Chương 22: Hắn đúng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí bác sĩ thú y ! (1)
Nếu như để cho ông Mạc biết hàng xóm của mình là một nữ sinh trung học xinh đẹp, với cái tính cách quái gở vặn vẹo của ông ấy, nói không chừng sẽ còn đến tìm bố mẹ mình tố cáo.
Nếu như là một bậc cha mẹ bình thường sẽ nói: "Nếu con dám yêu đương sớm ta sẽ đánh gãy chân con" như thế cũng khá tốt, nhưng ông Trần lại là một người đàn ông trung niên uống rượu vào mới trưởng thành, nói không chừng hai người lại đột nhiên chạy đến để nhìn mặt cô con dâu tương lai của mình.
Chẳng qua nếu như đặt vé xe chậm một chút, sợ rằng cô con dâu sẽ không thể sống sót được khi họ đến nơi.
Nhưng mà, hai người này chắc chắn sẽ không thể đảm bảo rằng họ sẽ không lớn tiếng.
Thế là, hắn đem ánh mắt của mình chú ý đến những bạn học còn lại, hi vọng rằng những người học sinh này sẽ không nghĩ đến việc sử dụng bí mật của bạn cùng lớp để làm chủ đề trò chuyện và nhanh chóng hòa nhập vào nhóm, như thế đúng là một điều hèn hạ.
Thế nhưng điều đáng buồn là cô ấy giống như không có một chút cảm giác nào, căn bản là không quan tâm.
Không phải, lúc trước không phải vẫn hay lén nhìn trộm anh trai hay sao, vẫn hay cười ngượng ngùng hay sao?
Bây giờ sao có thể lạnh lùng như vậy?
Hả. . .
Nếu như quá nổi tiếng thì nên làm gì bây giờ?
...
“Yếu quá?"
Nghe thấy bác sĩ thú y nói ra lời này, vợ của thầy hết sức kinh ngạc.
Ở bên cạnh tiểu Đậu Đậu con mắt đang run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ đang nắm tay mình.
Mặc dù không biết rõ yếu cái gì, nhưng nghe có vẻ rất yếu . . Thật sự rất yếu, con chó của tôi gần đây nôn mửa mấy lần, chắc là do nó không ăn được gì mấy cho nên mới yếu ớt như vậy!
"Đúng vậy, triệu chứng rất rõ ràng ." Bác sĩ nhẹ gật đầu, cười nhẹ nhàng an ủi.
"Tuy rằng tình huống của Tiểu Bạch có chút nghiêm trọng, nhưng nếu phát hiện sớm thì sẽ không sao. Đây là một cuộc chiến lâu dài đấy, cần một thời gian dài, chỉ cần cẩn thận tuân theo lời dặn của bác sĩ, rất có khả năng khỏi bệnh. Không, phải nói là những vết nhỏ trên tay cơ bản sẽ khỏi, chỉ là sẽ không lập tức chết ngay, trên cơ bản cũng sẽ chữa hết."
"Là như này. . ." Vợ của thầy giáo có chút sợ hãi, sờ lên đầu của tiểu Đậu, nhỏ giọng dỗ dành nói: "Không sao đâu Đậu Đậu, các bác sĩ rất giỏi, nhất định sẽ cứu sống được Tiểu Bạch."
"Ừm! Nhất định phải cứu sống được Tiểu Bạch."
Hai tay đặt lên trên người Tiểu Bạch, ánh mắt của Đậu Đậu trở nên kiên nghị.
Tiểu Bạch đang nằm sấp trên bàn yếu ớt, ngẩng cổ lên rên rỉ .
"À chuyện này, nếu không phiền tôi muốn hỏi một chút, nếu như không được đưa tới đây, Tiểu Bạch có khả năng tự hồi phục hay không?" Vợ của thầy khó hiểu hỏi.
"Có, nhưng là rất thấp." Bác sĩ thú y thẳng thắn.
"Vậy thì Tiểu Bạch sẽ mất bao nhiêu ngày?"
"Tiểu Bạch sẽ chết sao mẹ? !"
Đậu Đậu giống như là một cái máy kinh điển, nghe thấy người khác nói liền chọn ra mấy từ khóa mấu chốt, sau đó tâm tình lập tức liền bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, những viên ngọc trai nhỏ lại quay cuồng trong hốc mắt.
"Không sao đâu, mẹ nói là, Tiểu Bạch sẽ ra sao nếu như anh Trần Nguyên không nói cho chúng ta."
"Với một con chó nhỏ như vậy, bình thường sẽ phải mất năm sáu ngày. Nếu như con chó nhỏ bị mắc viêm cơ tim do virus parvo, có thể sẽ bị đột tử cấp tính." Dùng tay sờ lấy đầu Tiểu Bạch, bác sĩ thú y phán đoán nói: " Nếu như đưa đến chậm thêm hai ngày, nói không chừng thật sự không còn kịp rồi."
"Hừm, may mắn là tôi đã không nghe lời ông chồng của tôi." Đặt tay lên trước ngực, vợ của thầy giáo thở phào nhẹ nhõm: "Học sinh Tiểu Trần, quả nhiên là ứng cử viên sáng giá cho vị trí bác sĩ thú y."
"Là anh Trần Nguyên đã cứu Tiểu Bạch sao?" Đậu Đậu mừng rỡ hỏi.
"Đúng vậy, nếu không phải nhờ anh Trần Nguyên, Đậu Đậu sẽ không còn nhìn thấy Tiểu Bạch nữa."
"Có thể để Tiểu Bạch nhận anh Trần Nguyên làm anh trai được không mẹ?"
"Chuyện này. . . Phải xem anh Trần Nguyên có đồng ý hay không đã."
. . .
"Thầy Mạc, danh sách các học sinh hỗ trợ đặc biệt cần phải được nộp trước khi tan học ngày hôm nay."
Tổ trưởng Trương Bân đi đến bên cạnh ông Mạc, thúc giục nói.
Đội học sinh hỗ trợ đặc biệt, được tổ chức bởi một phó hiệu trưởng phụ trách giảng dạy và nghiên cứu ở trường trung học phổ thông số 11, ông ta đã may vá các cơ chế của nhiều trường danh tiếng rồi triển khai ở trường trung học phổ thông số 11, điều đó đã khiến cho trường trung học phổ thông số 11 tăng tỷ lệ học sinh giỏi lên 4%, cũng chính bởi điều này mà khi hiệu trưởng nghỉ hưu, vị phó hiệu trưởng kia đã được lên làm hiệu trưởng kế nhiệm.
Tiêu chuẩn dành cho học sinh đặc biệt ở trường trung học số 11 khác với tiêu chuẩn dành cho học sinh nghèo đặc biệt, dùng để chỉ những học sinh trong lớp có thành tích học tập ở mức trung bình nhưng có những biến đổi lớn hoặc có thành tích học tập vượt trội, có tiềm lực, có thể đột phá và sẽ có những đãi ngộ đặc biệt.