Chương 43: Trên xe buýt, có các bạn cùng lớp !! (1)
Mặc dù dì của cô thường xuyên muốn phát chi phí sinh hoạt, cho nên chỉ cần cô mở miệng thì cô nhất định sẽ không nghèo khổ như bây giờ, dù sao cô ấy cũng có cuộc sống riêng của mình, có chú, còn có cả con trai.
Làm một đứa trẻ mồ côi, sau này cô sẽ gặp rất nhiều chuyện rắc rối.
Cho nên cô chỉ có thể cố gắng tránh được càng nhiều rắc rối càng tốt, cô nhất định phải vượt qua chúng.
Mối quan hệ gia đình dựa vào tiền bạc và tiếp tế để duy trì thì sớm muộn gì cũng sẽ tạo ra rạn nứt.
Chính là bởi vì cô yêu quý dì của mình nên cô không muốn vì mình là dì bị liên lụy vào, nói không chừng sẽ không khỏi cãi nhau ầm ĩ với chú vì chuyện của cô.
Bây giờ cô chỉ có thể làm phiền Trần Nguyên.
Nếu như hắn yêu đương, có thể sẽ bởi vì sự tồn tại của cô mà cãi lộn với người kia vào một ngày nào đó…
Vì lòng tự trọng của mình, cô không muốn phải gặp những rắc rối giống như vậy.
“Như vậy cũng tốt, hạn ngạch trong căn tin là miễn phí, nếu không dùng thì phí lắm.” Trần Nguyên trả lời một cách tự nhiên, cũng không cảm thấy cô ăn cơm cùng dì của mình ở chỗ đó là có điều gì phải xấu hổ.
Sau khi nghe được tiếng nói trong lòng của cô, hắn chỉ có một suy nghĩ.
Đứa trẻ này, tại sao lại có nhiều tâm sự như vậy?
Phiền phức cái gì mà phiền phức chứ…
Nếu như bánh xe vận mệnh không di chuyển thì Trần Nguyên làm sao có thể nhờ vả một học sinh trung học 17 tuổi nấu ăn cho hắn được chứ?
“Vẫn còn thiếu một ít tiền.”
Đeo ba lô trên vai, Tràn Nguyên và Hạ Tâm Ngữ cùng đi đến trạm xe buýt, hắn thản nhiên nói.
“Hả? Chẳng lẽ còn phải dùng tiền ở chỗ nào nữa sao?”
“Đi đến trường học cũng có hơn mười điểm dừng.”
“...”
Bị đối phương nhắc nhở như vậy, Hạ Tâm Ngữ đột nhiên phản ứng lại, sững sờ đứng tại chỗ, cau mày, vẻ mặt lập tức trở nên buồn bã: “A a a… Món ăn vặt duy nhất là chân gà lá chanh không có sao? Không muốn, vậy một tuần này chẳng phải là không còn hy vọng gì nữa sao? Nếu không… Cậu đi tìm Chu Vũ đi?”
Sau khi ngồi lên xe buýt, Hạ Tâm Ngữ và Trần Nguyên chọn một cặp ghế gần sát cửa sổ ở hàng ghế sau.
Sau khi ngồi xuống ghế, Hạ Tâm Ngữ lấy quyển sách tiếng anh ra, cô ấy im lặng đọc trong đầu và không hề cử động đôi môi.
Còn Trần Nguyên ngồi bên cạnh thì vừa ngồi xuống đã lấy tai nghe ra đeo lên tai và nhắm mắt nghe nhạc.
"Cậu đang nghe cái gì vậy?" Hạ Tâm Ngữ tò mò hỏi.
Mặc dù ở trên xe buýt không có đông người như trên tàu điện ngầm, nhưng lại có hàng chục người trên cùng một không gian nhỏ, có không dưới hai người cùng một lúc phát ra tiếng lòng, thậm chí có những lúc rất nhiều người cùng phát ra tiếng lòng, giống như trong đầu hắn đang tổ chức một hội nghị trên nền tảng đám mây Tencent, luyên tuyên không ngừng.
Hắn chỉ có thể đeo tai nghe, rồi mở âm thanh to hết mức có thể, hắn mới cảm thấy thoải mái hơn.
"Tôi đang nghe bài hát tiếng anh, để ghi nhớ từ vựng đây." Trần Nguyên bình tĩnh trả lời và không hề mở mắt ra.
"Ồ. . ."
Liếc nhìn sang Trần Nguyên, cô ấy cố gắng để nghe được âm thanh rất nhỏ tràn ra từ bên trong tai nghe, nhưng Hạ Tâm Ngữ cũng không nghe thấy lời bài hát tiếng anh nào.
Cause I Got A Crush On You Who You. . .
Không, đúng là có lời tiếng anh đây.
Nhìn cậu ấy mệt mỏi như vậy, chắc là do tối hôm qua thức đêm. Mà lý do hôm qua thức đêm có lẽ không liên quan gì đến việc học. . . Không đúng, phải nói là cũng không liên quan mấy.
Nếu như mình có bảng thành tích của cậu ấy, mình sẽ biết cách làm như thế nào để giúp cậu ấy cải thiện những điểm yếu.
Đúng rồi, lần trước mình có nghe chủ nhiệm lớp nói, tiếng anh của cậu ấy quá kém, cần phải cố gắng hơn.
Tiếng anh là một môn học mà tài năng chính là quan trọng nhất, nó chỉ dành cho những ai muốn tiến bộ và muốn đột phá.
Về ngôn ngữ hoàn cảnh, những học sinh ở thành phố Hạ Hải có điều kiện khẩu hình miệng tốt hơn, Trần Nguyên cũng đã là học sinh cấp 3 nhưng lại không có điều kiện đó...
Trần Nguyên cũng giống như mình, là người bên ngoài thành phố, cả hai đều bắt đầu từ một trường cấp 2 không được tốt. Đương nhiên, cái không tốt ở đây không phải là do các bài học mà là ở chất lượng .
Mặc dù thành tích tiếng anh của Hạ Tâm Ngữ rất ổn định ở mức 130 điểm, nhưng trên thực tế cô cũng chưa từng trải qua bất cứ lớp học thêm nào ở cấp 2, trình độ tiểu học cũng ở mức trường công bình thường và lớp mẫu giáo cũng không có chương trình dạy tiếng anh, cô có thể đạt được điểm số như vậy, toàn bộ đều nhờ vào sự cố gắng - hãy bỏ thật nhiều công sức để làm các bài tập về nhà.