Từng vết nứt vỡ xuất hiện trên cánh tay của mấy tên nhân loại dưới lòng đất. Gậy gộc của người cao su đỏ máu hung ác càng không ngừng công kích, vết nứt trên người bọn chúng càng mở rộng ra hơn. Rất nhanh đã có một tên nhân loại dưới lòng đất bị đánh cho rơi hết cả da xuống đất, lộ ra tạng phủ bên trong, cuối cùng liền bị loạn côn đánh chết.
Đương nhiên cũng có mấy tên người cao su bị ăn phải trọng quyền hay vũ khí của nhân loại dưới lòng đất. Bị nắm đấm đánh trúng, trên thân thể của mấy tên người cao su xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ, sau đó lập tức hồi phục.
Bị súng bắn trúng thì trên thân thể cũng xuất hiện vài cái lỗ nhỏ, nhưng cũng hồi phục lại rất nhanh. Bị súng gây mê, súng điện bắn trúng thì như chẳng có chuyện gì xảy ra. Chúng vẫn tiếp tục vung gậy gộc lên mà tấn công, căn bản không có nhược điểm gì hết.
Trong phòng có mười tên nhân loại dưới lòng đất, tính cả ba cái tên đã được cấy da nữa, nhưng chưa tới một phút đông hồ thì đã bị loạn côn đánh cho thành thịt nát rồi.
Bước chân bảy trăm người cao su không dừng lại, không ngừng đi ra từ trong bốn cánh cổng màu đỏ máu, bước vào trong căn phòng Lâm Phi đang đứng, không có đứng lại mà dùng tốc độ nhanh hơn đi ra khỏi phòng.
Sau khi bảy trăm tên người cao su đi ra hết thì mấy cánh cổng đỏ máu trong hư không cũng biến mất, giống như chưa hề xuất hiện vậy.
Bảy trăm tên người cao su khát máu tìm kiếm mục tiêu trong huyệt động dưới đất, một khi phát hiện ra bất kì kẻ nào liền vung vũ khí lên mà đánh, cho đến khi kẻ đó không còn toàn thây mới thôi.
Năng lực phòng ngự thân thể của mấy cái tên nhân loại dưới lòng đất này rất mạnh, có thể so được với giáp phòng ngự vậy, thế nên là rất khó có thể đánh chết được chúng. Thế nhưng chúng lại đụng phải cái bọn người cao su không biết đau đớn, đánh không chết mà năng lực chiến đấu còn cường hãn như thế, số lượng thì khủng bố như vậy, thế nên trong phút chốc vô số âm thanh thảm thiết của nhân loại dưới lòng đất vang lên.
Còn Lâm Phi ở trong phòng thì vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, thở dốc một hồi, sau đó mới miễn cưỡng vịn tay vào giường sắt mà đứng dậy.
Trong lúc này, lão già đã bị lột ra nữa bộ da, nằm vật trên giường liền thất thanh kêu lên:
- Cậu là người triệu hồi ác ma hay là khô lâu pháp sư, ông trời của tôi ơi, mặc kệ cậu là cái gì, mau cứu tôi đi. Lâm Phi à, coi như là nể tình chúng ta cùng đi thám hiểm đi.
Lâm Phi khẽ nhìn một chút, toàn bộ da trên nữa người trên của người hắn đã bị lột ra, lộ ra máu thịt phía trên, chỉ là miễn cưỡng còn sống mà thôi. Bên cạnh lão còn có một bồn màu vàng, bên trong đó chính là số da của nữa thân trên của lão.
- Lão biết quá nhiều rồi đó.
Lâm Phi bình thản nói với lão già.
- Cứu tôi đi mà, tôi sẽ không nói chuyện này với ai đâu. Tôi xin thề, lấy danh nghĩa của Thượng Đế, à không, xin lấy Quỷ Satan ra thề, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng một lời nào, hãy cứu tôi với! ! !
- Lột da thì cũng dễ thôi, nhưng mà muốn dán lại da lên người thì không thể không có người trợ giúp giải phẫu được.
Trong lòng Lâm Phi nghĩ như thế, nhìn bộ dạng lão đang chảy máu liên tục, máu đã nhuộm đỏ cả giường sắt rồi, chết cũng chỉ là chuyện trong phút chốc mà thôi.
Mà ba tên đội viên thám hiểm mới bị lột hết da đó thì bây giờ cũng chẳng phát ra được tiếng động gì nữa, xem ra đã chết rồi.
- Tôi không biết cứu người, chỉ biết biến người thành xương khô, hoặc là rút linh hồn ra sau đó truyền vào trong người cao su thôi. Ông muốn chọn loại nào?
Lâm Phi dò xét cái lão già chuẩn bị ngỏm này một chút. Bên cạnh lão có công cụ có thể nối lại da đó, nhưng mà Lâm Phi cũng hiểu, nếu mình muốn cứu lão thì cũng được thôi, vì dù cho hắn chưa bao giờ luyện qua chuyện nối da này nhưng có dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy). Nếu không thì có thể đánh thức Khai Thang Nữ đang hôn mê dậy giúp, cứu lão vẫn có cơ hội lớn.
Nhưng Lâm Phi cảm thấy trả cái giá này để cứu lão, trong cái tình huống nguy hiểm nơi này mà làm lộ bí mật của mình thì hoàn toàn là lãng phí.
- Xương khô, người cao su ư? Thế thì anh giết tôi luôn đi cho rồi!
Lão già khi nghe Lâm Phi trả lời như thế, yếu ớt nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.com chấm c.o.m
- Được, tôi giúp ông giải thoát nhé.
Lâm Phi nói xong, tay liền cầm đao laser giải phẫu bên cạnh lên, đâm thẳng vào trái tim của lão, kết thúc tính mạng đau khổ của ông lão đoàn thám hiểm, cho lão sớm đi đầu thai, khỏi phải chịu tội thêm nữa.
Sau đó, hắn tay cầm đao giải phẫu, cắt hết dây trói trên người của Khai Thang Nữ, kéo cô từ trên giường sắt xuống.
Sau khi kiểm tra thì hắn phát hiện ra cô ta vẫn còn hôn mê, mà mái tóc dài đen nhánh đã che hết vẻ mặt tái nhợt của cô.
- Để tóc đài mà cũng không biết chải chuốt, trông không khác gì quỷ, lại còn nóng nực nữa.
Lâm Phi liền thừa dịp Khai Thang Nữ đang hôn mê, liền cầm đao giải phẫu lên. "Xoạt "' "Xoẹt" . Chỉ có mấy giây thôi hắn đã cạo sạch hết tóc của cô ta. Thấy được cái đầu mới không còn cọng tóc nào thì Lâm Phi cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Sau đó hắn liền lay lay người Khai Thang Nữ, đánh thức cô dậy.
- Chúng ta chết rồi.
Cô ta mở hai mắt, bình tĩnh hỏi Lâm Phi.
- Không, có chút biến cố mà thôi. Mấy tên nhân loại dưới lòng đất gặp phải một số quái vật kẻ thù của chúng. Nói đơn giản là chúng ta được cứu rồi, mau theo tôi đi tìm đường thôi.
Lâm Phi nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc lốc của Khai Thang Nữ, thuận tay vỗ đầu cô một chút. Sau đó liền tìm lấy một cái giường sắt trong căn phòng hỗn loạn ấy, bẻ một cái chân của nó làm gậy chống rồi khập khiễng bước ra ngoài.
- Được cứu, quái vật mới, mái tóc của tôi. . .
Mặt cô ta trở nên mơ hồ, nhưng khi nhin thấy mười cái thi thể nhân loại dưới lòng đất bị đánh nát như tương tàu này, cô cũng hiểu đây không phải chỗ để có thể ở lâu được, cũng học theo Lâm Phi, kiếm lấy một thanh sắt làm gậy chống mà đi ra ngoài.
Lâm Phi và Khai Thang Nữ liền dìu dắt nhau mà đi, thỉnh thoảng trong đường hầm kim loại và đá lại vang lên tiếng khóc gào thảm thiết.
Lâm Phi ra lệnh cho người cao su khát máu trong não, khiến cho chúng lưu lại mười tên để bảo vệ mình, nhưng phải ẩn nấp thật tốt trong con đường này, tránh cho Khai Thang Nữ phát hiện ra.
Dọc đường đi, Lâm Phi và Khai Thang Nữ thấy được mười mấy khối thi thể của nhân loại dưới lòng đất đã bị đánh nát hoàn toàn.
- Đây là quái vật gì, còn có thể đánh cho nhân loại dưới lòng đất thành như vậy. Tốt nhất là chúng ta đừng gặp phải.
Khai Thang Nữ liền tiện tay lật thi thể của một tên nhân loại dưới lòng đất, kinh ngạc nói.
- Đừng xem nữa, chúng ta mau tìm lối ra.
Lâm Phi nói, khẽ kéo cô ta lại cất bước đi vào con dường như mê cung của nhân loại dưới lòng đất.
- Mấy cái con người cao su khát máu này, đánh nhau thì giỏi nhưng mà không thể trông cậy chúng nó tìm lối ra rồi. Căn bản chúng nó toàn tranh nhau ngược đãi thi thể của nhân loại dưới lòng đất.
Trong lòng Lâm Phi nghĩ thế, bất đắc dĩ cùng Khai Thang Nữ tự tìm đường đi.
Có lẽ là do Lâm Phi vận khí tốt, khi vào trong một động đá rộng lớn như đại sảnh đó, liền tìm được một bức họa to lớn trên tường.
Trên bức họa có một chiếc áo choàng đen, tiêu chí đánh dấu cho vị trí của mấy tên nhân loại dưới lòng đất. Còn có những chữ viết mà Lâm Phi cũng không hiểu được. Xa xa huyệt động này có một vẽ vài một viên lam thạch đang bay, còn có quái vật màu xanh mọc đuôi nữa.
Hơn nữa trên địa đồ này còn có một con đường có thể đi thông ra ngoài qua một miệng núi lửa. Đây là một con đường thẳng tắp thông thẳng ra khỏi miệng núi lửa của mấy tên nhân loại dưới lòng đất này.