- Tặc tử lớn mật, dám đánh lén.
Nhạc Phá Nô nắm chặt ngân thương trong tay, hướng về phía Hoàn Nhan Liệt gầm lên một tiếng giận dữ.
Hoàn Nhan Liệt nhìn thiếu niên lúc trước ở Tây Lương mình suýt nữa dùng một kiếm giải quyết này khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra đầu mũi tên còn chưa được mài sắc sao?
Nghe thấy lời này của Hoàn Nhan Liệt, đôi mắt Nhạc Phá Nô theo tiềm thức nhìn về phía mũi tên bị mình đánh rơi. Khi thấy đầu mũi tên không nhọn, không khỏi ngạc nhiên trong chốc lát, trong lòng thầm nghĩ, Hoàn Nhan Liệt này rốt cục là muốn làm gì?
Triệu Tử Văn cũng cảm thấy kỳ quái. Đầu mũi tên rõ ràng là bị mài cho bằng đi, rõ là Hoàn Nhan Liệt cố ý. Nhưng y lại bắn tới, mục tiêu là Hưng Bình công chúa. Chẳng lẽ đệ nhất dũng sĩ chơi trò, mũi tên tình yêu gì đó sao....
Lương Mộ Phỉ lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Liệt. Lúc đầu đáp ứng tuyển Phò mã chính là do Hoàn Nhan Liệt này uy hiếp phụ hoàng phải cho y trúng tuyển. Lúc đó nàng mới vì bất đắc dĩ mà để y vào một trong những người trúng tuyển. Nghĩ tới Hoàn Nhan Liệt này giết hại mấy vạn con dân Tây Lương, lại còn muốn làm Phò mã, lửa giận trong lòng nàng lập tức bùng lên.
- Hoàn Nhan tướng quân, ngươi tới chặn đường chúng ta là muốn làm gì?
Cao thống lĩnh nhìn hơn mười dũng sĩ Hung Nô nghiêm nghị đầy sát khí, không khỏi khiếp nhược lau mờ hôi lạnh trên trán, tiếng nói run rẩy vang lên.
Hoàn Nhan Liệt hừ lạnh nói:
- Lưu nàng lại, các người rời đi!
Vừa nói ngón tay y vừa chỉ thẳng về phía Hưng Bình công chúa --- Lương Mộ Phỉ!
- Cái con trâu đần này, thật to gan!
Nhạc Phá Nô hét lớn một tiếng, tức giận đang muốn trực tiếp vác thương xông lên. Nghe thấy lời này của Hoàn Nhan Liệt, đôi mắt thâm thúy của Triệu Tử Văn lóe lên vẻ lạnh lùng chưa từng có. Bởi lẽ Hoàn Nhan Liệt đã động vào cái vảy ngược của hắn rồi, tuyệt đối không thể tha thứ được!
- Ngươi không xứng đáng đánh với ta.
Hoàn Nhan Liệt khinh miệt nhìn Nhạc Phá Nô, ánh mắt chuyển về hướng Triệu Tử Văn.
- Người Hung Nô chúng ta muốn lấy vợ phải chú ý lực lượng. Hôm nay ta và ngươi sẽ tỷ thí một phen, xem cuối cùng ai mới là cường giả chân chính, người nào mới xứng để lấy Hưng Bình công chúa!
- Ngươi cũng xứng sao?
Đôi mắt Lương Mộ Phỉ lóe lên vẻ chán ghét, cũng không muốn nhìn Hoàn Nhan Liệt một cái.
- Thật sao?
Ánh mắt Triệu Tử Văn lạnh như băng nhìn Hoàn Nhan Liệt. Một loại sát khí bá đạo tràn ra, thần sắc tỏa ra chiến ý dày đặc nói:
- Ta sẽ đánh một trận với ngươi, không chết không thôi!
Hoàn Nhan Liệt là người đầu tiên cảm nhận được sự bá đạo và uy nghiêm kia, không khỏi thầm run lên. Nhưng y là một nhân vật kiêu hùng, làm sao có thể dễ dàng khiếp đảm như vậy, liền hét lớn một tiếng:
- Được! Không chết không dừng!
- Tướng công...
Dư Tư Lăng ngồi trong xe nghe thấy bốn chữ không chết không ngừng trong lòng khẽ run, sợ tới mức vội vén màn xe, ló đầu ra ngoài, nhưng cũng không biết phải nói gì nữa. Tướng công là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Tướng công làm sao có thể lui bước được?
Triệu Tử Văn đã muốn giết Hoàn Nhan Liệt, dù phải trả giá nào cũng phải đánh chết hắn, không ai có thể ngăn trở.
Đôi mắt yêu kiều đầy lệ quang của Lăng Nhi vô cùng đáng thương, Triệu Tử Văn cười an ủi nói:
- Chẳng lẽ nàng không tin vào thực lực của tướng công sao... Chờ ta!
Dư Tư Lăng thấy ánh mắt kiên nghị của Triệu Tử Văn, tâm hồn thiếu nữ trở nên ấm áp, run giọng nói:
- Tướng công, chàng cẩn thận một chút....
Triệu Tử Văn trong tay cầm hổ đầu thương do Nhạc Phá Nô đưa cho, lộ ra vẻ mỉm cười hiểu ý.
- Tướng quân, nhất định phải khiến cho gã Hoàn Nhan Liệt này đẹp mặt.
Nhạc Phá Nô hưng phấn và kích động nói, trong lòng thầm nghĩ, Hoàn Nhan Liệt làm sao có thể là đối thủ của Triệu tướng quân được!
Lương Mộ Phỉ hơi lo lắng nhưng đây là một cuộc chiến của nam nhân, hơn nữa nàng cũng rất tin tưởng rằng Tử Văn có thể thắng Hoàn Nhan Liệt, nhẹ giọng nói:
- Tử Văn, cẩn thận một chút.
Triệu Tử Văn cười cười, cầm Hổ Đầu Thương trong tay đi về phía trước.
Đối với Hoàn Nhan Liệt đột nhiên xuất hiện, Triệu Tử Văn có hơi kinh ngạc. Mà nơi này lại là nơi Sở Thăng chuẩn bị thực hiện âm mưu, cũng không biết là La Các chủ đã thực hiện mọi việc xong chưa, còn Sở Thăng đến lúc nào mới đột nhiên xuất hiện, cùng Hoàn Nhan Liệt này tiền hậu giáp kích. Nhưng giờ phút này hết thảy đều đã không còn quan trọng. Lúc này Triệu Tử Văn chỉ muốn đánh chết Hoàn Nhan Liệt này.
Ánh mắt tướng sĩ đều nhìn chằm chằm vào Triệu tướng quân. Bọn họ đối với Hoàn Nhan Liệt cao ngạo đều hận tới nghiến răng nghiến lợi, có cảm giác phải giết y mới vừa lòng.
Ánh mắt mười mấy dũng sĩ Hung Nô nhìn Triệu Tử Văn rất là khinh miệt. Bởi lẽ Hoàn Nhan Liệt tướng quân ở Hung Nô giống như là một vị thần, không gì là không thể chiến thắng. Dù đối thủ có là ai thì cuối cùng đều thất bại dưới tay Hoàn Nhan tướng quân.
Đôi mắt Triệu Tử Văn tỏa ra hàn quang, đi tới giữa hai bên đột nhiên dừng bước, Hổ Đầu Thương trong tay vút lên xé gió, sau đó mũi thương hướng về phía trước, toàn lực đâm vào mặt đất đầy nham thạch. Mũi thương mang theo lực lượng bá đạo không ai bì kịp đâm thật sâu vào trong mặt đất. Lấy mũi thương làm trung tâm, mặt đất rung chuyển nứt toác ra như mạng nhận, sau đó nhanh chóng lan ra, tạo nên vô số những vết rạn mở rộng ra bốn phía.
Mọi người mở trừng đôi mắt. Ánh mắt khinh thường của những dũng sĩ Hung Nô liền biến đổi, thay vào đó là thần sắc sợ hãi. Lực lượng này mạnh tới nhường nào chứ!
Triệu Tử Văn thể hiện chiến ý và sát khí mãnh liệt khiến Hoàn Nhan Liệt nhìn mà biến sắc, ánh mắt trở nên trầm trọng. Trước mặt mười mấy dũng sĩ Hung Nô. Hoàn Nhan Liệt không thể lùi bước. Y hừ lạnh một tiếng, thân hình to lớn giống như một con chim lớn bay lên, đạp một cái lên mặt đất, sau đó lại nhảy lên. Mặt đất run nhè nhẹ, lại có một tiếng
"bịch" vang lên. Dường như một âm thanh của mặt đất bị văng tung tóe, tựa như long trời lở đất xuất hiện....
Tâm thần tướng sĩ Tây Lương run nhẹ. Đây là lực lượng, là lực lượng vô cùng, hoàn toàn có thể xứng tầm với Triệu tướng quân. Nghĩ tới Hoàn Nhan Liệt dùng lực lượng này đã giết hại biết bao dân chúng Tây Lương bọn họ, bọn họ lại càng phẫn hận và e ngại.
Hoàn Nhan Liệt trong dư chấn trên mặt đất bay ra, thoáng một cái đã chỉ còn cách Triệu Tử Văn không quá mười trượng.
Triệu Tử Văn ổn định tâm thần, tay cầm hổ đầu thương trực tiếp đánh tới Hoàn Nhan Liệt. Đối mặt với cường địch chỉ có thể tiến lên, tuyệt đối không thể lùi lại. Chỉ có thể công như thủy triều mới có thể khiến cho địch nhân khiếp đảm!
Hoàn Nhan Liệt đột nhiên vung bảo kiếm trong tay, không ngờ lại chém vào một tảng đã lớn ở trên vách, sau đó hất một cái. Tảng đá nặng cả trăm cân gào thét lao về phía đỉnh đầu Triệu Tử Văn.
Thân hình Triệu Tử Văn nhảy sang một bên, vững vàng đứng trên mặt đất. Tảng đá nọ nện xuống nơi hắn vừa đứng, đánh cho mặt đất phía dưới nát bấy.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.comHoàn Nhan Liệt dùng lực lượng vô cùng không ngừng đánh bay những tảng đá. Y chính là muốn gây áp lực thật lớn cho Triệu Tử Văn.
Loạn thạch bay khắp trời. Thân thủ Triệu Tử Văn nhanh nhẹn, qua lại vùn vụt giữa những khe hở, trong nháy mắt đã áp sát được Hoàn Nhan Liệt. Ánh mắt hai người xuyên qua đám đá vụn đang bay, ở giữa hư không lần đầu gặp nhau, đều bị chiến ý cường đại của đối thủ toát ra khiến cho rung động. Hoàn Nhan Liệt điên cuồng hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay giữa không trung đầy tro bụi phát ra kiếm khí. Kiếm khí xé rách không trung, xoạt một cái đã đâm tới cổ họng Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn không chút hoang mang, trường thương lợi dụng một chiêu Đơn Thủ Thập Bát Thiêu xoay tròn, hàn quang nổi lên cuồn cuồn nghênh kích. Mũi tương xoay một cái đánh lên phía trên, cố gắng lợi dụng thần binh Hổ Đầu Thương với mũi thương sắc bén đánh gãy thanh kiếm của đối phương.
Tiếng binh khí va chạm chói tai vang lên. Khiến Triệu Tử Văn ngạc nhiên chính là Hổ Đầu Thương lại không thể đánh gãy trường kiếm của Hoàn Nhan Liệt mà chỉ để lại trên thân kiếm của hắn một vết trắng mờ nhạt. Trường kiếm trong tay của Hoàn Nhan Liệt không hổ là bảo kiếm nổi tiếng thiên hạ, chẳng những nặng nề vô cùng mà cũng cứng rắn vô cùng. Hổ Đầu Thương của Triệu Tử Văn mặc dù sắc bén nhưng cũng khó lòng chặt đứt được nó.
Đồng tử của Hoàn Nhan Liệt co rụt lại. Mối thù chịu một thương trước kia của Triệu Tử Văn, hắn đã nhận ra trường thương của đối phương là binh khí thượng đẳng chém sắt như chém bùn, trong lòng đã có phòng bị. Nhưng lúc này trải qua giao chiến vẫn không ngờ thanh trường thương này lại bá đạo như vậy, đấu thương có ánh sáng như máu, thật sự là một thanh tuyệt thế thần binh. Trong nháy mắt khi kiếm và thương va chạm, Hoàn Nhan Liệt đem trường kiếm trong tay toàn lực ép xuống...
Hoàn Nhan Liệt không dám khinh thường nữa. Mà một thương của Triệu Tử Văn giống như là xoay ngược một vòng, hoàn toàn hóa giải lực lượng trên thân kiếm của Hoàn Nhan Liệt, sau đó nhanh chóng vụt xuống, muốn trực tiếp chém Hoàn Nhan Liệt làm hai.
"Keng!" Hoàn Nhan Liệt phản ứng kịp thời, thân hình nhoáng lên. Mà hòn đá dưới chân y bị Hổ Đầu Thương phân thành hai nửa. Trong lòng hắn thầm sợ hãi, lập tức phóng tới, trường kiếm đâm về phía ngực Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn xoay ngược đầu thương, dùng thân thương làm bằng huyền thiết cứng rắn chặn một kích. Bởi vì thân hình hắn còn chưa đứng vững, một kích này của Hoàn Nhan Liệt khiến Triệu Tử Văn phải lui nhanh lại phía sau.
Mà Hoàn Nhan Liệt theo sát như cái bóng của hắn, nhảy lên, trường kiếm trong tay múa trong cát bụi, đánh thẳng vào đầu Triệu Tử Văn.
Đầu thương Triệu Tử Văn đâm ra, va chạm với đầu kiếm của Hoàn Nhan Liệt. Một thương nhìn như vô tình đánh ra này lại là Đơn Thủ Thập Bát Thiêu vô cùng nhuần nhuyễn trong tay hắn. Sau khi trải qua ma luyện bởi những đối thủ cường đại, hiểu biết của hắn đối với thương pháp không ngừng tăng lên, trong lúc vung thương trông vô cùng nhàn nhã. Một thương này đánh ra vào một góc độ cực kỳ xảo diệu. Lực lượng của Hoàn Nhan Liệt tập trung vào mũi kiếm, mà một thương này của hắn lại đánh thẳng vào thân kiếm, góc độ vào lực lượng vô cùng phù hợp.
"Keng!" Trong nháy mắt, một tiếng va chạm lại vang lên. Hoàn Nhan Liệt bị một kích mạnh mẽ này đánh lui mấy bước mới dần dần ổn định được thân hình. Y thấy trên thân kiếm đã có một vết nứt không nhỏ, trong lòng đau như dao cắt, đôi mắt hổ như muốn bốc lửa!
Kiếm pháp của Hoàn Nhan Liệt luôn lấy hung mãnh cường hãn mà nổi tiếng, khi so đấu với đối phương lấy công kích làm chủ, nhưng mấy đại sát chiêu đều bị Triệu Tử Văn phá. Hoàn Nhan Liệt bị chọc giận không ngờ tốc độ xuất kiếm lại càng lúc càng nhanh, tựa như gió lốc đánh tới Triệu Tử Văn.