Chương 39: Tiếng lòng của Hạ Tâm Ngữ (1)
Bây giờ hắn chẳng khác gì người bình thường nửa rồi?
"Trần Nguyên, chào buổi sáng."
Sau khi khóa cửa, cô nàng nữ sinh cấp ba trắng trẻo xinh đẹp đang mang đồng phục trường trung học phổ thông số 4, cột tóc đuôi ngựa lên tiếng chào.
"À, chào buổi sáng..."
[Không nên tiêu hết tiền vào hôm đó mà, đói bụng quá...]
Chờ đã, đây là tiếng của Hạ Tâm Ngữ mà?
Nhưng mà cô ấy cũng đâu có nói chuyện đâu?
“Vừa rồi cậu… Nói cái gì vậy?”
Trần Nguyên không chắc chắn nên muốn hỏi lại.
“Chỉ là chào hỏi thôi… Chào buổi sáng.” Hạ Tâm Ngữ bối rối nói.
【 Đói quá, sáng nay cậu ấy đã ăn ở nhà ăn rồi sao… 】
Không sai, chính là âm thanh của Hạ Tâm Ngữ, hắn sẽ không nghe lầm.
Nói như vậy, năng lực ‘đếm ngược thời gian đến lúc chết’ của hắn đã được thay đổi thành ‘nghe được tiếng nói trong lòng của người khác’.
Nhưng mà đêm hôm qua hắn vẫn còn có thể nhìn thấy tuổi thọ của người khác, trễ nhất là lúc 11 giờ tối qua, có một con muỗi bay ngang qua cửa sổ, tuổi thọ của nó là 【 4 】 , Trần Nguyên vẫn còn nhớ rất rõ.
Mà vào lúc này, hắn lại không thể nhìn thấy được tuổi thọ của một người còn sống sờ sờ như Hạ Tâm Ngữ.
Tổng kết các quy luật thì…
Siêu năng lực của hắn sẽ xuất hiện vào sáng thứ Hai. Nói chính xác hơn thì siêu năng lực của hắn sẽ bắt đầu tồn tại sau khi nhìn thấy một sinh vật sống vào sáng thứ Hai.
Vào sáng thứ Hai, sau khi Trần Nguyên thức dậy, hắn đã được cập nhật một siêu năng lực khác.
Vì vậy, nói một cách hợp lý, nút thời gian thực là 24 giờ tối Chủ Nhật, khi Trần Nguyên vẫn còn đang ngủ.
Siêu năng lực của hắn sẽ được làm mới mỗi tuần!
“Cậu có muốn ăn sáng cùng tôi không?”
Trần Nguyên biết rõ ý nghĩa của việc Hạ Tâm Ngữ vẫn còn sống sau bữa ăn ngày hôm đó… Tuy người đã còn sống nhưng tiền chắc chắn không còn.
Có lẽ hai ngày này cô ở nhà nấu mì để ăn qua ngày, thật đáng thương…
Với sự kiên trì của cô gái nhỏ này, cô sẽ không bao giờ xin tiền dì của mình, là một đứa con gái, cô chưa từng quay về nhà xin tiền, bởi vì việc xin tiền thay vì bày tỏ sự hiếu thảo là một chuyện không đúng.
Nói trắng ra, đối với Trần Nguyên, ngoại trừ tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt hàng tháng chỉ vỏn vẹn 1500 nhân dân tệ, thậm chí có thể…
【 Tớ cũng muốn ăn, nhưng tớ không có tiền… 】
“Hạ thụ… À không, Hạ Tâm Ngữ, hôm đó cậu mời tôi ăn một bữa tiệc lớn như vậy, không đáp lễ cậu thật sự là thiếu sót của tôi, mấy bữa ăn sáng sau này dù sao cũng phải để tôi mời vài bữa chứ đúng không?”
Thành thật mà nói, Trần Nguyên thực sự không thể chịu được đạo lí đối nhân xử thế khách sáo như thế này.
Chuyện này giống như cướp tiền vậy, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó xử.
Nếu thật sự muốn thanh toán hóa đơn thì có thể mượn cớ đi vệ sinh rồi bí mật thanh toán toàn bộ, có vấn đề gì sao?
Chính là vì những chuyện này đều được nhìn thấy rõ ràng nên khi người khác không thật sự chân thành, Trần Nguyên sẽ luôn âm thầm cảm thấy xấu hổ vì sự đạo đức giả được chôn giấu bên trong đó.
Cho nên năng lực nghe được tiếng nói trong lòng của người khác như thế này, thật sự quá thú vị!
Bản chất của con người có thể được kiểm tra?
Bởi vì bản chất xấu xa của con người thì không thể kiểm tra bằng mắt thường.
【 Bị cậu ấy phát hiện mình không có tiền rồi sao? 】
【 Còn mời khách một cách cứng nhắc như vậy, thật sự rất để ý đến lòng tự trọng của mình… 】
【 Thật là xấu hổ mà, thật là xấu hổ. 】
【 Nhưng mà bụng của mình thật sự quá đói… 】
Nghe được những tiếng nói trong lòng này, Trần Nguyên lén liếc mắt nhìn hàng lông mày nhăn lại thành gợn sóng của Hạ Tâm Ngữ.
Quả nhiên, trò chơi khảo sát bản chất con người này thật là vui.
“Ừm…” Hạ Tâm Ngữ nắm lấy một bên vai, hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nói, dáng vẻ vô cùng ngại ngùng: “Như vậy thật không có ý tứ gì cả, lại phải khiến cho cậu tốn tiền rồi.”
【 Chút nữa sẽ ăn cái gì đây… 】
Mặc dù ngoài miệng nói hành động này thật không ra làm sao nhưng trong lòng Hạ Tâm Ngữ lại nghĩ ‘hôm nay ăn cái gì’, thật sự quá trái ngược. ,
Nhưng mà vì hắn đang muốn cho đối phương được ăn bữa sáng của Amway, tất nhiên hắn sẽ lựa chọn cửa hàng nhà hắn thân quen nhất, Trần Nguyên nói: “Không cần khách sáo, để tôi đưa cậu đi ăn một bữa, chắc chắn cậu sẽ thích.”
“Vậy thì đừng ăn những món đắt quá, cứ chọn đại là được rồi. Trước kia ăn uống quá phí phạm, chúng ta cũng chỉ là học sinh, không có nhiều tiền.” Hạ Tâm Ngữ vội vàng dặn dò.
“Đó là điều đương nhiên rồi, thường thì những quán ăn nhỏ không được chú ý ở trên đường phố mới là nơi có thể làm ra những món ăn ngon thật sự. Còn những khách sạn hoành tráng kia thì…”
Nói đến đây, Trần Nguyên lắc đầu.