Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 121: Gặp lại mẹ Kiều

Chương 121: Gặp lại mẹ Kiều



------------------
Đài vừa đưa tin mới nhất:
Ngày hôm qua tiểu khu Vọng Giang Cát thuộc khu Hoàng Bộ đã xảy ra một sự kiện cướp bóc, bốn tên cướp đều được xác nhận là tội phạm đang bị cục công an truy nã, lần lượt theo thứ tự là Trương Mỗ Mỗ(1), Vương Mỗ Mỗ…
(1)Mỗ Mỗ: ý chỉ tên người nào đó
Căn cứ theo điều tra của cảnh sát, người bị cướp chính là Lương Cảnh Thiên, ông chủ một xí nghiệp lớn trong thành phố, bốn tên đào phạm đã xâm nhập nhà Lương Cảnh Thiên để cướp bóc, không ngờ bị bảo vệ phản kháng quyết liệt. Trong khi hai bên tranh đấu đã vô ý làm đường ống dẫn khí gas nổ tung, tám người toàn bộ thiệt mạng.
Vì vậy cũng xin mọi người dân trong thành phố phải tăng cường phòng bị, nếu thật sự gặp phải cướp bóc tuyệt đối không nên xung đột với bọn họ, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất…
Đồng thời lãnh đạo cục công an cũng đã nghiêm khắc ra lệnh, trong một tuần tới sẽ nghiêm khắc thanh tra toàn bộ Ma Đô, tuyệt đối không buông tha bất kỳ thành phần phạm tội nào.
Hôm nay toàn bộ các kênh truyền thông của Ma Đô đều đưa tin tức này.
Đây cũng là một điểm hay của Ma Đô, tin tức lưu thông rất nhanh, đâu đâu cũng lộ rõ Ma Đô là một thành phố có nhịp sống vội vã.
Mà lúc này Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều đang ngồi trong xe, nhưng lần này người lái xe không phải Hàn Kiều Kiều mà là Mạc Thập Tam.
Nghe thấy tin tức truyền tới từ đài phát thanh, con ngươi Mạc Thập Tam co rút, trên gương mặt cứng đờ lạnh lẽo hiếm lắm mới lộ ra một tia chấn kinh.
Anh ta biết rõ, những người Lương Cảnh Thiên chết là do chính tay anh ta giết chết đấy!
Cho dù đúng thật là nổ tung nhưng vết thương trên xương cốt chắc chắn phải bị pháp y phát hiện, cảnh sát làm sao có thể điều tra ra kết quả như vậy kia chứ?
Chẳng lẽ bọn họ vì muốn mau chóng có kết quả để làm dân chúng yên lòng cho nên mới cố ý giấu diếm chân tướng sự thật?
Rất nhanh Mạc Thập Tam liền bỏ qua suy nghĩ này, cảnh sát còn chưa có áp lực tới mức phải hành động như vậy, nhất là ở Ma Đô dưới sự quan sát chăm chú của đám phóng viên, mà Lương Cảnh Thiên cũng không phải là nhân vật bình thường đấy, nếu không có chứng cớ xác thực cảnh sát tuyệt đối không thể công bố kết quả.
Chỉ là, không biết cảnh sát đã tìm thấy chứng cớ gì mà lại có phán đoán như vậy?
Mạc Thập Tam nghĩ tới nổ não cũng không hiểu, nhưng anh ta biết tất cả những chứng cớ này đều là do cậu thanh niên đang ngồi sau lưng tạo ra, cũng chính vì vậy mới khiến Mạc Thập Tam càng thêm ngạc nhiên.
Nhưng mà với tính cách của anh ta, cho dù có ngạc nhiên thì cũng không bao giờ chủ động đi hỏi.
Một giờ sau, xe rời khỏi đường cao tốc đi về hướng một khu nghỉ dưỡng.
“Cô chủ, đã tới.”
Khi xe dừng lại tại trang viên Nông Gia Nhạc, Phương Minh có thể cảm nhận được Hàn Kiều Kiều đột nhiên trở nên căng thẳng, bởi vì cô lại chủ động tiến sát tới người anh hơn, mặc dù sắc mặt không có gì thay đổi nhưng thân thể đã trở nên cứng đờ.
Sau khi Mạc Thập Tam xuống xe cũng không thúc giục cô mà yên lặng đứng chờ, Phương Minh nhìn vẻ mặt Hàn Kiều Kiều đã hơi tái nhợt, nhẹ giọng: “Không sao đâu, cô đi gặp mẹ của cô đi.”
Đến lúc này Phương Minh mới hiểu ra, hôm nay Hàn Kiều Kiều muốn đi gặp mẹ, mà sở dĩ cô ấy muốn cậu đi cùng chắc hẳn là vì cho cô ấy có thêm cũng khí.
“Phương Minh, tôi không muốn gặp bà ấy.”
Khó có lúc Hàn Kiều Kiều có thể nghiêm túc như vậy nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp như hoa giờ khắc này lại tràn ngập bất lực khiến Phương Minh ngơ ngẩn.
“Nếu cô đã không muốn gặp thì chúng ta không gặp nữa, chúng ta quay về thôi, nhưng mà có lẽ trên đường về sẽ gặp một đám phóng viên vác theo máy ảnh, lúc đó cô cứ nói tôi là một người qua đường cùng cô tản bộ là được.”
“Phương Minh, cậu làm ơn đứng đắn một chút có được không? Tôi hiện tại thật sự quá đơn giản, mà quan hệ giữa tôi với bà ấy… Thôi bỏ đi, đã tới đây thì sớm muộn gì cũng phải đi gặp.”
Hàn Kiều Kiều bị lời nói của Phương Minh chọc cười, thần sắc trên mặt dường như cũng được thả lỏng, hít sâu một hơi cuối cùng cũng mở cửa xuống xe.
Mạc Thập Tam nhìn thấy Hàn Kiều Kiều cùng Phương Minh đã xuống, tiếp tục im lặng dẫn đầu đi vào bên trong.
Nông Gia Nhạc tọa lạc bên cạnh một ao nước, những loại Nông Gia Nhạc như vậy thông thường đều là tự nuôi cá trong hồ, chờ khi du khách tới tự đi câu rồi thịt cá, đương nhiên là giá cả cũng sẽ đắt hơn bên ngoài một chút.
Nhưng mà thời đại này có rất nhiều người muốn hưởng thụ niềm vui câu cá như vậy, cho nên dù đắt một chút cũng không phải là vấn đề gì to tát, đầu năm nay làm gì thiếu người thích vung tiền mua vui chứ.
Nhưng hiển nhiên hôm nay đã có người bao trọn Nông Gia Nhạc, ở cửa chính còn có hai người đàn ông đang đứng trông coi, mặc dù thoạt nhìn hai người này giống như đang đứng nói chuyện phiếm với nhau nhưng đôi mắt bọn họ không ngừng xẹt qua quang mang lạnh lẽo, cộng thêm dáng người của bọn họ, không khó nhận ra bọn họ là người luyện võ.
Nhìn thấy Mạc Thập Tam đi tới hai người đàn ông này vội vàng gật đầu, mà khi nhìn thấy Hàn Kiều Kiều thì lại càng cung kính cúi đầu chào, nhưng mà Mạc Thập Tam không quan tâm hai người này, Hàn Kiều Kiều lại càng không quan tâm.
Phương Minh nhìn vào lương đình phía bên kia hồ nước, giờ phút này có một người phụ nữ đang ngồi ở đó quay lưng lại với bọn họ, mà cách đó không xa thì có bảy tám người đàn ông mặc đồ đen đang đứng, mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Càng tới gần hồ nước Phương Minh càng cảm nhận được sự khẩn trương của Hàn Kiều Kiều rõ ràng hơn, trong lòng cậu nghi ngờ không thôi, vì cái gì mà Hàn Kiều Kiều lại sợ hãi gặp mặt mẹ cô như vậy kia chứ?
“Bà chủ, cô chủ đã tới.”
Sau khi đi tới hồ nước, Mạc Thập Tam dừng bước thông báo, sau đó đứng im tại chỗ không cử động.
“Chúng ta đi.”
Hàn Kiều Kiều hơi cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nói với Phương Minh một câu rồi đi vào lương đình.
“Cô chủ, người ngoài không được vào.”
Nhưng mà hai người đàn ông lực lưỡng lại đưa tay ngăn cản Hàn Kiều Kiều, con ngươi sắc bén chăm chú nhìn chằm chằm Phương Minh.
“Đây là bạn của tôi, tôi muốn cậu ấy vào chung, nếu cậu ấy không được vào thì tôi cũng không vào.”
Hàn Kiều Kiều không quan tâm tới hai người đàn ông này mà quay về hướng lương đình nói chuyện.
“Tất cả vào đi.”
Hai người đàn ông lực lưỡng nghe được câu này thì lại lui qua một bên, Hàn Kiều Kiều liếc mắt nhìn Phương Minh một lát rồi hai người đi vào trong đình nghỉ mát.
“Dì mạnh khỏe ạ.”
Hàn Kiều Kiều còn chưa nói chuyện mà Phương Minh đã tới trước một bước, gương mặt tươi cười nhìn người phụ nữ trung niên mặn mà trước mặt.
Năm tháng dường như không thể lưu lại bao nhiêu dấu vết trên mặt bà, vẫn giữ dáng vẻ của mười mấy năm trước khi cậu thấy bà lần đầu tiên, duy chỉ có một điểm khác biệt chính là sự sang trọng toát ra trên người bà ấy so với ngày xưa đã nội liễm(2) hơn nhiều.
(2)Nội liễm: thu vào bên trong
Thực tế là Phương Minh vẫn cảm thấy Hàn Kiều Kiều được di truyền rất nhiều từ mẹ, cho dù là khí chất hay là tướng mạo thì hai người vẫn giống nhau vô cùng, đẹp tới câu mất hồn phách của người khác, đặc biệt là mẹ của cô lại càng có thêm vẻ vũ mị thành thục.
Tào Tĩnh Như nhìn Phương Minh, tối hôm qua Mạc Thập Tam đã báo cáo cho bà tất cả những chuyện đã xảy ra, vì vậy bà cũng đã biết thân phận của Phương Minh.
Cậu bé năm xưa ở thôn Diệu Hà dám đứng ra chống đối bà, thậm chí còn không cho bà gặp mặt con gái!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất