Siêu Năng Lực Của Ta Mỗi Tuần Đều Đổi Mới (Dịch)

Chương 42: Đừng để mẹ của cậu biết (2)

Chương 42: Đừng để mẹ của cậu biết (2)


Nhưng mà đồng chí Kiến Nghiệp ở nhà cũng không thể tự đưa ra quyết định có thể mở được chai rượu Dream Blue trong tủ rượu, ông ấy còn có thể làm được gì chứ?
“Cậu, cậu không thể nói với mẹ cậu là không có tiền sinh hoạt được.” Hạ Tâm Ngữ sợ Trần Nguyên không nghe lời cô nên nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.
“Tôi có thể tự nói là do bản thân dùng quá nhiều tiền được mà?”
“Nói dối bị phát hiện là chuyện không tốt.” Hạ Tâm Ngữ nhấn mạnh.
Ý tứ trong lời nói của cô cũng vô cùng rõ ràng.
Việc Trần Nguyên chi tiêu quá mức vì những lý do khác thì không sao, nhưng nếu là vì đãi hàng xóm ăn cơm như vậy, hơn nữ còn giấu diếm cha mẹ thì lại không được.
Xem ra cô vẫn rất để ý cái nhìn của người khác về mình.
“Đương nhiên, không có tiền sinh hoạt thì tớ vẫn có cách khác để tiếp tục sinh sống.” Hạ Tâm Ngữ đột nhiên trở nên nghiêm túc, bẻ khớp ngón tay, nghiêm túc tính toán: “Vitamin, protein, mỡ, tinh bột…”
“Một trăm sáu mươi bảy tệ là đủ để mua những thứ này sao?” Trần Nguyên ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên, có cách để thực hiện nó ở phiên bản cấp thấp hơn.”
Sau khi tính toán rõ ràng một lượt, Hạ Tâm Ngữ nói: “Trứng gà giảm giá còn hai mươi tệ, ba mươi hột, nó sẽ là nguồn protein chủ yếu. Món chính thì có cơm, nếu mua một ít sợi mì thì có thể đổi lấy trứng để làm một chút cơm chiên trứng, hành lá, mì trứng gà, mì lạnh và các biến thể khác của mì. Ăn lá rau diếp cá thay rau…”
“Tại sao lại là rau diếp cá?”
“Bởi vì chúng rẻ và ngon.”
“Được rồi.”
“Thịt, loại thịt đắt tiền nhất…” Hạ Tâm Ngữ đánh giá dáng người cao lớn của Trần Nguyên, nói: “Cậu không cần phát triển chiều cao nữa đâu phải không?”
“Chúng ta có cần sử dụng công nghệ khoa học kỹ thuật để tạo thành thịt không?”
“Không tốt cho sức khỏe.” Hạ Tâm Ngữ lắc đầu, dáng vẻ giống như một bác sĩ dinh dưỡng, khéo léo nói: “Mua ức gà đông lạnh về cộng thêm một ít vụn bánh mì có thể làm thành món gà rán bít tết, mỗi phần chỉ cần tốn khoảng mười tệ, có thể thỏa mãn sự có mặt của thịt trong khẩu phần ăn của mỗi người. Sau 8:45 tối, phần thịt heo ở bụng sẽ giảm giá, chỉ có tám nhân dân tệ một ký, có thể làm thành món thịt ba chỉ khô chiên giòn. Chân gà đông lạnh làm thành món chân gà rút xương với lá chanh, mười lăm nhân dân tệ là có thể làm thành một phần ăn. Thứ bảy tớ có nhiều thời gian hơn, tớ sẽ nấu món đầu cá diếc hầm cho chúng ta…”
“Số tiền này có đủ không?” Trần Nguyên lo lắng hỏi.
“Khi nào cậu sẽ được phát tiền sinh hoạt của tháng mới?”
“Ngày hai mươi ba.”
“Vậy thì không sao.”
Hạ Tâm Ngữ trả lời rất chắc chắn, sau đó chắp tay lại như đang nắm lấy thứ gì đó, cười rạng rỡ nói: “Buổi tối cuối tuần, chúng ta thậm chí còn có thể được ăn hai cây kem ốc quế.”
“...”
Một trăm sáu nhân dân tệ còn lại có lẽ không mở được một quán net ở đây.
Nhưng với một trăm sáu này, Hạ Tâm Ngữ thậm chí có thể bày ra một gian bàn.
Người con gái hoàn hảo như thế này, rốt cuộc sau này vẫn muốn một thằng nhóc xấu xa.
“Sao vậy? Không hài lòng… với mấy món ăn này sao?” Hạ Tâm Ngữ nhìn Trần Nguyên đang ngây người, cảm thấy khó hiểu nên hỏi.
“Cậu vẫn còn đi học, mỗi ngày đều phải chuẩn bị bữa sáng như vậy thì có kịp không?”
“Cái này không cần phải lo lắng, vấn đề về thời gian tớ có thể giải quyết được.” Đối mặt với khó khăn nhất thời này, Hạ Tâm Ngữ lạc quan nói: “Đợi đến cuối tuần cậu được phát tiền sinh hoạt thì tớ cũng về nhà rồi… Đến lúc đó chúng ta không cần thiếu thốn như vậy nữa. Nhưng mà tớ có hơi xấu hổ…”
“Tại sao lại xấu hổ?”
“Tớ chỉ có thể giải quyết bữa sáng và bữa tối cho cậu, còn bữa trưa…” Hạ Tâm Ngữ cảm thấy rất có lỗi, nói: “Tớ chỉ đưa cho cậu tám tệ cho mỗi bữa ăn, tổng cộng là bốn mươi tệ, còn chưa tính đến đồ uống nữa.”
“Thì ra là cái này à? Không sao. Bữa cơm tám tệ của trường học cũng có được hai món mặn và một chén canh, tôi có thể lấy đồ uống ở trường.”
“Trường học của cậu có cung cấp đồ uống sao?”
“Ừm, tôi sẽ tự mình mang theo cốc, đến lúc đó đi tìm Chu Vũ lấy là được.”
“Cậu phát âm như vậy không đúng, có lẽ nên gọi là ‘ăn cướp’ phải không?” Hạ Tâm Ngữ nhàn nhã phàn nàn.
Dần dần hắn phát hiện ra tính hình của Hạ Tâm Ngữ cũng rất hài hước.
“Vậy bữa trưa của cậu thì sao?”
“cái này cậu không cần phải lo lắng, bữa trưa tớ đều ăn cơm cùng dì của mình, đối với nhà ăn dành cho giáo viên ở trường trung học phổ thông số 4, mỗi giáo viên đều có thể dẫn theo một đứa trẻ…” Nói đến chuyện này, Hạ Tâm Ngữ ngại ngùng nói tiếp: “Tớ chính là đứa trẻ đó, ngày mai có thể ăn cơm trưa cùng với dì, không cần phải tốn tiền.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất