Chương 38: Siêu năng lực đổi mới rồi sao ? (2)
Hạ Tâm Ngữ biết, từ bây giờ lòng cô ấy sẽ không còn bị những cơn sóng thủy triều đơn độc kia bao phủ nữa, vì trong đó không phải trống rỗng, không chứa bất cứ đồ vật nào nữa rồi.
Nghiêng người ôm lấy chăn, cô ấy không còn đem chăn che quá đầu mình nữa mà để hở ra nhìn tia sáng lấp ló bên ngoài qua khe cửa sổ.
Cô ấy biết, cô sẽ không còn tỉnh giấc bởi nỗi sợ nữa.
Mặc dù Hạ Tâm Ngữ không nhìn thấy bầu trời sao ban đêm nhưng giống như khung cảnh ấy vẫn hiện hữu nơi đây, và hai vì sao kia vẫn đang bên cạnh cô ấy, nghẹn ngào nức nở, cô ấy cất giọng nỉ non: "Ba, me, hai người không cần lo cho con đâu. Một mình con vẫn có thể tiếp tục sống..."
...
Mặc dù học sinh trường trung học phổ thông số 11 sẽ được nghỉ vào cuối tuần nhưng đây cũng chỉ là để ứng phó với quy định "Trước khi bước vào học kì hai lớp mười một nhà trường không được cho phép học sinh học bù vào cuối tuần" của bộ giáo dục mà thôi, việc học vẫn không thể chậm trễ cho nên những bạn học sinh vẫn đang ở trường để tự học.
Mà những học sinh ngoại trú như Trần Nguyên thì phải tự học ở trong nhà.
Nói thể nào nhỉ, mặc dù trường trung học phổ thông số 11 giảm bớt thực nghiệm, nhưng vẫn có thể nằm ở trong top của thành phố này.
Việc học của học sinh như thế nào thì vẫn phải nhìn vào mức độ tự giác của học sinh.
Cho nên, hai ngày qua hắn vẫn tự học ở nhà là chính, giải bài, đọc sách.
Tại sao không ra ngoài chơi?
Đương nhiên là bởi vì không muốn lãng phí thời gian học tập rồi, chứ không phải vì mấy ngày trước hắn đã dùng hết tiền sinh hoạt để giả làm người giàu ăn uống no nê đâu.
Nhưng mà kể từ khi biết cô ấy sẽ không tự sát nữa, Trần Nguyên cuối cùng cũng thả lỏng, không tiếp tục chủ động tìm Hạ Tâm Ngữ. Mà Hạ Tâm Ngữ cũng chỉ lâu lâu mới tìm hắn qua tin nhắn của Wechat mà thôi.
Cô ấy bảo đã thương lượng với dì xong rồi, thứ hai này sẽ đi học.
Tang lễ ở quê cũng đã xong, nhưng mà cô ấy vẫn phải về lại đó lần nữa, chỉ là khi nào đi thì bây giờ vẫn chưa xác định được.
Có một số việc sau này có thể chấp nhận được thế nhưng ngay trong khoảnh khắc đó chắc chắn sẽ không có cách nào chấp nhận nó.
Cũng như vậy, đối với việc có đem tên hắn giới thiệu cho dì của Hạ Tâm Ngữ biết hay không thì cô ấy cũng đã thương lượng với hắn. Nếu như không thể kể cho dì ấy nghe chuyện hắn đã cứu mạng cô ấy thì trước mắt cũng sẽ không giới thiệu hắn cho dì ấy biết làm gì.
Đương nhiên, Hạ Tâm Ngữ cũng có bảo - Chỉ cần dì ấy đến đây, tớ nhất định sẽ giới thiệu cậu giới thiệu cho dì ấy biết.
Thật ra... Hắn cũng không muốn làm quen với dì ấy lắm đâu.
Mà trong hai ngày này, chuyện làm Trần Nguyên bối rối nhất chính là chuyện khi nào cô ấy mới có thể sửa lại cái ổ khóa kia.
Mỗi lần hắn chuẩn bị đi ra ngoài lại nhìn thấy cái ổ khóa đó khiến hắn sinh ra triệu chứng ép buộc cưỡng chế luôn rồi.
May là vào buổi chiều ngày cuối tuần, cuối cùng Hạ Tâm Ngữ cũng kêu người đến sửa cái khóa ấy lại.
Nói cách khác, từ sáng mai, Hạ Tâm Ngữ sẽ giống như hắn làm một học sinh ngoại trú bình thường, ngày ngày đi học bằng tàu điện ngầm.
Thật sự đã vượt qua rồi sao?
Chuyện này vẫn luôn là nan đề mà Trần Nguyên nghĩ đến.
Dựa theo nguyên tắc đã giúp thì phải giúp cho trót của người tốt, Trần Nguyên quyết định phải xác nhận thật kĩ một lần nữa.
"Sáu rưỡi rồi."
Sáng ngày thứ hai.
Trước kia mỗi lần gặp được Hạ Tâm Ngữ tại cầu thang đều là vào giờ này của buổi sáng. Cuộc sống của cô ấy vẫn luôn có quy luật, không giống như Trần Nguyên, chỉ có khi có tiết thì hắn mới ra cửa sớm như vậy.
Két.
Mặc quần áo đàng hoàng, trên lưng mang cặp sách, nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa hắn mới giả bộ đẩy cửa ra cách tự nhiên.
Lúc này, vừa vặn nhìn thấy Hạ Tâm Ngữ đang khóa cửa phòng sau khi đi ra ngoài.
...Đợi đã nào!
Đếm ngược tuổi thọ đâu rồi?
Trần Nguyên đột nhiên phát hiện, con số đếm ngược tuổi thọ trên đầu Hạ Tâm Ngữ đã không còn nữa.
Cái gì cũng không có.
Hắn không tin, lấy tay dụi mắt, lần nữa mở to mắt ra nhìn.
Mặc dù vẫn còn mờ mờ, hắn có thể thấy được một thanh HP màu xanh nhạt vừa dài vừa mảnh trên đầu đối phương nhưng chỉ lát sau đã không thấy nữa, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cực kỳ dễ chịu.
Nhưng trong khoảnh khắc thoải mái ấy hắn cũng có chút không vui.
Không đúng, mặc dù trước đó hắn có oán trách cái năng lực này khiến hắn bị ô nhiễm tinh thần thế nhưng trừ điều đó ra cũng chẳng có tác hại gì khác, nhưng mà con mẹ nó ông trời cũng không thể tự ý tịch thu như vậy chứ?