Chương 15: Trần Nguyên, có người tìm cậu kìa (1)
Khác với những học sinh chuyển trường được mọi người để ý tới trong anime hay manga bởi vì có thân phận đặc biệt, những học sinh chuyển trường ngoài đời thực được người khác để ý tới bởi hai lý do. Một là bởi vì cảm giác mới mẻ.
Còn hai là bởi vì có vẻ đẹp đáng chú ý.
Trong lớp học thật ra vẫn có một hai bạn nữ có khuôn mặt giống với Chu Phù thế nhưng chỉ có mình cô ấy mới được coi như là Sona thật sự.
Kiểu người trưởng thành trước tuổi, nụ hoa chớm nở như thế này rất dễ kích phát dục vọng của thiếu niên, nói đơn giản chính là người cầm đầu trong việc giết chết những đứa con trai-Slaanesh.
Trong mấy lớp học bình thường thì đây được coi như là một cơ hội để gây dựng hình tượng lại từ đầu, nếu trước kia đã từng phạm sai lầm hay lỡ quen một cô bạn nào đó không ưng ý thì đều có thể bỏ qua hết. Hơn nữa, người ta còn là một mỹ nữ "rất" xinh đẹp cho nên mấy bạn nam trong lớp giống như những con công đực thi nhau xòe đuôi phát ra tín hiệu tìm kiếm người tình.
Giống như ở trong phòng học giả ngầu, đột ngột lớn giọng để thu hút thậm chí còn cầm quả bóng rổ quay tròn trên tay.
Không tệ, đây tâm lý chung khá thú vị của mấy tên đang tìm người yêu.
"Hơn nữa, khi con công tìm bạn tình không phải thật sự khoe mông đâu, cậu tỉnh lại đi Chu Vũ."
"Cô bạn này không dễ tiếp cận lắm đâu." Nằm trên bẹp dí trên mặt bàn, Chu Vũ tiếp tục trả lời Trần Nguyên, "Vừa nãy bạn cùng bàn của cô ấy rủ cô ấy đi vệ sinh chung thế mà cô ấy vẫn đi đấy hơn nữa còn vừa nắm tay nhau vừa đi giống như hai người bạn thân thiết vậy."
"Ngày đầu đến lớp đã có thể cùng nhau đi vệ sinh với mấy bạn nữ rồi chắc có lẽ cô ấy sẽ không bị bắt nạt đâu."
"Nói cho cậu nghe một bí mật." Chu Vũ dùng tay che miệng kề sát bên tai Trần Nguyên nói nhỏ, "trong tiết học cô ấy cứ nhìn trộm tôi hoài."
"Ha ha."
Trần Nguyên không nhịn được mà cười.
"Cậu cười cái gì đó? Ghen tị đúng không, có phải cậu không thể chịu được cảnh người anh em thân thiết của mình sống tốt hơn đúng không?"
"Không phải đâu, tôi chỉ là cảm thấy vui giùm cậu thôi."
Chu Vũ thật đáng thương mới tí tuổi mà mắt đã lé rồi.
Cô ấy rõ ràng đang nhìn hắn mà.
"Tin hay không thì tùy, tí nữa ra về ở lại một chút, tôi chỉ cần tới chào Chu Phù thì chắc chắn cô ấy sẽ rất vui mà trả lời."
"Người bình thường đều sẽ chào lại đấy."
"Là nở nụ cười xấu hổ mà cúi chào ấy."
"Thật sao người anh em? Chơi lớn thế sao?" Trần Nguyên bày ra bộ dạng lo lắng, cố ý khuyên, "Nếu không cậu cứ kết bạn QQ trước đã sau đó xem trang cá nhân của cô ấy rồi âm thầm thả like thả tim, rồi đợi lúc nghỉ lễ lại gửi tin nhắn chúc mừng để cô ấy trả lời cậu, sau đó cậu có thể trốn ở trong chăn uốn éo giống con giòi đấy."
"Không đâu, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của tôi. Cậu có thấy mấy thằng con trai lớp kế bên không, nếu không bắt được cơ hội này thì sẽ vụt mất đấy,... Chờ đã, cậu đang cười nhạo tôi đúng không?"
Đương nhiên rồi.
Trần Nguyên hiểu rất rõ tên ngốc Chu Vũ này nghĩ gì, miệng thì lúc nào cũng ba hoa thế nhưng đến lúc thật sự muốn kết thân với bạn nữ thì đến cả QQ cũng không dám kết bạn, lúc đối mặt nhau càng như con rùa rụt cổ.
"Được rồi, vậy cậu cố lên, sau đó tôi cũng sẽ chào cô ấy một tiếng."
Lúc này tất nhiên Trần Nguyên sẽ cổ vũ cậu ta.
Cuộc sống học đường khô khan nhàm chán đều phải dựa vào tên đó tìm kiếm niềm vui mỗi ngày mà.
"Đến rồi đến rồi."
Trần Nguyên nhỏ giọng nhắc nhở.
Chu Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào đối phương.
Mà ngay lúc cô ấy đi ngang qua, tay chân cậu ta đột ngột cứng đờ, căn bản là không dám ngẩng đầu lên, ánh mặt cũng né tránh trong vô thức, sau đó cậu ta xoay người làm bộ tô tô vẽ vẽ trên laptop.
"Cậu ta sao vậy?" Phản ứng của Chu Vũ khiến Chu Phù khó hiểu, cô tò mò hỏi Trần Nguyên.
"Không có gì đâu, chỉ là Batman lừa cậu ta xin tha thì sẽ thả cho đi thế nhưng cuối cùng vẫn bị đánh."
Trần Nguyên rất muốn hét to một tiếng.
"À..."
Chu Phù đẩy kính mắt, nhìn Trần Nguyên một bụng đầy ý xấu lại nhìn người bị khi dễ đến mức co rúm là Chu Vũ, cô ấy bỗng nhiên đỏ mặt. Sau đó làm bộ bình tĩnh mà đẩy kính mắt đổi chủ đề: "Tôi nghe bảo cậu cũng là học sinh ngoại trú đúng không Trần Nguyên?"
"Đúng vậy, tôi thuê phòng ở ngoài trường." Trần Nguyên trả lời tự nhiên.
"Tôi cũng muốn được ở phòng thuê, sướng thật đấy."
"Tại sao? Ba mẹ cô không phải người địa phương hả?"
"À không, tôi sống ở nhà cho nên muốn thuê phòng."
"Đừng, có nhà mà thuê phòng làm gì? Ăn cơm nhà sướng biết bao, ở một mình còn phải tự túc lau dọn nữa đấy."