Chương 8: Một chai là đổ (2)
Cậu cảm thấy như vậy được không?
"Ngày mai không được, một người bạn của tôi bị táo bón nặng, ngày mai tôi muốn cùng cậu ta đi ăn Wallace, để ngày mốt rồi đến làm nhé." Trần Nguyên thuận miệng cự tuyệt nói.
"Ừm, Được thôi."
Không ngờ tới Hạ Tâm Ngữ lại không chút suy nghĩ, cứ như vậy trực tiếp cười gật đầu đồng ý.
Mà thiên số, cũng từ 【 1 】 biến đổi thành 【 2 】 .
Kéo dài!
"Không không không đúng. Ngày mốt tôi cũng có chút việc bận mất rồi, nếu không tối thứ sáu thế nào?" Trần Nguyên đổi giọng hỏi.
"Cái này. . ." Hạ Tâm Ngữ hơi do dự một lúc về sau, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý: “Cũng được."
【 3 】
Cái người này, chính là quyết tâm muốn chuẩn bị bữa tối cuối cùng cho tôi.
Như vậy, điều này có phải có nghĩa là chỉ cần mình không ăn bữa cơm này thì Hạ Tâm Ngữ sẽ không đi chết?
Giống như là nếu không thể thực hiện được mật mã cuối cùng trong nguyện vọng của mình thì cô ấy sẽ không biến mất .
Thế là, Trần Nguyên được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: "Thế nhưng thứ sáu là ngày câu lạc bộ hoạt động, sau khi tan học tôi muốn đi đánh cầu lông , nếu không thứ bảy. . ."
【 1 】
Mẹ nó, bữa cơm này hóa ra cũng không hề quan trọng, bốn ngày cũng không đợi được đúng không?
"Thứ sáu thứ sáu, thứ sáu nấu cơm cho tôi đi." Nhìn thấy trong ánh mắt của Hạ Tâm Ngữ tràn đầy nghi hoặc và ủy khuất, Trần Nguyên cũng chỉ có thể đồng ý với thỏa thuận vừa rồi.
Ba ngày.
Thời gian ba ngày này, cũng đủ để tìm hiểu về cô ấy.
Mặc dù khả năng của mình cũng không thể cứu vớt nội tâm của cô ấy và đưa cô ấy thoát khỏi thời kỳ đen tối này, nhưng có lẽ cũng có thể kéo dài được thời gian và làm chậm quá trình tự sát.
"Có phải mấy ngày liền cậu đã không đến trường đúng không? Tôi thậm chí còn không gặp được cậu ở khu chung cư." Vì để tỏ ra bản thân mình không phải đang cố ý, Trần Nguyên lúc nói chuyện còn cố ý nói thêm một câu.
"Ừm, tôi đã xin nghỉ rất nhiều ngày." Hạ Tâm Ngữ nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục ăn từng miếng nhỏ.
"Vậy ngày mai, cậu có muốn cùng nhau đến trường không?" Trần Nguyên thản nhiên nói: "Bởi vì tôi cảm thấy trường trung học số 11 và trường trung học số 4 hình như cùng một đường."
"Không được, tôi đã xin nghỉ thêm mấy ngày nữa." Hạ Tâm Ngữ lắc đầu, cười yếu ớt cự tuyệt.
"Vậy được, sau này chúng ta sẽ gặp nhau nếu có cơ hội, tôi vẫn cần phải hoàn thành bài tập về nhà trên tàu điện ngầm, tôi vẫn muốn cậu giúp."
Chủ đề không thể thảo luận thêm được nữa, cho nên hai người chỉ đành im lặng ăn uống.
Không giống với vẻ bề ngoài, Hạ Tâm Ngữ vóc dáng nho nhỏ, khẩu vị cũng rất tốt, đồ ăn thừa ngày hôm qua cùng cái món tôm hùm Mỹ, cô ấy đã ăn gần hết.
"Còn lại bao nhiêu?" Trần Nguyên lắc lắc những hạt bông tuyết còn lại của mình, nhìn Hạ Tâm Ngữ hỏi.
Hai tay nắm chặt cốc bia, cúi đầu xuống, nhìn xuyên qua lỗ hổng, Hạ Tâm Ngữ khuôn mặt đỏ lên phán đoán nói: "Nhìn bằng mắt thường không ra. . . Trọng lượng, nếu bỏ đi cái cốc áng khoảng chừng 100ml. . ."
"Uống không được coi như xong."
Trần Nguyên cảm giác người đã hơi quá đà rồi.
"Vẫn là không nên lãng phí. . . Cạn ly."
Cô ấy chủ động cùng Trần Nguyên chạm cốc, sau đó buồn bực mà uống nốt phần còn lại với một ngụm.
Lộc cộc lộc cộc.
Một ngụm này, đối với cô ấy đã là quá no rồi.
Sau khi miễn cưỡng uống xong, cô ấy bỗng nhiên nấc nhẹ một cái.
Gò má càng ửng hồng hơn, không còn mặt mũi Hạ Tâm Ngữ né tránh ánh mắt, che miệng, nhỏ giọng thầm thì nói: "Thật sự xin lỗi. . . Bình thường tôi không uống thế này."
Ở cái trình độ này, đặt Sơn Đông của nhóm chúng tôi lên cũng không bàn được với cậu.
Đương nhiên, Trần Nguyên cũng không phải là Sơn Đông.
Trình độ của hắn cũng không cao, đại khái thiên tửu có thể đạt được sáu bình.
Chỉ là, nhìn cô gái trước mắt này có chút lay động, vì để tỉnh táo hơn, cô ấy vỗ nhẹ hai tay vào khuôn mặt của mình, hắn lại cảm thấy rất khó chịu.
Người bị bệnh nan y không thể cứu được, không nghe lời của tôi.
Ngay cả khi không thắt dây thừng thì đến A Thái cũng không cứu được, sẽ chết rất nhanh.
Người tự sát càng không thể cứu được, quyết tâm đi chết của cô ấy còn mạnh mẽ hơn quyết tâm cứu cô ấy của mình.
"Hạ Tâm Ngữ."
". . . Dạ!"
Đột nhiên bị gọi cả tên ra Hạ Tâm Ngữ không kịp phản ứng, cô không biết vì sao, quỷ thần xui khiến thế nào lại trả lời như vậy.
"Đây đâu phải huấn luyện quân sự, đâu cần nghiêm chỉnh như vậy?."
"Cậu, cậu gọi tôi là gì?"
Không thì là gì được?
Bởi vì hắn không muốn gặp lại tiểu thư A Phiêu, người đã chào hỏi hắn ta vào một đêm nọ khi hắn ra ngoài mua bia.
Nhìn cô gái mắt đã mờ mờ này, nhưng vẫn cố gắng chăm chú nhìn mình, Trần Nguyên nhấn mạnh nói rõ ràng từng câu chữ: "Thật ra tôi thích cậu từ rất lâu rồi, cậu có thể hẹn hò với tôi không?"