!
Lông mày của La Thanh Yên nhăn lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia hàn quang:
- Để ta xem ngươi có còn tính mệnh để ta hầu hạ không đã.
- Ai da, đây không phải là Triệu tướng quân hay sao
Một âm thanh yêu mị vang lên, đưa mắt nhìn đã thấy Sở Thăng xuất hiện trên một con bạch mã, ở bên cạnh là xe ngựa của An Vương phủ, không nhìn cũng biết bên trong chính là Thế tử Hạng Long Uyên.
Ngón tay Sở Thăng đeo cái nhẫn Hoa Lan, thần sắc vũ mị không nói nên lời. Hôm nay hắn mặc một bộ bạch y tương thích với một khuôn mặt trắng trẻo của mình. Triệu Tử Văn dùng một ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, trong lòng thầm rủa tên nhân yêu đáng chết này.
- Chà, vị tiểu thư đồng này thật là quá tuấn tú.
Sở Thăng hướng về phía tiểu thư đồng bên cạnh Triệu đại nhân mà trêu chọc. Quả nhiên y đã nhận ra vị tiểu thư đồng đầu bù tóc rối này chính là Các chủ Vong Phu Các La Thanh Yên.
La Thanh Yên hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì cả.
- Aizzz, người cưỡi bạch mã chưa chắc đã là một công tử tiêu sái, không chừng đó lại là nhân yêu cũng nên.
Triệu Tử Văn đưa mắt nhìn y, thâm trầm nói.
Khuôn mặt mịn màng của La Thanh Yên khẽ ửng hồng lên. Trong lòng nàng vui vẻ nghĩ thầm:
"Công phu châm chọc của tiểu tặc này quả là hạng nhất."Sở Thăng nghe vậy thì khó chịu, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, thiếu chút nữa thì phát tác ra. Đôi mắt đầy yêu mị của y bắn ra từng tia sát ý, giống như là muốn giết Triệu Tử Văn một trăm lần.
Các tướng sĩ thân tín của An Vương đều vây quanh xe ngựa của Bát Hoàng tử. Tất cả hít một hơi sâu, thầm nghĩ tên Triệu tướng quân này dám ăn nói với Sở Vương như vậy.
- Sở tiên sinh, chúng ta đi thôi.
Trong xe ngựa truyền đến thanh âm của Hạng Long Uyên.
Sở Thăng cũng tự biết rằng lực lượng của mình không bằng người ta, khó mà có thể thắng được La Thanh Yên và Triệu Tử Văn liên thủ, không chừng còn bị hai người mượn cơ hồi này để giết mình cho nên hừ lạnh một tiếng:
- n oán của chúng ta, một ngày nào đó sẽ tính rõ ràng.
- Ta xin đợi đại giá.
Triệu Tử Văn cười lạnh lùng.
Sở Thăng giận dữ, thét lớn một tiếng:
- Chúng ta đi thôi!
Triệu Tử Văn nhìn bọn người An Vương rời đi trong lòng thầm suy nghĩ. Chẳng lẽ Hạng Long Uyên cũng muốn làm Phò mã, lôi kéo Tây Lương quốc chủ qua phe mình sao?
Lâm hồ mị tử đã ở Tây Lương, không thể để tên Sở nhân yêu này gặp Lâm Mộng Phỉ và Dư Tư Lăng được. Triệu Tử Văn rất muốn lập tức đi ngay theo sau Hạng Long Uyên nhưng lại không đành lòng không cáo biệt các vị tiểu thư ở Triệu phủ mà rời đi.
- Đại ca.
Hắn đang do dự thì thanh âm của Bảo Nhi đột nhiên lọt vào tai hắn.
Nghe thấy thanh âm của tiểu ny tử này trong lòng Triệu Tử Văn liền cảm thấy ấm áp. Hắn nhìn năm vị tiểu thư đi tới rồi cười nói:
- Ngũ vị tiểu thư, các nàng cuối cùng cũng đã tới rồi.
Hạ Vũ Tình, Lý Bảo Nhi, Hạ Bình, Lý Dịch An, Tô Uyển Nhu, năm vị tiểu thư đỏ ửng cả khuôn mặt lên, thanh tú động lòng người đứng trước mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.com chấm cơm.Nhìn bốn vị tiểu thư như hoa như ngọc này, trong lòng Hạ Vũ Tình đột nhiên nổi dấm chua. Nàng thầm nghĩ Triệu Tử Văn thật là quỷ phong lưu hoa tâm, khuôn mặt trở nên lạnh lùng nói:
- Chàng không muốn chờ nữa, có thể đi được rồi.
Đại tiểu thư này thật đúng là thích ăn dấm chua. Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng:
- Aizzz, Đại tiểu thư, tại sao nàng lại tức giận như vậy? Lần này ta đi, chẳng biết lúc nào có thể gặp lại các nàng.
Hạ Vũ Tình nghe vậy thì hoảng sợ, trong đôi mắt xinh đẹp lập tức xuất hiệp lệ quang. Cái tên bại hoại này lần trước lúc đi tòng quân khiến cho mình hai tháng mất ngủ đau khổ ngày nhớ đêm mong hắn. Nếu như hắn lại đi hai tháng nữa thì không phải là hành hạ mình chết hay sao?
Bốn tiểu ny tử còn lại nghe hắn nói giống như là sinh ly tử biệt thì hoảng sợ vội vàng vây bên người Triệu đại nhâ, oanh oanh yến yến nói:
- Tử Văn, chúng muội muốn đi với huynh.
- Hồ đồ.
Triệu Tử Văn dở khóc dở cười. Mình đi ra ngoài làm chuyện chính sự, chứ không phải mang gia quyến đi du ngoạn, hắn liền nói:
- Tây Lương đường sá xa xôi, các nàng đi làm gì, cứ ở nhà thật tốt, chờ mọi chuyện xong xuôi ta sẽ trở lại.
Đôi mắt Lý tài nữ hơi đỏ lên. Nàng cùng với đại ca vừa mới xác lập quan hệ, đại ca còn chưa đến mang sính lễ tới Lý phủ mà đã lên đường tới Tây Lương xa xôi thì nàng làm sao không thương tâm được chứ. Trong lòng nàng không khỏi sinh ra một chút ai oán, khóc thút thít không nói lời nào.
Triệu Tử Văn nhìn bộ dạng thương tâm của Lý tài nữ thì biết rằng trong lòng nàng đang nghĩ gì. Hắn đau lòng ôm lấy eo lưng của nàng.
- Lý đại tài nữ của ta, lần này ta đi không phải là không trở lại. Khi về ta sẽ lập tức mang sính lễ đến nhà nàng được không?
Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của đại ca, khuôn mặt của Lý tài nữ tựa như bị lửa đốt, ửng hồng lên. Nàng nín khóc mìm cười khẽ gắt nói:
- Cái gì mà Lý đại tài nữ, đại ca chỉ biết trêu chọc muội.
Sau đó nàng đổi giọng, ngượng ngùng thốt lên giống như muỗi kêu:
- Huynh không cần phải mang sính lễ tới.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng động lòng người của Lý tài nữ, thận là câu dẫn hồn phách của người ta, Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Đây là chuyện của đại ca, khi đại ca trở về nhất định sẽ làm.
Hạ Bình không phục kéo tay hắn lại, đôi môi anh đào dẩu lên nói:
- Muội không cần, muội muốn đi theo huynh.
Không may tiểu công chúa đã sớm coi Triệu đại nhân là ông trời của nàng, nàng làm sao có thể chịu để cho hắn đi được chứ.
Tính tình của tiểu công chúa này hay thích trêu đùa, Triệu Tử Văn biết lời nói bình thường không có tác dụng với nàng, bàn tay liền tác quái trộm vuốt kiều đồn của nàng, cười hắc hắc nói:
- Nếu như muội không nghe lời, ta sẽ ở trước mặt mọi người dùng gia pháp để phạt muội.
Bàn tay Triệu đại nhân tựa như có ma lực khiến cho Hạ Bình có một cảm giác giống như là điện giật. Kiều đồn của nàng trở nên run rẩy, khuôn mặt ửng hồng lên, trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu như mình bị hắn đánh đòn ở đây thì xấu hổ chết mất.
Hạ Bình biết tên bại hoại này mặt dày như tường thành, chuyện gì cũng dám làm, hai gò má ửng đỏ lên, nghiền răng nói:
- Đây là lần cuối cùng, nếu như lần sau huynh không trông nom muội mà bỏ đi thì muội sẽ cắn chết huynh.
Đây đúng là lần cuối cùng sao? Triệu đại nhân thầm cười khổ ở trong lòng. Cho dù có vượt qua nguy hiểm này thì cũng phải xuôi Nam chiến tranh với Hung Nô. Nhưng hắn không muốn để tiểu nha đầu này bám theo nên cũng không nói ra miệng.
- Đại ca, đây là giày và một ít điểm tâm do muội làm, huynh mang theo đi.
Lý Bảo Nhi đi đến trước mặt đại ca, nhẹ nhàng nói.
Aizzz, tiểu ny tử này thật là động lòng. Triệu Tử Văn không kìm được ôm Bảo Nhi vào lồng ngực. Tiểu thê yêu kiều này từ lúc mình đi vào thế giới này vẫn ở bên cạnh làm bạn với mình.
Đôi mắt Triệu Tử Văn ửng đỏ lên, hắn kéo thân thể nhu nhược của Bảo Nhi lại, lập tức có một mối thâm tình xông lên, trong lòng nói không hết lời cảm động.
- A.
Tiểu ny tử Bảo Nhi ửng đỏ cả khuôn mặt, yêu kiều kêu lên một tiếng. Tình ý ngọt ngào hiện lên, nàng vừa thẹn vừa mừng cúi đầu xuống, khóe môi phả ra làn hương thơm:
- Đại ca, Bảo Nhi sẽ ngày đêm chờ huynh trở về.
Trong lòng Triệu Tử Văn đối với nha đầu này liền có một hương vị chua xót. Hắn thật sự có chút hoa tâm, đã có được Đại tiểu thư ôn nhu như nước, có được Lý tài nữ giỏi giang mẫn tiệp, có Hạ Bình, Uyển Nhu lung linh xuất chúng, thuần phác tự nhiên. Nhưng có lẽ chỉ có Bảo Nhi lúc nào cũng nghĩ đến hắn, coi hắn là ông trời.
Triệu Tử Văn có cảm giác mình thiếu nợ nàng cái gì đó. Hắn ôm nàng thật chặt vào ngực, cảm động nói:
- Bảo Nhi, đại ca sẽ nhanh chóng trở về.
La Thanh Yên đã sớm đứng ở bên cạnh xe ngựa. Nàng nhìn Bảo Nhi than khẽ một tiếng. Khó trách hắn yêu thương nàng Bảo Nhi không xinh đẹp bằng người khác này. Tiểu nha đầu này mặc dù là một nữ nông gia nghèo khổ nhưng rất chân tâm, tình yêu nồng nàn, vô cùng thương yêu hắn.
- Người này thật đáng ghét!
Hạ Vũ Tình biết rằng bây giờ không phải lúc ghen nhưng nhìn thấy hắn và Bảo Nhi muội muội thân thiết với nhau như vậy mà không để ý đến mình thì trong lòng cũng khó tránh có một chút hương vị chua xót.
Bảo Nhi chất phác này thật khiến cho Triệu Tử Văn cảm động. Hắn nhận lấy giày và điểm tâm của nàng rồi cười nói:
- Đại ca nhất định một mình ăn hết điểm tâm.
Bảo Nhi hiểu ý tứ của đại ca liền hạnh phúc cúi cái đầu nhỏ xuống, trên khuôn mặt nàng hiện ra một nụ cười lúm đồng tiền ngọt ngào chết người. Đôi mắt nàng sáng ngời, nhẹ nhàng nói:
- Đại ca, Lăng Nhi tỷ tỷ hiện giờ vẫn chưa có tin tức sao? Huynh đi Tây Lương tiện thể thăm dò xem tỷ ấy có ở đó không.
Tin tức của Lăng Nhi Triệu Tử Văn vẫn chưa nói với Bảo Nhi. Hắn khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, huynh sẽ tìm hiểu tin tức của Lăng Nhi, muội cứ yên tâm đi.
Khuôn mặt Tô Uyển Nhu vẫn hiện lên nụ cười thản nhiên như cũ khiến cho người ta có cảm giác được hòa mình trong gió xuân. Nàng đứng ở sau lưng tứ nữ, lông mày như vẽ, dáng người thướt tha uyển chuyển thành thục, toàn thân nàng toát ra một khí chất cao quý trầm tĩnh.
Triệu Tử Văn xác lập quan hệ trễ nhất với nàng. Hắn đi đến gần nàng nhẹ giọng cười nói:
- Uyển Nhu, những ngày qua nàng phải mệt mỏi rồi. Thật là khổ cho nàng!
Đa số Gia Cát liên nỗ đều do Tô Uyển Nhu bí mật giám sát chết tạo, thật là mệt mỏi cho tiểu ny tử này.
Khuôn mặt Tô Uyển Nhu khẽ ửng hồng lên, nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tử Văn, làm việc cho chàng, muội cảm thấy rất vui vẻ, làm sao có thể mệt mỏi được?