Lâm Phi và Lam Bách Hợp tiếp tục ở trên lưng rùa, tốc độ bay của nó
thỉnh thoảng lại thay đổi. Mỗi khi con rùa đâm xuống đất thì họ đều có
cơ hội nhảy xuống một cách an toàn. Nhưng họ biết, nhảy xuống thì dễ,
nhưng không có mô tô bay, họ căn bản không đối phó nổi với đám cây ăn
thịt kia.
Cứ thế hai người thay nhau nghỉ ngơi, lại ở trên lưng rùa nửa ngày nữa.
- Mau tỉnh dậy Lâm Phi, con rùa này vừa bay qua một tường thành, trên
đó có rất nhiều đuốc, hình như có con người, tinh cầu này vẫn còn người
sống, đáng tiếc em phản ứng quá chậm. Giờ con rùa cách mặt đất không
cao, chúng ta nhảy xuống chạy về phía tường thanh xem sao hay là vẫn ở
đây chờ con rùa bay tới nơi con người tập trung?
Lam Bách Hợp hỏi Lâm Phi, tay chỉ về phía sau.
Lâm Phi nhìn thì thấy trên tường thành đó có ánh lửa, giờ dù có nhảy
xuống, khoảng cách hơn nghìn mét, cũng khó vào thành, hơn nữa dưới đất
còn rất nhiều hoa ăn thịt.
Lâm Phi tính, thời gian nhiệm vụ
của mình không còn nhiều, bỏ lỡ chỗ này, đến nơi khác có con người rất
có thể thời gian nhiệm vụ sẽ hết. Lúc đó không cần đợi hoa ăn thịt ăn,
hắn cũng sẽ bị hệ thống Chiến Thần giày vò rồi.
- Trở về ba phút trước.
Lâm Phi lập tức dùng dị năng.
Khi hắn mở mắt thì thấy Lam Bách Hợp đang bám một cái gai nhô lên của mai rùa thẫn thờ nhìn trời.
- Chẳng trách mà cô ấy bỏ lỡ mất.
Lâm Phi nghĩ, rồi lay tỉnh cô.
- Nhìn kìa, phía xa có tường thành, rất có thể là chỗ người ở, đợi lát
nữa con rùa này bay tới đó chúng ta nhảy xuống. Sẵn sàng đấy.
Lâm Phi nói, đồng thời tiến lại chỗ rìa mai.
- Cái gì, chỗ người sống.
Lam Bách Hợp tỉnh lại, có chút ngại ngùng theo phía sau Lâm Phi.
Con rùa vừa bay qua tường thành, cách tường thành khoảng năm sáu mét.
Lâm Phi hô một tiếng “nhảy” rồi nhảy xuống, Lam Bách Hợp cũng nhảy theo sau. Hai người đáp xuống thành thành công, lăn thêm một đoạn để giảm
lực xung kích.
Lâm Phi và Lam Bách Hợp đứng dậy phủi bụi trên người rồi bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.
Trên tường thành đá cao cao, cách mỗi năm mét là có một bó đuốc đang
cháy, nhưng không có thủ vệ, có lẽ những cây đuốc này có thể chống được
sự xâm nhập của hoa ăn thịt.
Lâm Phi và Lam Bách Hợp nghĩ, rồi bắt đầu bò xuống vào trong thành.
Trong thành rất rộng rãi, có rất nhiều lều và những căn nhà gỗ nhỏ.
Nhìn từ xa giống như một khu chợ, rất nhiều người đi qua đi lại, ngồi
bên cạnh lều bày đồ của mình ra.
Hai người vào thành thì phát hiện mọi người ở đây ai cũng có vẻ mặt ủ dột không có sinh khí. Thấy
hai người lạ là Lâm Phi và Lam Bách Hợp họ cũng chỉ nhìn một cái rồi kệ.
- Lẽ nào những người này đã từ bỏ hy vọng được sống, biết không thể
chạy thoát được phạm vi của hoa ăn thịt, trốn trong thành này tự sinh tự diệt?
Lam Bách Hợp nói.
Lâm Phi không nói, chỉ tiếp tục quan sát, hắn bắt đầu tìm manh mối nhiệm vụ lần này.
- Á!
Một đứa bé trai sáu bảy tuổi ngồi xổm cách Lâm Phi không xa đột nhiên
ngã ra đất hôn mê, nhưng mọi người xung quanh coi như không biết gì.
Lâm Phi tiến lại, đặt tay lên động mạch của đứa bé nhưng lại không cảm nhận được mạch đập.
Hắn vạch mắt đứa bé thì thấy đó không phải mắt con người, nó có màu
xanh lục, dạng lưới, trong hốc mắt không có nhãn cầu mà là kết cấu dạng
lưới màu xanh lục.
Da của đứa bé cũng bắt đầu biến thành màu
xanh. Lâm Phi lấy con dao phẫu thuật từ trong nhẫn không gian ra, rạch
một vệt nhỏ trên cánh tay đứa bé.
Không có máu đỏ chảy ra mà
là chất dịch màu xanh, phía dưới da đứa bé không chri có xương thịt mà
còn rất nhiều kết cấu hình ống của thực vật dạng sợi.
- Người lạ, em trai em đã bắt đầu bị thực vật hoá rồi, không cứu được nữa đâu,
nhân lúc nó chưa bị thực vật hoá hoàn toàn, hãy cho nó một dao giải
quyết đi. Sau đó giúp em đưa nó đến đại sảnh trung tâm thành hoả táng,
xin hai người đấy.
Một bé gái năm sáu tuổi gầy gò, mặt dính đầy đất nói với Lâm Phi.
- Thực vật hoá? Thế nào là thực vật hoá?
Lam Bách Hợp hỏi.
- Thực vật hoá là thực vật hoá, nếu cứ để đó thì sau mười hai tiếng nữa nó ta sẽ biến thành hoa ăn thịt. Nó không cứu được nữa rồi, em không
kéo nó đi được, anh chị giúp mang nó đi hoả táng đi, cầu xin hai người
đấy! Mau giúp nó được giải thoát đi!
Bé gái nhỏ kéo gấu áo Lâm Phi khẩn cầu.
- Được, anh sẽ giúp nhưng em phải nói cho ta về việc xảy ra ở đây. Tại
sao em trai em lại bị thực vật hoá biến thành hoa ăn thịt? Còn nữa,
những người kia tại sao không giúp em, họ không sợ hoa ăn thịt sao?
Lâm Phi vỗ vỗ sau đầu bé gái, một tay nhấc đứa bé trai hôn mê.
- Tất cả mọi người ở đây, tất cả mọi người ở tinh cầu này đều sẽ bị
thực vật hoá, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Mà hoa ăn thịt chỉ tấn
công sinh mệnh có máu thịt, sẽ không tấn công những người bị bán thực
vật hoá. Sau khi biến thành hoa ăn thịt sẽ bị những người quản thành ném ra ngoài thành. Hai người đến từ đâu, sao lại không biết những điều
này?
Bé gái nói với Lâm Phi.
Nghe thế cả Lâm Phi và Lam Bách Hợp đều sững người.
Lâm Phi không hỏi tiếp mà theo yêu cầu của cô bé, chém một đao xuống
đầu bé trai. Bé gái thấy thế nhưng không hề sợ hãi hay hét lên, giống
như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Những người trên đường thấy thế cũng
chỉ liếc một cái rồi lại quay về việc của mình.
Lâm Phi nhìn
vết ở cổ đứa bé trai không hề có máu chảy ra mà là chất dịch xanh, hắn
dùng dao phẫu thuật tìm kiếm chỗ vết thương, không còn máu thị nữa, cơ
thể đứa bé giống kết cấu thực vật hơn.
Lâm Phi đem đầu và thi thể cậu bé đến nơi hoả táng ở trung tâm thành.
- Em không sợ hay đau lòng sao?
Lam Bách Hợp hỏi cô bé.
- Em có thể cảm nhận được mình rất đau lòng, nhưng em không thể biểu
hiện được bất cứ tình cảm nào nữa. Từ khi bị bán thực vật hoá, tất cả
mọi người đều mất khả năng biểu cảm, cũng mất dần cảm nhận tình cảm. Nhớ lần cuối em cười cũng là hơn một năm trước rồi. Nếu không phải hôm nay
em trai chết trước mặt em thì em cũng không muốn nói chuyện.
Bé gái trả lời với ngữ khí bình thản.
Nghe thế, Lâm Phi bắt đầu suy nghĩ.
Đi được nửa tiếng, mấy người Lâm Phi đến khu hoả táng ở trung tâm thành.
Khu hoả táng là một cái hố lửa dài mười mét, rộng năm mét, nhưng sâu
đến hơn hai mươi mét. Bé gái đứng cách hố rất xa, không muốn tới gần.
Lâm Phi một tay cầm đầu, một tay cầm người cậu bé ném vào trong hố lửa, thi thể cậu bé nhanh chóng bị thiêu rụi.
Lâm Phi quay lại hỏi cô bé:
- Em có thể đưa bọn anh đi gặp người phụ trách hoặc người thống trị ở đây không?
- Ở đây không ai phụ trách cũng như thống trị. Bọn em bị bán thực vật
hoá không cần thức ăn, chỉ cần uống một lượng ít nước là sống được.
Trước kia có rất nhiều người tự sát hoặc chạy khỏi nơi này. Những người ở lại đều không có dũng khí tự sát, nhìn người thân bạn bè lần lượt bị
thực vật hoá rồi chết, mình thì sống cuộc đời nửa con người, đợi đến khi bị thực vật hoá hoàn toàn, biến thành hoa ăn thịt.
Cô bé nói.
Trên gương mặt không chút biểu cảm của cô bé chảy ra hai hàng nước mắt, dáng vẻ ấy Lâm Phi cảm thấy rất đáng thương và lạnh lẽo.
-
Mọi người sao lại bị bán thực vật hoá, bệnh bắt đầu từ đâu. Ở đây có
phòng thị nghiệm không? Anh là nhà di truyền học tế bào học, nói đơn
giản anh là bác sĩ rất cao minh, nếu cho anh một phòng thí nghiệm, chưa
biết chừng anh sẽ cứu được mọi người.
Lâm Phi thử nói với cô bé, đặt dao phẫu thuật vào tay cho cô bé quan sát.
- Bác sĩ, bác sĩ có giỏi thế nào cũng không cứu được bọn em đâu. Bác sĩ ở cả tinh cầu này đều thất bại. Bệnh này ban đầu không phải bệnh lây
nhiễm mà là tiêm. Chính phủ lừa bọn em, nói có bệnh truyền nhiễm mới
đang lan tràn, tiêm cho mọi người thứ vắc xin biến người thành bán thực
vật.
Người ở cả tinh cầu này đều đã bị tiêm thứ vắc xin ấy,
nhưng trong ba tháng tiếp theo, vì thể chất mọi người khác nhau nên
những người bị tiêm lần lượt bị thực vật hoá.
Còn một vài
nguyên nhân đặc thù, những người không bị tiêm cũng không tránh khỏi, họ bị hoa ăn thịt ăn mất. Cả tinh cầu Địch Ca Lan này coi như xong rồi,
tất cả mọi người đều bị kẻ thống trị hãm hại.
Cô bé lại giải thích với Lâm Phi với ngữ khí bình thản.
- Ding doong, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thứ hai: biết được
tình hình của tinh cầu Địch Ca Lan từ cô bé. Ký chủ hãy tiếp tục cố
gắng, giải cứu tất cả con người bất hạnh vô tội trên tinh cầu Địch Ca
Lan.
Hệ thống Chiến Thần lên tiếng.