Trận chiến đã diễn ra một tiếng đồng hồ, Lâm Phi không ngừng sát phạt, không ngừng bay lên, nhưng kẻ địch ngày một đông hơn.
Đúng lúc đó tiếng của hệ thống Chiến Thần vang lên.
- Ding doong, nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng đã có, tuỳ tùng truyền
tống quyển trục. Ký chú có thể truyền tống đến chỗ bất cứ tuỳ tùng nào
trong vòng một trăm mét.
Lâm Phi nghĩ tới ba tuỳ tùng, Áo
Đinh Đặc ở ngay bên cạnh, Ngô Tiểu Man thì ở Bách Thú Đế Quốc, còn Tà
Long thì ở tổ chức sát thủ.
Hắn muốn đến chỗ Tà Long nhất, không muốn nhất là chỗ Áo Đinh Đặc. Lúc này hắn chỉ có thể cầu nguyện cho nhân phẩm của mình.
Hắn lập tức thi triển truyền tống quyển trục.
Ánh sáng toả ra, Lâm Phi biến mất.
Cỗ máy Thanh Long mất người lái, trong không trung bị hàng loạt thanh kiếm năng lượng xuyên qua, nổ tung.
- Lâm Phi chết rồi, Thiên Hạ Đệ Nhị chết rồi!
Mọi người đều nghĩ vậy.
Ngô Tiểu Man ở Bách Thú Đế Quốc cũng đang xem tường thuật, khi thấy cỗ Thanh Long bị phá huỷ.
- Ha, tên khốn ngươi cuối cùng cũng chết.
Ngô Tiểu Man nói, nhưng mắt lại rơi lệ.
Tại sao mình lại đau lòng chứ?
Ngô Tiểu Man nghĩ, mình không nên đau lòng.
Ngô Tiểu Man bắt đầu nhớ lại từng chút từng chút một trong ba năm ở với Lâm Phi.
- Tên khốn ngươi, ta còn chưa báo thù, sao ngươi có thể chết như vậy. Ta không cho ngươi chết!
Ngô Tiểu Man vừa khóc vừa nói.
Đúng lúc đó Lâm Phi xuất hiện ngay trước mặt Ngô Tiểu Man.
Lâm Phi nhìn quanh, là phòng ngủ, trang trí màu hồng, trước mặt là Ngô Tiểu Man đang khóc.
- Hi, người hầu nhỏ!
Lâm Phi chào Ngô Tiểu Man.
- Anh…anh là người hay ma?
Ngô Tiểu Man kinh ngạc nhìn Lâm Phi.
- Đương nhiên là người rồi, tôi chết thì cô sẽ khóc.
Lâm Phi tiến lại ôm lấy Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man không phản kháng.
Ở Bách Thú Đế Quốc đang là nửa đêm. Lâm Phi nhìn cái giường to phía
sau, lại nhìn tiểu công chúa đang khóc trước mặt, nghĩ lúc này mà không